làm việc

1993 Words
Câu chuyện giữa Tô Uyên và Gia Hân vẫn tiếp tục, nhưng chẳng mấy chốc, đôi mắt của Tô Uyên bắt đầu nặng trĩu, những cơn buồn ngủ ập đến. Cô khẽ dụi mắt, cố gắng tỉnh táo nhưng cơ thể lại không chịu nghe theo. – “Tớ hơi mệt... chắc phải ngủ một chút.” – Tô Uyên nói, giọng hơi lơ đãng. Gia Hân liếc nhìn cô, nhận ra dấu hiệu của sự mệt mỏi. Cô khẽ cười, đứng dậy. – “Cậu thật sự mệt rồi đúng không? Vậy nghỉ đi, tớ sẽ để cậu ngủ một chút. Đừng lo, tớ sẽ ở đây, cậu cứ nghỉ ngơi cho khỏe." – Gia Hân vừa nói vừa chỉnh lại chiếc gối cho Tô Uyên, rồi kéo nhẹ chăn lên cho cô. Tô Uyên mỉm cười yếu ớt, cảm giác an tâm khi thấy Gia Hân lo lắng cho mình. Cô nằm xuống, nhắm mắt lại, cơ thể dần buông lỏng. Tiếng nói chuyện của Gia Hân trở nên mơ hồ, giống như một bài hát ru nhẹ nhàng. Chỉ một lúc sau, cô đã lặng lẽ chìm vào giấc ngủ. Khi Tô Uyên tỉnh dậy, đã là 4 giờ chiều. Ánh sáng ấm áp của buổi chiều tà chiếu qua cửa sổ, đánh thức cô dậy từ giấc ngủ sâu. Cơ thể cô vẫn còn hơi mỏi, nhưng không gian yên tĩnh xung quanh khiến cô cảm thấy thư thái. Cô nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn quanh và nhận ra căn phòng vẫn yên ắng, chỉ có Gia Hân đang ngồi bên cạnh, tập trung vào chiếc điện thoại của mình. Tô Uyên nhìn đồng hồ, giật mình nhận ra đã muộn. Cô vội vã rời khỏi giường, nhanh chóng chạy vào phòng tắm để sửa soạn. Hôm nay, cô phải đi casting cho một bộ phim mới. Dù chỉ được giao vai quần chúng, nhưng với cô, đó đã là một bước tiến lớn. Tô Uyên vẫn chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày mình có thể tham gia vào ngành công nghiệp giải trí, nhưng hôm nay, cơ hội này đến và cô không thể bỏ qua. Cô nhanh chóng thay đồ, chỉnh lại kiểu tóc và trang điểm nhẹ nhàng, nhưng vẫn giữ được vẻ tự nhiên. Một chút son, đôi mắt được kẻ nhẹ nhàng, và bộ đồ thanh lịch là đủ để cô cảm thấy tự tin hơn. Sau cùng, cô đứng trước gương, chỉnh lại bộ váy đơn giản nhưng tinh tế, rồi nhanh chóng ra ngoài. Gia Hân nhìn thấy cô từ xa, mỉm cười hài lòng khi thấy Tô Uyên đã sẵn sàng. – “Trông cậu tuyệt lắm đấy, đừng lo, chắc chắn sẽ ổn thôi.” – Gia Hân động viên, vỗ vai cô. Tô Uyên mỉm cười nhẹ, cảm ơn bạn. Cô không quá lo lắng về kết quả, nhưng đây chính là cơ hội đầu tiên, và cô muốn nắm bắt thật tốt. Uyên nhanh chóng gọi một chiếc taxi, rồi ngồi vào bên trong, nhìn ra ngoài cửa sổ với tâm trạng hơi lo lắng, nhưng cũng đầy hào hứng. Cảm giác mới mẻ, chưa từng có trước đây khi chuẩn bị bước vào một thế giới hoàn toàn khác biệt. Cô tự nhủ với bản thân, đây là cơ hội để thử sức, để không phải hối tiếc vì những cơ hội đã bỏ lỡ. Taxi lướt qua những con phố đông đúc, không khí thành phố luôn sôi động và nhộn nhịp khiến cô cảm thấy phần nào thư giãn. Khi chiếc xe dừng lại trước cổng phim trường, Tô Uyên bước ra, cảm nhận ngay sự khác biệt. Không gian bỗng trở nên tấp nập, mọi người ở đây đều hối hả, bận rộn. Những ánh đèn sân khấu sáng rực, tiếng nói cười, tiếng chỉ đạo vang lên khắp nơi, tạo nên một không khí đầy năng lượng. Cô hít một hơi thật sâu, bước vào trong. Phim trường đông đúc và náo nhiệt, người đến người đi, ai ai cũng vội vàng chuẩn bị cho công việc của mình. Tô Uyên không khỏi cảm thấy choáng ngợp. Cô bước qua từng nhóm người đang tập trung, thận trọng không muốn làm phiền ai. Một số người quay lại nhìn cô, đánh giá qua vẻ ngoài của cô, nhưng không ai dừng lại lâu. Dù vậy, sự tự tin trong ánh mắt của cô vẫn không hề giảm sút. – "Cô là thí sinh cho vai quần chúng phải không?" – Một người đàn ông mặc trang phục đạo cụ bước lại gần, hỏi cô. – "Vâng." – Tô Uyên gật đầu, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin. Anh ta dẫn cô tới khu vực chờ, nơi có rất nhiều thí sinh khác đang ngồi, tất cả đều đang chờ đến lượt mình. Tô Uyên ngồi xuống một góc, nhìn quanh và cảm nhận được sự cạnh tranh khốc liệt ở đây. Nhưng thay vì cảm thấy áp lực, cô lại thấy bản thân mình như được tiếp thêm động lực. Tô Uyên ngồi trong khu vực chờ, ánh mắt lướt qua các thí sinh khác. Một số người đang đọc kịch bản, một số khác nói chuyện với nhau, còn một vài người thì im lặng, chăm chú luyện tập. Không khí ở đây thật sự căng thẳng, nhưng cũng đầy nhiệt huyết. Cô cảm nhận được sự hồi hộp trong từng nhịp đập của trái tim mình, nhưng cô cũng biết rằng cơ hội này là một bước quan trọng trong sự nghiệp mà cô muốn theo đuổi. Trong lúc cô đang mải mê nhìn xung quanh, một người con gái bước vào khu vực chờ. Cô gái ấy có một vẻ ngoài nổi bật, làn da trắng như sứ, đôi mắt sắc bén và ánh nhìn tự tin. Mái tóc dài, suôn mượt của cô ta khẽ lay động trong không khí, khiến ánh mắt của nhiều người trong phòng không khỏi dừng lại. Cô gái ấy chắc chắn là một diễn viên đã có kinh nghiệm, và Tô Uyên không thể không để ý đến cô ta. Cô gái ấy nhìn quanh, rồi ánh mắt dừng lại ở Tô Uyên. Cô ta khẽ cười một cách tự mãn và tiến lại gần. Tô Uyên cảm nhận được sự lạnh lùng, xa cách từ ánh mắt của cô ta, và một phần nào đó, cô cũng cảm nhận được sự không hài lòng từ phía đối phương. – "Cậu cũng đến casting à?" – Gia Đường, cô gái ấy, lên tiếng với giọng điệu khá lạ, vừa như hỏi, vừa như thách thức. – "Vâng." – Tô Uyên trả lời nhẹ nhàng, cảm thấy không cần thiết phải nói nhiều. Gia Đường liếc nhìn cô từ đầu đến chân, rồi nhếch môi cười một cách mỉa mai. – "Mới vào nghề à? Có vẻ cậu cũng không phải là kiểu người được chọn." – Gia Đường nói, không che giấu sự khinh thường trong giọng nói. Tô Uyên không phản ứng ngay lập tức, chỉ im lặng nhìn cô ta. Cô đã quen với những ánh nhìn như vậy, nhưng điều đó không làm cô cảm thấy mình bị hạ thấp. Ngược lại, cô càng cảm thấy tự tin hơn. – "Mỗi người đều có cơ hội. Cậu cũng vậy, đúng không?" – Tô Uyên đáp lại, giọng điềm tĩnh. Gia Đường cười khẩy một tiếng, rồi quay đi, không nói thêm gì nữa. Tô Uyên không quan tâm, cô biết rằng mình chỉ cần tập trung vào việc của mình, không phải để ý đến những người như Gia Đường. Nhưng trước khi Gia Đường đi, cô ta quay lại một lần nữa, ánh mắt vẫn còn chút gì đó đầy thách thức. – "Dù sao thì, tôi chỉ muốn nhắc cậu là, đây không phải là nơi dành cho những người mới vào nghề đâu." – Gia Đường nói, rồi bước đi một cách kiêu ngạo. Tô Uyên thở dài, rồi nhẹ nhàng lấy lại sự bình tĩnh. Cô không cần phải tranh cãi hay giải thích gì với ai. Cô biết rằng, nếu bản thân mình đủ kiên cường và nỗ lực, sẽ không ai có thể đánh bại được cô. Buổi casting cuối cùng cũng kết thúc, và Tô Uyên được thông báo rằng cô đã nhận được vai tiểu tam trong bộ phim. Cảm giác vừa vui mừng lại vừa lo lắng. Đây là một cơ hội lớn đối với cô, nhưng cũng đồng nghĩa với việc cô sẽ phải đối mặt với không ít thử thách. Không lâu sau đó, cô nhận được kịch bản chính thức. Cô vào vai một người phụ nữ bị cuốn vào một mối quan hệ vụng trộm, xen giữa một cặp đôi đã kết hôn. Vai diễn này yêu cầu cô phải thể hiện sự giằng xé nội tâm, những cảm xúc lẫn lộn, nhưng cũng đầy sự dằn vặt và đau khổ. Và một trong những cảnh quay quan trọng nhất chính là cảnh đối đầu giữa cô và Gia Đường, người vào vai chính thất – người vợ hợp pháp trong câu chuyện. Ngày quay phim đầu tiên, cả hai đều có mặt tại trường quay. Tô Uyên thấy Gia Đường khá thoải mái, tự tin và lạnh lùng. Cô ta đã có nhiều kinh nghiệm trong ngành, nên chẳng có gì ngạc nhiên khi thấy cô ta chiếm ưu thế về sự chuyên nghiệp. Cảnh quay đầu tiên mà cả hai phải diễn cùng nhau là một cuộc đối đầu căng thẳng giữa tiểu tam và chính thất. Trong kịch bản, tiểu tam của Tô Uyên đã cố gắng lấn át chính thất, nhưng rồi bị phát hiện và nhận một cái tát đầy giận dữ từ Gia Đường. Máy quay bắt đầu, và tất cả mọi thứ đều trở nên thật nghiêm túc. Cảnh quay được dựng lên theo đúng mô phỏng kịch bản: Tô Uyên đứng đối diện với Gia Đường, cảm giác căng thẳng trong không khí. Cô biết đây là một cảnh quay quan trọng, và mình phải thể hiện sự yếu đuối, bất lực của nhân vật. Gia Đường nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, rồi trong một khoảnh khắc, cô ta tát mạnh vào mặt Tô Uyên. Cái tát vang lên trong không khí, làm cho không gian như tĩnh lại một giây. Tô Uyên cảm nhận được sự đau đớn, nhưng không phải về thể xác mà là cảm giác bị hạ thấp, bị chà đạp. Tuy nhiên, cô không thể phản kháng, chỉ có thể đứng im và chấp nhận. "Em thật sự không xứng đáng với anh ấy." Gia Đường nói, giọng lạnh băng, mắt cô ta đầy khinh bỉ. Tô Uyên, với vai trò tiểu tam, chỉ có thể cam chịu. Cô nhìn vào mắt Gia Đường, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng mím môi, cảm giác đau đớn dâng trào trong lòng. Lòng cô không hề dễ chịu, nhưng trong lúc này, cô biết chỉ có sự cam chịu mới là cách duy nhất để tiếp tục. Cảnh quay kết thúc, và đạo diễn ra hiệu cho mọi người dừng lại. Tô Uyên ngồi xuống một bên, cảm giác như cơ thể cô đã rã rời. Cảnh này không chỉ là diễn xuất, mà còn là một thử thách tâm lý đối với cô. Cô biết mình phải cống hiến hết mình cho vai diễn này, nhưng cũng không thể tránh khỏi cảm giác mệt mỏi và đau đớn khi phải nhập vai một nhân vật như vậy. Gia Đường nhìn cô một lúc, rồi quay đi, không nói gì thêm. Tô Uyên không quan tâm đến ánh mắt của cô ta. Cô chỉ nghĩ về vai diễn, về những cảm xúc mà cô phải trải qua trong suốt quá trình này.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD