Chương 1: Tôi không có bày mưu hại chết Ngọc Bình

1393 Words
"Không phải tôi, xin hãy tin tưởng tôi" Sơn Trà quật cường nhìn người trong xe, mưa to như trút nước, cửa xe bị nước mưa làm ướt nhẹp, loáng thoáng có thể thấy một khuôn mặt lạnh lùng. Cả người Sơn Trà run rẩy, đứng ở ngoài xe, cách cánh cửa lớn tiếng kêu "Ngô Thành Hưng! Anh ít nhất cũng nghe một chút" Cửa xe đột nhiên mở ra, Sơn Trà chưa kịp vui mừng đã bị một lực mạnh hung hăng lôi cô vào trong xe. Cô ngã lên người hắn, sơ mi trắng trong nháy mắt ướt một mảng lớn. "Ngô Thành Hưng, những tên côn đồ hại chết Ngọc Bình không phải do tôi sắp xếp..." Sơn Trà vừa mở miệng, một bàn tay thon dài có lực bóp cằm cô không thương tiếc, trên đỉnh đầu truyền tới giọng đầy từ tính của hắn "Cô thích tôi đến vậy sao?" Giọng hắn trong trẻo lạnh lùng, mang theo một chút mùi thuốc lá - mùi vị thuộc về hắn. "Hả?" Sơn Trà có chút mông lung, cô thích hắn, toàn thế giới đều biết. Tại sao bây giờ lại đột nhiên hỏi như vậy? Người đàn ông bóp bóp cằm Sơn Trà, cánh tay khác thon dài có lực, lòng bàn tay dịu dàng sờ gò má bị mưa đánh đến ướt lạnh của cô. Sơn Trà bị lạc vào ánh mắt dịu dàng của hắn, cô hình như nghe thấy người đàn ông này hỏi "Có lạnh không?" Đột nhiên trên người hắn tản ra hơi thở lạnh băng, lạnh lùng nói "Sơn Trà, cô thích tôi đến vậy sao? Thích đến mức hại chết Ngọc Bình?" Sự lạnh lẽo từ đáy lòng lập tức lan tràn ra toàn thân. Sơn Trà trong nháy mắt tỉnh táo lại, không khỏi cười khổ... Cô liền nghĩ, sự ôn nhu của hắn làm sao có thể cho cô. Căn bản đây không phải dịu dàng, nó chỉ là nụ cười của quỷ sa tăng mà thôi "Tôi không có bày mưu hại chết Ngọc Bình..." Cô muốn giải thích cho bản thân mình. "Đúng, tất nhiên cô không hại chết Ngọc Bình, cô chỉ là bỏ tiền thuê mấy tên côn đồ làm nhục Ngọc Bình mà thôi" Trong mắt người đàn ông dần hiện lên sự nóng giận, không cho Sơn Trà cơ hội giải thích, liền xé nát quần áo trên người Sơn Trà. "A" Cùng với tiếng thét chói tay, Sơn Trà bị đẩy ra ngoài xe không chút lưu tình, run rẩy ngã xuống trong cơn mưa, bên tai là giọng nói lạnh lùng của Ngô Thành Hưng trong tiếng mưa càng rõ ràng. "Sơn Trà, Trần tiểu thư, cô đối với Ngọc Bình thế nào, tôi sẽ trả cô như thế. Quần áo không đủ che thân cảm giác có tốt không?" Xoát! Sơn Trà mãnh liệt ngẩng đầu, không dám tin nhìn bên trong cửa xe, người đàn ông ngồi ở đó, từ trên cao nhìn nàng, lấy khăn tay thong thả ung dung xoa xoa ngón tay "Giản đại tiểu thư, tôi giờ rất mệt, mời cô quay về" "Ngô Thành Hưng! Anh nghe tôi nói, tôi thật sự.." "Muốn tôi nghe Trần tiểu thư nói chuyện cũng không phải là không thể" Người đàn ông lãnh đạm nâng mí mắt lên, liếc mắt qua Sơn Trà "Nếu Giản đại tiểu thư nguyện quỳ gối ở Thẩm Gia Trang Viên một tối thì có thể tâm tình tôi tốt lên có thể cho Giản đại tiểu thư 10 phút" Cửa xe đóng lại, một chiếc khăn từ trong xe được ném ra, rơi xuống trước mặt Sơn Trà, bị nước mưa dính ướt. Sơn Trà cúi đầu, nhặt chiếc khăn trong nước mưa bóp chặt trong lòng bàn tay. Chiếc xe lao vào trong Biệt thự nhà họ Ngô, chiếc cổng lớn không chút thương tình đóng lại trước mặt cô. Dưới trời mưa, Sơn Trà sắc mặt tái nhợt, cô đứng một lúc lâu, ngẩng đầu đi đến cửa Biệt thự