Tập 4: Giúp đỡ

1168 Words
Cay quá! Đắng quá! Chết tiệt! Tôi đã tiếp xúc với nhiều kiểu người, nhưng chưa từng gặp qua kiểu người trơ trẽn như Trần Thắng, đến một người con gái mà hắn cũng muốn bắt chẹt để thể hiện sự hống hách của mình. Hắn cố tình dùng cái tên "Lavish" để uy hiếp tôi, trong ngành này, điều đầu tiên phải biết đến đó là biết tiếp rượu. Đó là thứ cơ bản nhất, nếu khách hàng không hài lòng thì coi như bỏ đi. Tôi đành phải uống. Tôi đặt tay phải lên cổ tay trái, ngón tay tôi cắm thẳng vào da thịt của mình, tôi đang cố gắng để mình bình tĩnh lại, rượu vừa được nuốt vào cổ họng giờ như muốn đẩy hết lên, tôi như muốn nôn ra ngay tại chỗ này vậy! Thực ra tôi là người có tửu lượng thấp, qua rèn luyện mới có thể cải thiện được như bây giờ. Dù lúc này tôi rất ghét Trần Thắng, nhưng tôi vẫn phải cố gắng nặn ra một nụ cười với ông ta, thực khổ sở mà! - Hay! Hay- Trần Thắng vừa vỗ tay vừa hài lòng nhìn tôi, hắn cũng đưa ly rượu của mình lên môi một hơi uống cạn. Tôi nghĩ như vậy với tôi đã quá đủ với tôi rồi, may mà tôi có đem theo thuốc giải rượu, lát nữa khi ra ngoài tôi phải nhanh chóng uống mới được. Thế nhưng cuộc đời vốn không đơn giản như vậy, Trần Thắng vẫn chưa muốn tha cho tôi, hắn lại cầm ly rượu của mình lên đảo đảo. - Cô gái, nếu cô uống hết được ly rượu này, tôi cho cô 1 tỷ. Tôi thầm chửi rủa trong lòng, mẹ nó! Khuôn mặt tôi hiện lên hai chữ "thiếu tiền" hả? Chiếc túi làm từ da cá sấu tôi đem theo ngày hôm nay cũng đã có giá trị hơn một tỷ rồi. Có cho thêm vài tỷ nữa tôi cũng không thể uống được, ly thứ 4 này sẽ phá hỏng dạ dày tôi mất. Có lẽ thứ Trần Thắng muốn chính là thể hiện bản lĩnh của mình trước mặt đối tác, vì hai ly rượu kia tôi không biểu lộ cảm xúc nên gã vừa muốn so đo tửu lượng với tôi, vừa lại muốn thể hiện mình có rất nhiều tiền, đàn ông luôn muốn thể hiện cái tôi của mình trước bàn tiệc mà. Chết tiệt, đáng lẽ tôi không nên quá nín nhịn, nếu lúc đầu tôi bày ra vẻ yếu đuối như Hạ Vi, nhất định ông ta sẽ không thèm tính toán với tôi. Tôi ngậm đắng nuốt cay vào trong lòng, không cam lòng một lần nữa lén nhìn qua Đặng Minh Quân... Hắn vẫn đang nhàn nhã cắt miếng bò Kobe hạng sang trong đĩa. Vì đang có hơi men trong người nên tôi bỗng nhạy cảm lạ thường. Tôi cố nặn ra một nụ cười mỹ lệ, mong rằng Trần Thắng có thể nể tình nhan sắc của mình mà đổi ý. - Ngài Trần Thắng, thật xin lỗi, quả thật ngày hôm nay, sức khỏe của tôi... Điều tiếp theo tôi muốn nói rằng: sức khỏe của tôi không cho phép, hẹn tiếp ngài khi khác. Nhưng thật không ngờ, lời còn chưa nói hết thì Trần Thắng cố tình làm rơi ly rượu của mình Choang! Hai đầu lông mày của ông ta nhăn lại, đôi mắt của ông ta tràn đầy sự giận dữ, ông ta giả như mất bình tĩnh đập bàn một cái. RẦM! Ngay cả Hạ Vi ngồi cạnh ông ta cũng run rẩy sợ hãi, cô ta liền đánh mắt ra phía tôi, ý muốn tôi uống tiếp nếu không muốn rắc rối. Trần Thắng bắt đầu mất kiên nhẫn, lão ta dường như quên mất đi sự tồn tại của Đàm Minh Quân, hoặc... cũng có thể, hành động im lặng của Đặng Minh Quân như tiếp tay cho sự hống hách của hắn. Vậy nên, hắn cứ như vậy mà làm loạn. - Cô chê một tỷ là quá rẻ? Hai tỷ, thế nào? Bấy giờ tôi đã nhận ra, Trần Thắng chỉ đang muốn lôi tôi ra làm thú vui tiêu khiển của mình, ông ta đóng kịch khiến cho tôi cũng phải ngả mũ. Dù tôi có quyến rũ cỡ nào hắn cũng sẽ không nương tay, vì đêm nay người phục vụ hắn không phải là tôi! Mà Minh Quân không hề can dự, khiến hắn càng tự tung tự tác. Khốn kiếp! Đầu tôi bắt đầu choáng váng, cả cơ thể đảo nghiêng, tôi tự găm móng tay vào cổ tay mình để kiềm lại cơn say sắp ập tới... Không xong rồi, tôi biết mình sắp mất kiềm chế... Sống lưng lạnh toát, cơ thể nóng lên, tôi cố gắng vươn bàn tay đang run rẩy của mình ra, cầm lấy ly rượu "ma quỷ" đã được người phục vụ rót đầy. Miệng vẫn cố phải nặn ra một nụ cười cứng ngắc. Tôi biết, rượu đang dần ngấm vào máu của tôi... Chính vì vậy nên lúc này tôi nhạy cảm hơn bao giờ hết, tôi đang cảm thấy bất công. Nhưng bất công cái gì cơ chứ? Bất công vì sự ghẻ lạnh vô tình của Minh Quân? Không... anh ta không có nghĩa vụ phải đối xử tốt với tôi, phải trân trọng tôi. Có khi, trước mặt anh ta, tôi cũng chỉ là thứ cỏ rác bị Trần Thắng dẫm đạp lên. Tự dưng cảm thấy cổ họng đắng nghẹn, tôi nên vào nhà vệ sinh soi gương để nhìn lại bản thân mình, tôi đã đề cao giá trị của mình trước mắt những gã đàn ông này. Tôi không được phép bài xích, chỉ có thể nghe theo họ, lúc họ vui, họ sẽ cưng nựng mình, lúc họ buồn, họ sẽ mang mình ra để xả giận... Nghĩ đến sự cay đắng của ly rượu, sự cay nghiệt của cuộc đời, nước mắt như muốn trào ra. Không! Tôi nhất định sẽ không khóc ở đây đâu! Tôi sẽ không bao giờ thể hiện sự yếu đuối của mình, nước mắt của tôi, tuyệt đối không được để loại người như Trần Thắng thấy... Bởi vì... Nước mắt của tôi không phải để mua vui... Tôi ngẩng mặt lên để nước mắt đi ngược vào trong, tôi đưa ly rượu lên môi. Mùi hương của ly rượu xộc vào mũi đã đủ khiến tôi buồn nôn, tôi có thể tưởng tượng đến việc đưa nó vào miệng sẽ có cảm giác kinh khủng thế nào. Tôi nhắm mắt, ngừng thở bằng mũi, tự trấn an mình, không sao đâu, chỉ cần nuốt thôi... Không cần cảm nhận dư vị của nó đâu... Bỗng! Một bàn tay to lớn đặt lên ly rượu của tôi, từ tốn cướp lấy.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD