TẬP 17 – NHỮNG TIẾNG VỌNG KHÔNG TRỞ LẠI

1153 Words
Nguyễn An vừa đặt cốc trà nóng lên bàn thì điện thoại rung nhẹ. Không có tên người gửi. Không số. Chỉ một dòng tin nhắn hiện lên: “Tôi chưa từng biến mất. Chỉ là các cậu ngừng nhớ đến tôi.” Ngay sau đó là một file đính kèm: “04-Khánh_TuNhienTroLai.wav” An chợt nín thở. Cái tên “Khánh” lập tức khơi dậy trong trí nhớ cậu một bóng hình mờ nhạt – như một đoạn phim bị mài mòn theo thời gian. Khánh. Một cái tên từng được Linh nhắc đến một lần duy nhất trong tập ghi âm đầu tiên. Khi ấy, Linh chỉ nói: “Cậu ấy bảo tôi nên ghi lại… tất cả.” Tưởng như là lời dẫn vô thưởng vô phạt. Tưởng như Khánh chỉ là một người qua đường trong cuộc đời Linh. Nhưng nếu đúng như tệp ghi âm này – cậu ấy đã trở lại. An mở tệp. Âm thanh vang lên, rõ ràng như thể đang thì thầm ngay sát bên tai. “Nếu Linh đang nghe được cái này... thì nghĩa là tớ vẫn còn tồn tại ở một tầng ký ức nào đó.” “Không ai biến mất hoàn toàn. Người ta chỉ ngừng được nhắc đến.” “An, cậu là người duy nhất có thể mở lại cánh cửa ấy.” An siết chặt tay nghe. Giọng Khánh không mang vẻ hờn trách. Cũng không tuyệt vọng. Chỉ là… một sự yên tĩnh, chậm rãi, như người đã quen sống trong vùng tối quá lâu, nay mới được phép ngẩng đầu nhìn ánh sáng. “Tớ đã từng cùng Linh tạo ra tầng lưu trữ đầu tiên. Nhưng rồi hệ thống thay đổi. Tớ bị ép rút khỏi mọi tệp. Mọi dữ liệu. Linh cố giữ lại tớ. Nhưng thứ cô ấy chống lại quá lớn.” “Nếu cậu tìm được tầng ẩn, hãy mở tệp K-Fragment-0. Ở đó, cậu sẽ thấy phần còn lại của tớ.” Tệp kết thúc. Nguyễn An ngồi bất động. Trên màn hình, một thư mục mới hiện ra như thể được dựng lại từ lệnh gọi của chính Khánh. An mở thư mục. “K-Fragment-0” Không có tệp âm thanh. Chỉ là một hình ảnh: bản scan của một trang giấy cũ, nét chữ xiêu vẹo như vừa được viết khi tay run rẩy: “Tôi tên Khánh. Tôi đã viết dòng đầu tiên trong cuốn sổ Linh luôn mang theo – nhưng cô ấy không còn nhớ. Tôi là người nói rằng: ‘Hãy lưu lại giọng nói, để không ai phải biến mất.’ Nhưng giọng của tôi bị hệ thống chối bỏ. Bị thay thế bởi một phiên bản ‘hợp lệ’ hơn. Cậu ấy không sai. Nhưng tôi thì không còn ai chứng thực.” An nhìn chằm chằm vào dòng chữ. Có điều gì đó nghèn nghẹn nơi cổ họng. Một người đã từng tồn tại – bị xoá, bị phủ nhận, và giờ chỉ còn là một bản ghi không thể phát. Cậu mở máy ghi âm. Thử đọc lại dòng chữ. File không lưu. Mỗi lần nhấn “Ghi”, máy đều đứng lại, rồi tự xoá. Nguyễn An nhớ đến cuốn sổ nhật ký của Linh – bản chụp mà cậu đã phát hiện ở thư viện tầng ba. Trang cuối cùng của cuốn sổ – có một đoạn từng bị bôi đen. An mở lại ảnh. Thử đảo ngược màu. Tăng độ tương phản. Dòng chữ mờ mờ hiện lên: “Khánh từng nói: ‘Ký ức không cần phải lưu, chỉ cần người khác sống cùng nó.’ Nhưng tôi sợ. Tôi sợ một ngày, người cuối cùng nhớ cậu ấy cũng quên đi.” “Tôi đã âm thầm đưa giọng Khánh vào tệp đầu tiên. Nhưng hệ thống không nhận dạng được. Nó bắt tôi chọn: hoặc xoá cậu ấy, hoặc không được phép tiếp tục.” “Tôi chọn tiếp tục. Nhưng tôi vẫn viết cậu trong sổ.” An nhắm mắt. Linh đã biết từ đầu. Cô từng chiến đấu để giữ lại Khánh – nhưng thua. Tối đó, An đang ngồi bên cửa sổ thì đèn phòng bỗng chập chờn. Không phải mất điện. Mà như ai đó đang cố chen vào tầng thực tại qua một khe nứt mảnh. Rồi có tiếng gõ cửa. Ba nhịp đều nhau. An bước ra. Không ai. Chỉ một cuốn sổ nhỏ đặt ngay trước thềm. Không có tên. Không có bìa. Trang đầu tiên là một nét chữ quen quen – cứng cáp, dứt khoát: “Tôi chưa từng rời đi. Tôi chỉ bị ai đó tắt tiếng. Cảm ơn vì đã mở lại lối về.” Trang kế tiếp là một bản vẽ đơn giản: sơ đồ căn phòng cũ của Linh. Ngay giữa sơ đồ, một điểm được khoanh tròn đỏ: Dưới hộc bàn góc trong cùng. Sáng hôm sau, An đến thư viện. Lúc ấy còn sớm, không ai trong phòng. Cậu tìm đến đúng chỗ trong sơ đồ. Dưới hộc bàn, sau lớp bụi, là một hộp gỗ nhỏ, khoá đã gỉ. Bên trong – một băng cassette. Trên nhãn băng: “Giọng 00 – không được phát lại” Không có máy phát băng trong thư viện. An mang về, dùng đầu đọc băng cũ của bố. Âm thanh phát ra, rè rè, rồi từ từ rõ lên. “Tôi tên Khánh. Tôi không phải là tiếng vọng. Tôi là người thật, đã từng nói thật, đã từng đứng cạnh Linh trong ngày đầu cô ấy bắt đầu ghi âm. Và tôi đã hứa rằng sẽ là người cuối cùng lắng nghe cô ấy nếu không còn ai khác.” “Tôi đã không giữ được lời.” “Nhưng nếu bạn nghe được đoạn này – hãy tiếp tục. Hãy là người nghe thay tôi.” An cắn môi. Không phải vì cảm động. Mà vì một cảm giác khác: sự thừa kế. Một giọng nói – không được ghi nhận – giờ được truyền lại như một cây gậy tiếp sức. Đêm đó, Nguyễn An mơ một giấc mơ lạ. Cậu thấy mình trong phòng học cũ, mọi thứ im lặng, bụi phủ mờ bàn ghế. Ở cuối lớp, có một người ngồi quay lưng. An bước tới. Người đó quay đầu. Là Khánh. Không cười. Không khóc. Chỉ nhẹ nhàng nói: “Cậu nhớ được tớ – thế là đủ.” “Tớ không cần tồn tại trong hệ thống. Chỉ cần tồn tại trong người cuối cùng kể lại.” “Cậu không cần lưu tớ. Hãy sống tiếp như tớ chưa từng bị xoá.” An tỉnh dậy. Trên bàn – cuốn sổ tay cũ kỹ. Trang đầu là dòng chữ: “Tôi tên Khánh. Tôi đã từng ở đây.” Còn tiếp...
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD