Lời này vừa nói ra, mọi người trong bộ phận thị trường liền có chút xao động, biểu cảm phức tạp.
Tổng giám đốc Lưu trước đây đã từng hợp tác với công ty, quả thật là một khách hàng lớn, nhưng nhân phẩm thật sự quá kém, nhất là trong phương diện với phụ nữ.
Trong bộ phận thị trường đã có không ít cô gái bị ông ta giở trò.
Sắc mặt Trương Tĩnh nháy mắt trắng bệch, cô ta vốn nghĩ Bạch Bắc Bắc tuổi còn nhỏ, lại ngại ngùng, sẽ không nói ra chuyện này, không ngờ cô thật sự nói ra, còn làm trò trước mặt nhiều người như vậy.
Bạch Bắc Bắc chú ý đến sắc mặt phức tạp của không ít cô gái trong bộ phận thị trường, cười lạnh một tiếng: "Người của bộ phận thị trường e là đều biết vị tổng giám đốc Lưu kia là loại người gì, tôi muốn hỏi thử quản lý Trương, cô nửa đêm cố ý gọi tôi đến phòng riêng của quán bar, là thật sự muốn tôi đưa văn kiện, hay muốn hiến tôi cho tổng giám đốc Lưu?"
"Cô là đang bàn chuyện làm ăn, hay là dẫn mối?"
Lời này thốt ra, trong văn phòng liền ồ lên, mọi người đều đổ dần ánh mắt không thể tin được về phía Trương Tĩnh.
Trương Tĩnh bối rối, vội vàng nói: "Các người đừng nghe lời Bạch Bắc Bắc nói, tôi sao có thể làm loại chuyện này, không tin thì cô đi hỏi đi, mấy cô gái của bộ phận thị trường cùng tôi đi bàn chuyện làm ăn với tổng giám đốc Lưu, sao bọn họ đều không có chuyện gì, vì sao tới miệng Bạch Bắc Bắc, tôi liền biến thành loại người không ra gì."
Mọi người liền nhìn về phía mấy cô gái của bộ phận thị trường, bọn họ liền vội vàng lắc đầu: "Chúng tôi quả thật không gặp chuyện như Bạch Bắc Bắc nói."
Bọn họ không dám đem chuyện bản thân bị tổng giám đốc Lưu giở trò nói ra, dù sao loại chuyện như vậy cũng ảnh hưởng không tốt đến thanh danh, mặt khác, bọn họ làm việc dưới quyền của Trương Tĩnh, bây giờ mọi chuyện còn chưa rõ ràng, bọn họ không dám đắc tội Trương Tĩnh.
Trương Tĩnh đắc ý trong lòng, nhưng lại bày ra bộ dạng ủy khuất, than thở khóc lóc: "Tôi ở công ty cẩn trọng nhiều năm như vậy, nếu tôi thật sự là người như thế, mọi người làm việc với tôi thời gian dài, sao có thể không phát hiện ra. Bạch Bắc Bắc cô không thể tùy tiện vu khống người khác, chẳng phải bây giờ cô đang bình an đứng ở đây sao? Cô xem cô không hề xảy ra chuyện gì, cô lấy gì chứng minh là tôi đem cô hiến cho tổng giám đốc Lưu?"
Bạch Bắc Bắc lẳng lặng nhìn cô ta bán thảm, thấy cuối cùng cô ta vẫn đem mọi chuyện chĩa vào cô, trong mắt liền hiện lên tia sắc bén: "Tôi quả thật không sao, nhưng đó là vì vừa hay có người bạn đi qua, cứu tôi từ tay tổng giám đốc Lưu kia ra, nếu không có người bạn đó, có lẽ tôi không thể đứng trước mặt cô thế này đâu."
Trương Tĩnh bị ánh mắt của cô dọa sợ, nhưng cô ta không thể nhượng bộ, cô ta rất vất vả mới leo lên được vị trí quản lý, không thể bị một con nhóc đạp xuống, bằng không công sức bao nhiêu năm đều uổng phí.
"Tuổi còn trẻ, mở miệng ra đã nói dối." Trương Tĩnh cười lạnh: "Bạn nào của cô có thể cứu cô từ tay tổng giám đốc Lưu ra? Tôi nhớ rõ tổng giám đốc Lưu có quyền có thế, bàn chuyện làm ăn luôn có hai vệ sĩ cao to đi theo, nếu hắn thật sự muốn ra tay với cô, cô còn có thể chạy sao? Cô thật buồn cười."
Cô ta biết trong giới quý tộc thành phố S không có nhà họ Bạch, Bạch Bắc Bắc căn bản không có bối cảnh, bạn bè cô quen sao có thể cứu nổi cô ra từ tay tổng giám đốc Lưu.
Trương Tĩnh nghĩ, có lẽ Bạch Bắc Bắc thừa dịp tổng giám đốc Lưu không chú ý, lặng lẽ trốn ra, cũng không biết tổng giám đốc Lưu có giận chó đánh mèo trút giận lên cô ta không.
Bạch Bắc Bắc quả thật do dự, không biết có nên đem mấy người Chu Cảnh Thiên nói ra hay không. Sự do dự của cô trong nháy mắt bị đồng nghiệp nhìn ra, còn tưởng lời nói dối của cô bị vạch trần, ánh mắt nhìn cô cũng dần không thích hợp.
Trương Tĩnh càng thêm kiêu ngạo: "Bạch Bắc Bắc, hôm nay cô xin lỗi tôi, tôi sẽ quên chuyện này."
Bạch Bắc Bắc nhìn bộ dạng đắc ý của cô ta, khóe môi lạnh lùng nhếch lên: "Trước tiên đừng vội kết luận, tuy rằng tôi không chắc có thể tiết lộ thân phận bạn của tôi ra không, bất quá tổng giám đốc Lưu kia bị người ta đánh một trận, hiện tại còn đang dưỡng thương."
Nói xong, cô kéo ống tay áo của mình lên, lộ ra cổ tay trắng nõn non mềm, trên cổ tay có một dấu tay xanh tím: "Đây là dấu vết tổng giám đốc Lưu kéo tay tôi để lại, có thể xem như chứng cứ đi?"
Da Bạch Bắc Bắc non mịn, rất dễ để lại dấu vết, hôm qua tổng giám đốc Lưu kia dùng lực với cô, động tác thô bạo, để lại dấu rất nặng, thoạt nhìn rất nghiêm trọng.
"Cái này, cái này có thể là do chính cô làm, muốn giá họa cho tôi." Trương Tĩnh vắt óc nghĩ lý do thoái thác, trong đầu cô ta hiện giờ đều là chuyện tổng giám đốc Lưu bị đánh.
Chuyện ký hợp đồng tối qua thất bại, tiền tới tay còn bay đi, Trương Tĩnh cực kỳ đau lòng, nhìn thấy Bạch Bắc Bắc trong lòng càng tức giận.
Hôm nay cô ta phải tống cổ Bạch Bắc Bắc ra khỏi công ty, chuyện hôm nay cô đã biết, chỉ sợ sẽ không có ý bỏ qua, để tránh phiền toái sau này, vẫn là đuổi cô đi sẽ tốt hơn.
Trương Tĩnh ổn định cảm xúc xong mới mở miệng: "Hôm qua bụng tôi không thoải mái, tôi thấy cô mang văn kiện đến mới muốn cô thay tôi kéo dài thời gian một chút, có lẽ thời gian tôi ở trong nhà vệ sinh quá lâu, chờ đến khi tôi quay lại mới phát hiện không thấy cô và tổng giám đốc Lưu nữa, bên trong là một mảnh hỗn độn."
Cô ta nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm Bạch Bắc Bắc, ánh mắt hoài nghi: "Tôi không biết cô với tổng giám đốc Lưu xảy ra chuyện gì, chân tướng có phải như cô nói hay không, tổng giám đốc Lưu dùng sức mạnh với cô. Bất quá trong lòng tôi cũng có một nghi ngờ, Bạch Bắc Bắc, chúng ta đều biết tổng giám đốc Lưu có tiền có thế, nhưng mà cô, vừa không có tiền vừa không có thế, chỉ là một nhà thiết kế nhỏ, có phải cô có suy nghĩ không an phận gì với tổng giám đốc Lưu không? Không cẩn thận chọc giận hắn, làm hỏng hợp đồng, mới muốn đổ hết mọi chuyện lên đầu tôi?"
Lời này vừa nói ra, văn phòng lại trở nên ồn ào.
Nhất là Phương Lỵ, ánh mắt trở nên hưng phấn, biểu cảm cũng khó tin nhìn Bạch Bắc Bắc: "Bắc Bắc, con gái không thể tùy tiện như vậy, sao có thể vì tiền mà làm loại chuyện này. Tôi biết cô xinh đẹp, tự tin với nhan sắc của chính mình, nhưng không phải tất cả đàn ông đều sẽ trúng chiêu này của cô, cô hẳn là phải quyết tâm, làm việc thật tốt, thật cố gắng."
Trương Tĩnh để cô ta nói hết, lúc này mới vội giải thích: "Tôi chỉ là suy đoán mà thôi, mọi người đừng hiểu lầm, tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chúng ta vẫn cần phải làm rõ ràng."
Phương Lỵ cùng phe cánh của Trương Tĩnh bắt đầu bảo vệ cô ta: "Quản lý Trương, tôi thấy phân tích của cô rất có đạo lý, hợp đồng năm triệu, bị cô ta phá hỏng, cũng khó trách cô ta kích động như vây, muốn đem tất cả đỗ lên đầu cô."
Bạch Bắc Bắc thấy bọn họ kẻ xướng người họa đổi trắng thay đen, cúi đầu, khẽ cười lạnh một tiếng.
"Tôi căn bản muốn cô cho tôi một lời giải thích, nhưng không ngờ cô lại đem bát nước bẩn này hắt lên người tôi."
Sắc mặt cô bình tĩnh, lấy điện thoại ra: "Nếu đã vậy, chúng ta báo cảnh sát đi."
Mấy chữ "báo cảnh sát" này vừa thốt ra, văn phòng đột nhiên rốt loạn.
"Sao phải báo cảnh sát, nếu cảnh sát đến người ngoài sẽ hiểu lầm, sẽ ảnh hướng không tốt với công ty của chúng ta."
"Tôi cũng không đồng ý báo cảnh sát, có hiểu lầm gì thì giải thích rõ là được, báo cảnh sát làm gì."
Ánh mắt Bạch Bắc Bắc sắc bén, liền người vừa nói một cái: "Chuyện này không xảy ra trên người các cô, các cô đương nhiên không ngại, nhưng bát nước bẩn này đang đổ lên đầu tôi, tôi cần phải vì bản thân rửa sạch tội danh dơ bẩn này. Nếu không thể giải thích rõ ràng, còn bị quản lý Trương nói xấu như vậy, tôi chỉ có thể dùng pháp luật làm vũ khí bảo vệ bản thân."
Bị ánh mắt đào hoa của cô liếc qua, người vừa nói chuyện xấu hổ cúi đầu, không dám tiếp lời.
"Ồn ào cái gì đấy?" Lúc này, giọng nói mang theo uy nghiêm của Trần Thanh Lâm đột nhiên truyền đến.
Mọi người đan vây quanh vội vàng tránh đường, để Trần Thanh Lâm đi vào.
Anh ấy vừa tiến ào, liền thấy người bị vây ở giữa vậy mà lại là Bạch Bắc Bắc, anh ấy hơi sửng sốt rồi vội hỏi: "Vừa xảy ra chuyện gì?"
Hỏi xong, người của bộ phận thị trường liền kể lại mọi chuyện một lần, đương nhiên là nói hướng về phía Trương Tĩnh, giải thích vừa rồi chỉ là Trương Tĩnh đoán bừa.
Ánh mắt Trần Thanh Lâm trầm đi, nhưng trong lòng một mực than thở.
Xong rồi xong rồi.
Lúc trước anh ấy còn thề thốt với Hoắc Đế Thành, anh ấy nhất định sẽ không để Bạch Bắc Bắc chịu ủy khuất gì ở công ty, kết quả vừa chớp mắt Bạch Bắc Bắc đã bị người ta nhằm vào.