Bị các công nhân náo loạn như vậy, trên mặt Hồ Thành Huy bị cào xước vài vệt, quần áo cũng bị kéo đến tan tành, quan trọng hơn là, Khương Nhược Tuyết ở ngay bên cạnh, làm cho anh ta cảm thấy mất hết mặt mũi! Khương Nhược Tuyết không nhắc đến chuyện nhìn thấy người thần bí kia, đưa cho Hồ Thành Huy một tờ khăn giấy hỏi: "Tại sao có thể như vậy, thật sự không phát lương cho bọn họ sao?" "Đó là điều không thể, tập đoàn Hồ thị chúng tôi tuân thủ đạo đức nghề nghiệp nghiêm ngặt, tuyệt đối không thể khất nợ tiền lương của công nhân." Hồ Thành Huy phủ nhận. "Tham ô sao?" Khương Nhược Tuyết suy đoán. Chuyện ấy Hồ Thành Huy không dám đảm bảo nữa, anh ta là người cầm quyền, đều quản lý những hợp đồng lớn, nghiệp vụ lớn, đương nhiên không rảnh để ý tới những việc nhỏ này. Khương Nhược Tuyết đề nghị

