Chương 4: Tuyệt đối không để cô ấy hối hận!

1640 Words
Hạ Mộng Dao cắn chặt đôi môi tái nhợt, đôi mắt đẹp dần đỏ lên. Cô biết rằng mẹ cô nói không sai, chính xác Trần Phong không có tiền đồ gì. Và lý trí cũng nói với cô rằng cô nên rời xa Trần Phong càng sớm càng tốt. Nhưng mỗi khi cô nghĩ đến ánh mắt dịu dàng và đắm đuối của Trần Phong khi anh nhìn cô, trái tim Hạ Mộng Dao lại yếu đuối. Đúng vậy người đàn ông này không có nhiều triển vọng nhưng bởi vì vô ý cô bị đau bụng, người đàn ông này mỗi ngày đều dậy sớm nấu cháo cho cô suốt ba năm không nghỉ ngày nào. Người đàn ông này không có bản lĩnh gì nhưng ba năm qua bất kể mưa gió, ngày nào anh cũng đưa đón cô đi làm, nhìn cô an toàn bước vào công ty mới rời đi. Trong ba năm qua, người đàn ông này đã vì cô mà làm quá nhiều... Trước khi cô kịp nhận ra, khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao đã giàn giụa nước mắt. “Mộng Dao, con sẽ không… Yêu Trần Phong rồi chứ?” Nhìn thấy con gái mình như vậy, vẻ mặt Lâm Lan tràn đầy khó tin. Đây chẳng lẽ còn là cô con gái kiêu ngạo như chim công của bà ta sao? Hạ Mộng Dao không nói gì, cô đã khóc không thành tiếng. Bản thân cô cũng không biết phải làm thế nào bây giờ. Nhìn Hạ Mộng Dao khóc như hoa lê ngày mưa, Lâm Lan rơi vào trạng thái hoang mang. Điều mà bà ta chưa bao giờ nghĩ tới, ban đầu Hạ Mộng Dao và Trần Phong kết hôn, bà ta đã phản đối kịch liệt nhưng không thắng được Hạ Vệ Quốc. Không thể làm gì khác để hai người ở bên nhau. Tuy nhiên Lâm Lan rất hiểu con gái mình, so với bà ta năm đó tính khí còn kiêu ngạo hơn. Cho nên Lâm Lan rất tự tin rằng Hạ Mộng Dao chắc chắn sẽ coi thường người vô dụng như Trần Phong. Chỉ cần chờ hai hoặc ba năm, Hạ Mộng Dao nhìn thấu bản chất của Trần Phong. Về cơ bản không cần bà ta nói, Hạ Mộng Dao sẽ chủ động rời đi. Nhưng lần này, bà ta đã bị một cái tát vào mặt! Con gái bà ta chẳng những không bỏ tên khốn nạn đó mà hình như còn yêu tên vô dụng đó nữa! “Mộng Dao, mẹ biết Trần Phong đối xử với con rất tốt nhưng con phải hiểu hai người muốn sống với nhau cả đời, có rất nhiều điều phải cân nhắc. Không thể chỉ nhìn vào đối phương có đối xử tốt với con hay không. Dựa trên điều kiện của con, con hoàn toàn có thể tìm được một người đàn ông đối xử tốt với mình và có một gia đình giàu có...” “Mẹ đừng nói nữa, con tin Trần Phong.” Lâm Lan còn chưa nói hết nhưng đã bị Hạ Mộng Dao trực tiếp cắt đứt. Giờ khắc này Hạ Mộng Dao đã củng cố nội tâm, mặc kệ người đàn ông này vô dụng như thế nào cô cũng sẽ không bao giờ rời đi, đây là số phận của cô! “Ôi Mộng Dao, con sẽ hối hận...” Lâm Lan thở dài, nhìn thấy vẻ mặt Hạ Mộng Dao. Lâm Lan biết nói cái gì cũng vô dụng. Có hối hận về điều đó không? Không, chắc chắn không! Tôi tuyệt đối sẽ không để cho cô phải hối hận! Ngoài cửa Trần Phong nắm chặt tay. Con tin tưởng Trần Phong. Anh đợi câu nói này ba năm rồi! Mộng Dao cảm ơn em, từ giờ phút này trở đi cho dù thế giới này khiến em phải hối hận, Trần Phong anh cũng sẽ không bao giờ để em hối hận! Trần Phong quay lại và sải bước đi. Từ giờ trở đi, anh có một nhiệm vụ khác… Để Hạ Mộng Dao trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới! Anh muốn cho Lâm Lan thấy một kẻ vô dụng cũng có thể khiến người phụ nữ anh yêu hạnh phúc! “Cậu chủ, bây giờ cậu có thời gian không?” Trần Phong vừa ra khỏi bệnh viện, nhận được điện thoại của Trần Trung. “Có chuyện gì?” Trần Phong nhíu mày, hôm qua anh đã nói với Trần Trung rằng nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng quấy rầy anh, anh không muốn những ngày bình yên của mình bị phá vỡ. “Cậu chủ, tôi thấy cậu ở Thương Châu không có chỗ ở cho nên tối hôm qua tôi tự quyết định, đến tìm Thẩm Hồng Xương mua cho cậu một biệt thự ở trên núi Ngọc Tuyền. Cậu chủ nếu như thuận tiện, hiện tại cậu có thể tới xem một chút.” Giọng điệu của Trần Trung rất nịnh hót, sau khi gọi điện cho Trần Trấn Nam vào đêm qua. Trần Trung biết dù Trần Phong là con riêng, ông ta cũng không nên đắc tội. Cho nên ông ta đã ở lại cả đêm ở núi Ngọc Tuyền mua biệt thự, coi như món quà xin lỗi dành cho Trần Phong. Biệt thự? Trong tiềm thức Trần Phong muốn từ chối, dù có tài sản hàng chục tỷ nhưng anh vẫn không muốn quá lộ liễu. Anh thích kín tiếng hơn, thà làm con rể nhà họ Hạ còn hơn làm người giàu nhất Thương Châu. Nhưng sau khi nghe thấy ba chữ núi Ngọc Tuyền, Trần Phong lại thay đổi quyết định. Bởi vì Hạ Mộng Dao đã từng đề cập rằng cô rất thích môi trường của núi Ngọc Tuyền, sau này khi kiếm được tiền. Cô sẽ mua một căn nhà ở núi Ngọc Tuyền, sau đó mỗi ngày dậy sớm leo núi ngắm mặt trời mọc. Vào thời điểm đó Trần Phong không đủ tiền mua nổi một phòng ở núi Ngọc Tuyền, chứ đừng nói đến nhà. Tiền lương của anh ngay cả nhà vệ sinh ở núi Ngọc Tuyền cũng không mua được. Vì núi Ngọc Tuyền lưng tựa núi mặt hướng biển phong cảnh hữu tình, phong thủy cũng tốt nên những ngôi nhà trên núi đều đắt nhất Thương Châu. Ngay cả những ngôi nhà bình thường cũng có giá 100.000 nhân dân tệ một mét vuông, chứ đừng nói đến những khu biệt thự cao cấp. Có thể nói nếu không có nhà họ Trần, thì cả đời này Trần Phong cũng không mua nổi một căn nhà ở núi Ngọc Tuyền. Nhưng sau khi có nhà họ Trần cũng không cần Trần Phong chủ động đi mua. Trần Trung đã đặt căn biệt thự mua đến trước mặt anh rồi. Bỏ đi sau đó chấp nhận, coi như tặng Hạ Mộng Dao. Trần Phong thở dài trong lòng nhưng làm thế nào để Hạ Mộng Dao nhận món quà này mới là vấn đề. “Được, tôi sẽ đến.” Sau khi suy nghĩ kỹ, Trần Phong trả lời. “Cậu chủ, tôi cho xe tới đón cậu.” “Không cần, tôi tự mình đi.” Trần Phong nói, núi Ngọc Tuyền cách bệnh viện không xa, hơn nữa anh cũng không muốn quá phô trương. “Vâng, cậu chủ.” Trần Trung không dám nói nhiều nữa. Trần Phong đi xe điện dọc theo quốc lộ đến núi Ngọc Tuyền. Là một khu nhà giàu nổi tiếng ở thành phố Thương Châu, an ninh của núi Ngọc Tuyền được thực hiện rất tốt. Ngay cả trong những khu dân cư bình thường trên sườn núi, cứ cách ba bước có một trạm gác. Năm bước một lính canh, sống ở một nơi như vậy, cư dân hoàn toàn không phải lo lắng về vấn đề của mình. Sau khi đến khu biệt thự trên đỉnh nhí, an ninh còn được thắt chặt hơn. Nếu khu dân cư trên sườn đồi chỉ có những người giàu có từ thành phố Thương Châu sinh sống, thì cư dân trong khu biệt thự trên đỉnh núi có thể được mô tả là giàu có và có năng lực. Trên đỉnh núi chỉ xây chín căn biệt thự. Những người sống trong mỗi biệt thự đều là những nhân vật nổi tiếng ở thành phố Thương Châu. Lý Tuấn Thành lãnh đạo cao nhất của thành phố Thương Châu, Thẩm Hồng Xương là người giàu nhất thành phố Thương Châu... Đây là nơi tụ tập của giới thượng lưu hàng đầu ở thành phố Thương Châu. Có thể tưởng tượng, nếu muốn mua một căn biệt thự ở đây thì phải tốn rất nhiều tiền. Chỉ sợ có tiền chưa đủ, còn phải có thực lực! Đương nhiên Trần Trung có thế lực này, với tư cách là quản gia chính của nhà họ Trần, gia tộc giàu có nhất ở thủ đô. Trần Trung chỉ có thể thể hiện khía cạnh thấp kém của mình trước mặt Trần Trấn Nam và Trần Phong. Nhưng nhìn bề ngoài địa vị của Trần Trung không thua gì một số quý ông quyền quý, thậm chí còn hơn vậy, dù sao đứng sau Trần Trung chính là nhà họ Trần! Ở thủ đô nhà họ Trần giàu có và có quyền lực ở khắp mọi nơi.! “Này, đứa nhóc đằng kia đứng lại cho tôi!” Trần Phong vừa chạy xe đến cổng khu biệt thự đã bị một giọng nói chặn lại. Một nhóm nhân viên bảo vệ mặc đồng phục màu đen bao quanh anh.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD