" Không còn nhiều thời gian , chúng ta đành dùng nơi này làm bẫy luôn vậy . "
Ngô Ngọc Lâm vừa nói vừa lục tìm vài thứ có thể dùng để đánh nhau trong căn phòng này . Còn Đỗ Dương Nguyên đã sang phòng kho kế bên để tìm kiếm . Ngô Ngọc Lâm đã tìm được một cây gậy bóng chày , trông thì đẹp mã đấy , nhưng chẳng biết có đánh được con khỉ kia phát nào không thì đã gãy rồi . Ngô Ngọc Lâm vơ đại thêm một cái dây thừng trong tủ kiếng , xem qua thì có vẻ được làm từ một loại chất liệu gì đó khá đắt , nhưng bây giờ thì nó được dùng để quật ngã một con khỉ .
Hồ Nghiêu và An Lạc Lạc cũng không rảnh rang , hai người bọn họ đang rải trên nền nhà một đồng ghim cài và huy hiệu sáng lóng lánh . An Lạc Lạc còn cẩn thận mở cả móc kim cài để con khỉ kia dẫm phải liền đau chết luôn . Nếu lão chủ nhà còn sống , hẳn là lão sẽ tức đến chết mất . Vì bao nhiêu đồ vật sưu tầm đắt đỏ của lão đang bị mấy đứa nhóc trước mắt dùng làm vật cản một con khỉ . Âu Chí Lương đã kéo lê thêm một cái tủ ra phía trước , để chừa một khoảng trống phía sau để Ngô Ngọc Lâm có thể ẩn nấp . Ngô Ngọc Lâm giao cho Hồ Nghiêu cây gậy bóng chày .
" Chỉ một cái này ? "
Hồ Nghiêu khóc không ra nước mắt .
" Anh vừa đánh con khỉ đó một cái thôi thì cây gậy này đã đi đời rồi . "
Ngô Ngọc Lâm cũng bất lực , căn nhà xa hoa này cũng chỉ có bấy nhiêu thôi đó . Tiếng đập rầm rầm vọng lên từ bên dưới , dường như muốn rung chuyển cả toà nhà .
" Hu hu , sắp rồi . "
An Lạc Lạc cầm một bên sợi dây thừng , hoảng hốt nói . Âu Chí Lương đang cầm bên còn lại của sợi dây , bên cạnh anh còn có vài cuốn sách dày cộm . Hy vọng là anh ném trúng được con khỉ , hic .
Bức tường của căn nhà dường như bị chấn động mạnh , liên tiếp lung lay và liên tục .
" Nó đang trèo lên . "
Âu Chí Lương thông báo với mọi người , giọng anh bắt đầu run . Ngô Ngọc Lâm đứng đằng sau tủ sách , cậu đã mở sẵn thỏi son . Tay Ngô Ngọc Lâm run run thấy rõ , bởi vì chỉ cậu sơ suất một chút thôi , tính mạng của anh em cậu sẽ rơi vào nguy hiểm . Ngô Ngọc Lâm muốn thử lại công dụng của nó một lần nữa . Cậu quẹt một vết nhỏ lên lưng tủ . Kì lạ ? Sao nó không phản ứng ? Ngô Ngọc Lâm lại quẹt thêm vài đường nữa , nhưng không hề có thứ gì xảy ra . Sống lưng cậu bắt đầu phát lạnh . Không được , phải bình tĩnh lại . Trong đầu Ngô Ngọc Lâm lóe lên một ý tưởng , cậu vẽ hẳn một vòng tròn trên lưng tủ . Lần này thì quả thật đã có tác dụng . Vòng tròn lập tức phát sáng rồi nổ tung . Ngô Ngọc Lâm cười khẽ , gật đầu nhẹ nhõm .
" Buff . "
Vừa lúc đó , Đỗ Dương Nguyên đã trở lại , cầm theo hai cây chổi gỗ lớn .
" Này , Hồ Nghiêu , bắt lấy ! " Hồ Nghiêu mừng rớt cả nước mắt đáp :
" May quá , anh không phải chạy biến đi ngay sau khi chỉ đập được con khỉ này một chưởng rồi . "
Tiếng gầm rú của con vật đã gần ngay phía trước , mọi người cùng nắm thật chặt những vật trên tay . Một tiếng " Choang " kinh thiên động địa vang lên , tấm kính của cánh cửa sổ đã vỡ tan tành . Con khỉ này có lẽ chỉ cần dùng một nắm đấm đã có thể phá tan chướng ngại vật đầu tiên . Ngô Ngọc Lâm đã ngồi xổm , tay chống xuống mặt đất , tư thế hoàn toàn sẵn sàng . Hai tiếng " rắc " lần lượt vang lên , chứng tỏ mấy cây giáo cũng đã tiêu tùng .
" Cái con khỉ phá của này ! Hai cây giáo đó vừa nhìn đã biết là đồ mắc tiền . . ." An Lạc Lạc lầm bầm .
" Chúng ta cũng đang phá của đó . " Âu Chí Lương nhắc nhở , chỉ vào cả năm người .
" Đến rồi . "
Lời của Ngô Ngọc Lâm vừa dứt cũng là lúc cái tủ sách bị đâm thủng từ phía sau , những mảnh gỗ bay tung toé khắp nơi . Từ lỗ thủng đó , họ có thể nhìn thấy một cánh tay đầy vết thương với những mảnh da lông bị bóc trụi còn đỏ hỏn . Thêm một tiếng động xé tan không khí nữa , cái tủ gỗ đã không còn chống đỡ được bao lâu .
" Lạc Lạc , chuẩn bị ! 1 ... 2 ... 3 ! ! ! "
Cái tủ gỗ hoàn toàn bị chẻ ra thành nhiều mảnh . Từ trong đám bụi bặm và vụn gỗ , họ nhìn thấy một con khỉ cao lớn đầy máu me . Gương mặt xấu xí của nó vô hồn , lông lá trên người chỗ có chỗ không và bốc mùi hôi thối kinh khủng . Hồ Nghiêu bỗng phụt cười , không hiểu sao trong khoảnh khắc quan trọng đến như vậy nhưng nhìn thấy dáng vẻ của con khỉ này , Hồ Nghiêu lại muốn cười .
Con khỉ hung dữ đá cái tủ gỗ chỉ còn lại vài mảnh sang một bên , gầm lên một tiếng dinh tai nhức óc để thị uy . Tiếng gầm này thì có là loa phường cũng phải chịu thua , Ngô Ngọc Lâm thầm nghĩ .
Con khỉ vừa đặt bước chân thứ hai xuống mặt sàn thì An Lạc Lạc và Âu Chí Lương đã kéo mạnh sợi dây thừng . Con khỉ theo quán tính ngã một cú mạnh xuống đất , vừa lúc đụng trúng mấy cây kim cài sắc bén . Nó không kiềm được mà rú lên những tiếng kêu đau đớn .
" Lên ! ! ! "
Hồ Nghiêu và Đỗ Dương Nguyên bắt gặp thời cơ liền xông ra . Hai người dùng hết sức lực mà đập lên cơ thể con khỉ . Đúng như Hồ Nghiêu đã đoán , cây gậy bóng chày quả nhiên là đồ phế vật . Vừa đánh được đến phát thứ ba thì nó đã bắt đầu nứt rồi . Hồ Nghiêu cắn răng đổi sang cây chổi mà ban nãy Đỗ Dương Nguyên đưa cho để đánh tiếp . Ngô Ngọc Lâm cũng nhân lúc con khỉ đang bị phân tán sự chú ý , liền chạy đến gần nó . Con khỉ đang rơi vào thế bị động , nó không ngừng kêu la và giãy dụa . Nó đang cố gắng bóc những miếng kim cài đang ghim lên người mình ra .
" Dùng cây chối giữ lấy tay và chân nó . Sau đó lùi về phía sau ! " Hồ Nghiêu và Đỗ Dương Nguyên ngay lập tức ngừng đánh , vội vàng để cây chối lên người con khi . Ngô Ngọc Lâm liền nhanh chóng đi một vòng tròn quanh con khỉ . Nhưng khi con khỉ nhận ra bọn họ không còn tấn công nó nữa , nó liền gầm lên giận dữ , nhanh chóng thoát được sự kìm giữ của Hồ Nghiêu và Đỗ Dương Nguyên . Sau đó nó bật dậy chạy về phía Ngô Ngọc Lâm, người đang ở gần nó nhất .
" Đồ chết tiệt này ! ! ! "
Đỗ Dương Nguyên phang ngay một cú đánh vào thẳng mặt con khỉ khiến nó rú lên đau đớn rồi lùi lại vài bước . Âu Chí Lương và An Lạc Lạc cũng trợ giúp bằng cách liên tục ném sách vào đầu con khỉ . Ngô Ngọc Lâm thở hồng hộc , cậu sắp hoàn thành vòng tròn .
" Tất cả lùi lại ! "
Bốn người lập tức tránh xa ra . Chỉ còn một chút nữa thôi , chỉ một chút nữa . . . Cây son trên tay Ngô Ngọc Lâm lung lay , và rồi thân son gãy . Ruột sơn rớt ra bên ngoài . Ngô Ngọc Lâm sợ đến điếng người , cậu ngước mắt lên thì đã nhìn thấy con quái vật ngay trước mặt . Ngô Ngọc Lâm chỉ có hai lựa chọn , một là đối mặt với con quái vật để thể nhặt được cây son , hoặc là né đi để tránh đòn tấn công đó . Ngô Ngọc Lâm nhằm chặt mắt , bắt lấy thân son đã bị rớt ra , liền cảm nhận một cơn đau đớn đến tận xương tuỷ truyền đến từ bả vai .
" Ngô Ngọc Lâm ! ! ! "
Tiếng gào từ đám hỗn loạn phía bên kia . Mồ hội đã ướt dày lưng áo Ngô Ngọc Lâm , nhưng cậu không dừng lại . Ngô Ngọc Lâm nghiến răng tung một cú đá về phía con khi . Nó bất ngờ bị tấn công nên loạng choạng một chút . Cũng may rằng lúc đó Âu Chí Lương vẫn kiên trì ném sách vào người nó khiến nó bị phân tâm . Ngô Ngọc Lâm cắn răng nhẫn nhịn cơn đau , vẽ nốt vòng tròn . Khi vòng tròn đỏ tươi được vẽ từ cây son vừa hoàn chỉnh , hai nét vẽ cuối cùng được nối với nhau thì vòng tròn lập tức sáng rực lên . Ngô Ngọc Lâm dùng hết sức lực còn lại để lùi xa về phía sau .
Chỉ một giây sau đó , một tiếng nổ kinh hoàng vang lên . Cơn chấn động làm mọi thứ dường như đều bay lên tứ tung . Có những mảnh vụn nào đó bay vụt qua thậm chí còn cào xước bọn họ . Một đám khói mù mịt bay lên từ giữ căn phòng , dần dần để lộ ra một khoảng cháy đen thui . Mùi khỏi xộc thẳng lên khiến vài người họ sặc sụa . Họ loáng thoáng nhìn thấy hình bóng con khỉ nghiêng ngả một chút , rồi đổ ập xuống sàn , không còn nhúc nhích . Âu Chí Lương vẫn còn há hốc mồm , thì thầm :
" Thành công rồi . "
Anh vừa dứt lời thì một bóng người phía sau liền vượt qua anh để chạy đến bên kia của căn phòng .
" Ngô Ngọc Lâm ! ! ! " . Đó là một giọng nói vô cùng quen thuộc . Đỗ Dương Nguyên sững sờ nhìn vẻ mặt cắt không còn giọt máu của Ngô Ngọc Lâm . Thậm chí một bên vai của Ngô Ngọc Lâm đã sụp xuống , khiến cậu không ngờ thở dốc .
" Cái trò chơi điên rồ này ! "
Đỗ Dương Nguyên nhìn thấy Ngô Ngọc Lâm không còn mở nổi mắt nữa , liền gấp đến cuống cuồng tay chân . Đỗ Dương Nguyên không do dự phanh áo của người trước mặt ra , thì đã thấy một mảng bầm tím ghê rợn gần như đã bao phủ bả vai trái của Ngô Ngọc Lâm . Ba người còn lại cũng đã kịp chạy đến bên Ngô Ngọc Lâm . Nhìn thấy vết thương kia , An Lạc Lạc hoảng sợ nói :
" Chúng ta phải nhanh chóng tìm đá lạnh để chườm . " Đỗ Dương Nguyên liền nói với Hồ Nghiêu . " Đỡ anh ấy cho em , em sẽ xuống nhà bếp tìm ! "
Nói rồi , cậu nhóc liền chạy biến đi . Âu Chí Lương và Hồ Nghiêu liền hợp sức đỡ Ngô Ngọc Lâm lên , di chuyển câu xuống phòng ngủ tầng dưới . Họ đi rất từ từ , chậm rãi để tránh va vào vết thương của Ngô Ngọc Lâm . An Lạc Lạc không vội theo sau , ở lại thu dọn mớ sách báo mà cậu tìm được hồi sáng . An Lạc Lạc cầm lên một tờ báo cũ mà tay run run . Những sự việc xảy ra sáng nay quá đột ngột , nếu không cậu đã kịp thông báo cho mọi người một suy đoán . Một suy đoán rợn người . An Lạc Lạc tay xách nách mang mấy thứ đồ linh tinh rồi đuổi theo sau ba người kia . Trong lúc đi xuống cầu thang , An Lạc Lạc đã bắt gặp một điều kì lạ Những bức tranh chân dung trên tường đã có sự thay đổi . Bức tranh chân dung của cậu con trai và người phụ nữ đã biến mất , chỉ còn bức tranh của lão chủ nhà . Và An Lạc Lạc dám chắc chắn , lão chủ nhà trong bức tranh đó đã nháy mắt với cậu một cái .