nhà họ Ngô, môi mím thật chặt, chỉ nghe ba một tiếng, đầu gối chạm đất. Cô quỳ! Không phải vì muốn chuộc tội! Chỉ vì Hạ Ngọc Bình là bạn của Sơn Trà cô! Bạn qua đời, cô nên quỳ lạy chứ không phải vì tất cả mọi người cho rằng cô hại chết Hạ Ngọc Bình. Cô quỳ! Cũng coi như là quỳ cầu xin người đàn ông này 10 phút nghe cô nói chuyện. Quần áo trên người cô bị xé, rách rưới thả hại, chỉ miễn cưỡng che kín những vị trí quan trọng. Cô che người bằng hai tay, nhưng eo cô thẳng tắp, cô kiêu ngạo, dù quỳ vẫn bất khuất! Tự tôn của cô, tôn nghiêm của cô, cô là bến Thượng Hải Sơn Trà! Cô bướng bỉnh quỳ xuống, chỉ vì cơ hội giải thích rõ ràng. Việc bản thân chưa tùng làm qua, cô không nhận! Nhưng, thật sự sẽ có cơ hội này sao? Thật sự, có thể giải thích rõ ràng sao? Sẽ thật sự, có người tin lời cô nói sao? Mưa càng ngày càng lớn, cuối cùng vẫn không dừng lại. ... Một đêm trôi qua. Mưa rơi tầm tã, Sơn Trà vẫn quỳ ở Biệt thự nhà họ Ngô như cũ Nước mưa rơi ướt quần áo cô, cô đã quỳ ở đây suốt một đêm. Cuối cùng cũng sáng, tịch mịch cả đêm, trang viên rốt cuộc cũng có hơi người. Quản gia tóc trắng khoẻ mạnh đội chiếc ô cũ từ sân trang viên đi tới. Phong trần cả một đêm, của sắt két két mở ra, Sơn Trà có chút động tĩnh, nâng đầu lên chỗ lão quản gia lộ ra một nụ cười tái nhợt. "Trần tiểu thư, Ngô thiếu gia bảo cô rời khỏi đây" Lão quản gia đầu tóc được chải cẩn thận, cho dù trời mưa cũng không thấy một cọng tóc rối nào, cẩn thận giống như từng ngọn cây cọng cỏ Biệt thự nhà họ Ngô, có người chuyên chăm sóc. Lão quản gia để lại cho Sơn Trà một bộ quần áo. Sơn Trà vươn tay sau một đêm dầm mưa, run rẩy mặc vào. Đôi môi nhợt nhạt không có huyết sắc, thanh âm khàn khàn lại kiên định "Tôi muốn gặp hắn" Lão quản gia mí mắt không nâng, không sót một chữ truyền lại lời của chủ nhân trang viên "Ngô thiếu gia nói, Trần tiểu thư ở đây làm ô nhiễm trang viên, nói với Trần tiểu thư đừng làm bẩn mắt của tiên sinh" Từ lúc xảy ra chuyện đến bây giơ, Sơn Trà chưa bao giờ tỏ ra chút hèn nhát nào, giờ phút này cô lại phải giả vờ tỏ ra kiên cường, nhưng có thể thấy bả vai run rẩy, cho thấy sự bi thương của cô. Sơn Trà nhắm mắt lại, mặt đầy nước mưa, để cho người khác không nhìn ra nước khoé mắt cô là nước mưa hay nước mắt. Lão quản gia mắt không cảm xúc nhìn nàng. Sơn Trà mở mắt, ngẩng đầu lên nói với quản gia "Hạ quản gia, dù ông nghĩ như thế nào, nhưng thật sự tôi không có thuê mấy tên côn đồ để làm nhục Hạ Ngọc Bình. Bất kể như nào, oán hận của ông tôi không cách nào cứ thế chịu đựng" Sơn Trà mặc dù mệt mỏi nhưng từng câu từng chữ nói rõ ràng... Đây nguyện ý tạm thời cúi đầu, nhưng khắp người cô đều là sự cứng cỏi của phụ nữ. Lão quản gia cuối cùng cũng phản ứng khác ngoài lãnh đạm, cặp lông mày nhếch lên nhìn về phía Sơn Trà, trong mắt đầy sự ghê tởm "Ngọc Bình là con gái ta, con bé từ nhỏ đến lớn đều khôn khéo hiểu chuyện, nó chưa từng đặt chân đến mấy chỗ hỗn loạn bẩn thỉu như Bóng Đêm, vậy mà nó lại ở chỗ đó bị làm nhục đến chết. Trần tiểu thư, chúng tôi điều tra điện thoại của con bé, trước khi xảy ra chuyện, nó gửi một tin nhắn cho cô nội dung là "Ta đã đến Bóng Đêm, Sơn Trà cô đâu rồi"
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD