Đêm nồng nhiệt

2267 Words
Tô Uyên chậm rãi bước về phía chiếc giường, mỗi bước đi như kéo dài thêm sự căng thẳng trong lòng cô. Trái tim cô đập nhanh, hồi hộp đến mức có thể nghe rõ tiếng thở dốc của chính mình. Cảm giác lạ lẫm và lo lắng khiến cô không thể kiểm soát được từng cử động của cơ thể. Khi đến bên giường, cô ngồi xuống một cách nhẹ nhàng, quay mặt ra chỗ khác, không dám nhìn vào anh. Cơ thể cô run lên, không phải vì lạnh, mà là vì những cảm xúc đang dâng trào. Cô hít một hơi thật sâu, rồi trong khoảnh khắc ngập ngừng, không thể kiềm chế được cảm xúc, cô khe khẽ gọi tên anh, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy nỗi niềm: “Tống Dật…” Bỗng, trong màn đêm yên tĩnh, thân thể Tống Dật lao vọt về phía Tô Uyên, cuồng bạo và đầy quyết liệt. Tô Uyên không kịp phản ứng, chỉ kịp vội vàng ngã lùi về phía giường. Cảm giác như không gian xung quanh đột ngột bị thu hẹp lại, và cô rơi vào lòng chiếc giường mềm mại, cơ thể như bị cuốn theo một dòng chảy không thể dừng lại. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ mịt, tim cô đập loạn nhịp, chỉ còn lại hơi thở gấp gáp và tiếng động khẽ từ bên trong căn phòng. Tay Tống Dật, với một động tác mạnh mẽ và quyết liệt, xé phăng chiếc váy lụa đỏ mà Tô Uyên đã cất công chuẩn bị. Tiếng vải bị xé rách vang lên trong không gian yên tĩnh, khiến không khí càng thêm căng thẳng. Chất lụa mềm mại, vốn được nâng niu và chăm chút, giờ đây bị xé vụn trong tay anh, TUyên không bao giờ nghĩ rằng trong chuyện tình cảm, Tống Dật lại có thể là người như vậy. Anh luôn tỏ ra tử tế, ôn nhu, làm cô cảm thấy an toàn và được yêu thương. Nhưng khi chuyện giường chiếu xảy ra, mọi thứ thay đổi. Anh không còn là người đàn ông dịu dàng như cô từng biết, mà thay vào đó là một cơn sóng mạnh mẽ, cuốn phăng mọi lý trí và kiềm chế. Cảm giác của cô thay đổi trong khoảnh khắc đó – vừa bất ngờ, vừa không thể rút lui, vừa lạ lẫm và đầy thử tháchTống Dật cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mái tóc mượt mà của cô. Hơi thở anh phả nhẹ bên tai, mang theo mùi hương quen thuộc khiến trái tim Tô Uyên khẽ thắt lại. Anh không vội vã, không vồ vập — từng cử chỉ đều nhẹ như gió, nhưng đủ để làm cô cảm nhận rõ ràng tình cảm đang cuộn trào trong anh. Bàn tay anh khẽ chạm vào má cô, ánh mắt chăm chú như đang lắng nghe từng tiếng run rẩy trong lòng cô. Môi anh chạm vào môi cô, thật khẽ, như một lời hỏi han không lời. Cô khẽ run lên, nhưng lần này không phải vì sợ — mà vì cô đã thực sự thả mình trong khoảnh khắc đó, để yêu, để tin tưởng. Không còn gì gấp gáp. Chỉ còn hai người, và những nhịp đập khẽ khàng, hòa vào nhau giữa đêm tĩnh lặng. Đó không còn là nụ hôn, mà là một lời hứa dịu dàng, một lời thầm thì rằng: anh ở đây, và sẽ luôn nhẹ nhàng với em, như thế này. Tống Dật cúi đầu, đặt một nụ hôn lên vai cô, rồi chầm chậm di chuyển đến xương quai xanh — nơi làn da trắng ngà như đang phát sáng dưới ánh đèn mờ. Mỗi cử động của anh đều như đang vẽ nên một bức tranh bằng sự dịu dàng. Tô Uyên khẽ nhắm mắt, cảm nhận làn môi anh lướt qua da thịt mình như một cơn gió ấm. Không khí trong căn phòng như chậm lại. Không cần lời nói, không cần hứa hẹn. Chỉ có sự lặng thinh đầy tin tưởng và tình cảm âm thầm giữa hai con người đã đi cùng nhau một đoạn đường dài. Mỗi cái chạm đều không vội vã, mà như đang thì thầm với nhau rằng: "Anh hiểu em. Anh luôn ở đây." Giữa khoảng lặng đó, trái tim Tô Uyên không còn sợ hãi. Cô thả lỏng, để bản thân đắm chìm vào một cảm giác dịu êm, trọn vẹn. Không còn những băn khoăn, không còn e dè — chỉ có cảm giác mình được yêu thương, được trân trọng, đúng với cách mà cô luôn mong đợi. Trong không gian tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở hòa quyện, khẽ khàng như nhịp tim của một bản tình ca dịu êm. Tống Dật vẫn ôm lấy Tô Uyên, cánh tay anh như một vòng an toàn vững chãi mà cô có thể tựa vào. Ánh đèn vàng hắt xuống làn da trắng của cô, khiến cô như phát sáng trong vòng tay anh — mong manh mà rực rỡ.đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rối sau gáy cô, rồi đặt lên trán cô một nụ hôn thật lâu. Không ai nói gì, nhưng cả hai đều biết… những lời yêu thương vốn không cần thốt ra, chỉ cần cảm nhận. Đôi mắt Tô Uyên khẽ mở, bắt gặp ánh nhìn của anh — ánh nhìn dịu dàng mà kiên định, như thể trong giây phút ấy, cô là cả thế giới của anh. "Em có lạnh không?" – anh khẽ hỏi, giọng khàn trầm nhưng đầy quan tâm.Uyên khẽ lắc đầu, mỉm cười. "Không, chỉ hơi… mơ hồ. Như thể em đang sống trong một giấc mơ mà không muốn tỉnh." Tống Dật siết nhẹ vòng tay, thì thầm: "Vậy thì đừng tỉnh. Anh sẽ giữ giấc mơ này cùng em." Ngoài cửa sổ, thành phố vẫn sáng đèn. Nhưng trong căn phòng ấy, thế giới chỉ còn lại hai người — yên bình, đầy yêu thương, và không cần gì hơn. Ánh nắng đầu ngày len qua lớp rèm mỏng, rọi nhẹ lên gò má Tô Uyên khiến cô khẽ nhíu mày. Cơ thể vẫn còn êm ẩm sau một đêm nhiều cảm xúc, từng khớp xương như đang nhớ lại những lần chạm nhẹ, những cái ôm dài vô tận. Cô xoay người, cánh tay vô thức vươn sang bên cạnh — trống rỗng. Tống Dật đã rời đi từ khi nào, để lại hơi ấm vẫn còn phảng phất trên ga giường. Điện thoại sáng lên với một tin nhắn mới. "Cục cưng của anh dậy chưa? Trên bàn có thuốc và đồ. Nhớ uống nhé. Váy hồng là anh chọn — đừng mặc như tối qua nữa, nhìn già lắm. Anh vẫn thích em thường ngày hơn, nhẹ nhàng và dịu dàng như mọi khi." Tô Uyên bật cười khẽ. Cô ngồi dậy, kéo chăn sát người rồi liếc nhìn chiếc bàn gần đó. Đúng như lời anh nói, một hộp thuốc nhỏ, ly nước ấm còn bốc hơi, và một chiếc váy hồng nhạt được gấp ngay ngắn, chất vải mềm rũ như nụ hoa mới chớm. Màu sắc dịu dàng, thiết kế đơn giản nhưng tinh tế, đúng kiểu cô hay mặc — và rõ ràng, đúng kiểu anh yêu. Cô đưa tay chạm nhẹ vào váy, tim dâng lên một cảm xúc lặng lẽ. Không phải ai cũng để tâm đến những điều nhỏ bé như vậy. Nhưng Tống Dật thì khác. Anh vẫn là người tinhtế, kiệm lời, nhưng luôn biết cách khiến trái tim cô thổn thức — kể cả sau khi đã chạm nhau gần hơn bao giờ hết. Tô Uyên trở về nhà với cơ thể mệt mỏi, mỗi bước đi như dội lên từng cơn đau nhức. Cô kéo mình vào nhà, bước chân nhẹ nhàng nhưng không giấu nổi sự mệt mỏi. Đã hơn 9 giờ sáng, nhưng căn phòng vẫn lặng yên, chỉ có ánh đèn mờ ảo chiếu xuống chiếc ghế sofa nơi Gia Hân đang ngồi chăm chú móc len. Khi nghe thấy tiếng cửa mở, Gia Hân lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt lo lắng. Cô nhanh chóng đứng dậy, bước nhanh về phía Tô Uyên, đỡ lấy cánh tay cô, dìu cô về phía sofa. Cậu làm sao thế? Đau lắm phải không?” – Gia Hân vừa hỏi vừa khẽ xoa lưng cô, giúp cô ngồi xuống. Cô không hỏi gì thêm, chỉ lo lắng nhìn bạn mình. Tô Uyên mệt mỏi dựa lưng vào sofa, khẽ mỉm cười: – “Không sao đâu, chỉ hơi mệt thôi…” Gia Hân đưa tay lấy chiếc chăn mỏng phủ lên người cô, ánh mắt chăm chú và đầy lo lắng. Cô biết bạn mình không phải là người hay bộc lộ cảm xúc, nhưng hôm nay, tất cả đều khác. Cô im lặng, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh, vuốt nhẹ tóc cô như cách mà cô luôn làm mỗi khi Tô Uyên cần một ai đó ở bên. Gia Hân liền để Tô Uyên ngồi trên ghế sofa một mình, vội vàng chạy vào nhà bếp. Chỉ một lúc sau, cô quay lại với ly nước mát, nhẹ nhàng đặt vào tay Tô Uyên. – “Nào, uống đi, cậu cần phải bổ sung nước sau khi mệt thế này.” – Gia Hân nói, giọng dịu dàng nhưng đầy lo lắng. Tô Uyên khẽ nhấp một ngụm nước, cảm nhận cơn khát lắng xuống. Gia Hân không vội, chỉ ngồi xuống bên cạnh, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cô, đấm nhẹ những điểm mỏi. – “Đau lắm phải không? Để tớ giúp cậu đấm lưng một chút cho thoải mái.” – Gia Hân vừa nói, vừa nhẹ nhàng di chuyển bàn tay, tạo ra những động tác xoa bóp dịu dàng, giúp Tô Uyên cảm thấy dễ chịu hơn. Tô Uyên khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự chăm sóc từ bạn mình. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ dựa vào lưng ghế, để cơ thể dần thư giãn dưới những động tác xoa bóp nhẹ nhàng của Gia Hân. Thực ra, những lúc như thế này, Tô Uyên cảm thấy thật sự may mắn khi có một người bạn như Gia Hân, người luôn ở bên cạnh, sẵn sàng chia sẻ mọi lo lắng dù là nhỏ nhặt nhất. Tô Uyên khẽ quay sang Gia Hân, ánh mắt cô dịu lại, nhẹ nhàng cầm lấy tay bạn mình. Cô nắm tay Gia Hân thật chặt, như muốn truyền hết tất cả cảm xúc của mình qua cử chỉ ấy. – “Cảm ơn cậu… đã luôn chăm sóc tớ.” – Giọng Tô Uyên nhẹ nhàng, đầy sự biết ơn. “Cảm ơn cậu vì luôn ở bên cạnh tớ mỗi khi tớ cần.” Gia Hân nhìn cô, ánh mắt dịu dàng và chân thành. Cô chỉ mỉm cười, không cần nói gì thêm, chỉ lặng lẽ gật đầu như cách cô vẫn làm khi Tô Uyên cần sự an ủi, cần một ai đó ở bên. Dù không cần những lời nói to tát, nhưng sự hiện diện của Gia Hân lúc này chính là điều Tô Uyên cần nhất. – “Cậu là bạn thân của tớ mà, mãi là vậy.” – Gia Hân nói, khẽ xoa đầu Tô Uyên một cách nhẹ nhàng. Gia Hân đánh trống lãng, không muốn để Tô Uyên quá tập trung vào cảm giác mệt mỏi, cô nhẹ nhàng chuyển sang một chủ đề khác. – "Thế chuyện của cậu và Tống Dật sao rồi? Mọi thứ ổn chứ?" – Gia Hân hỏi, ánh mắt có chút tò mò nhưng cũng đầy quan tâm. Cô biết Tô Uyên thường không dễ dàng chia sẻ những chuyện riêng tư, nhưng hôm nay có vẻ như cô ấy muốn mở lòng một chút. Rồi cô nhìn xuống bộ váy hồng trên người Tô Uyên, khẽ nhướn mày, như chợt nhận ra điều gì đó. – “À, bộ váy này đẹp đấy, nhưng sao không mặc cái váy mà cậu đã chuẩn bị hôm qua? Tống Dật chọn bộ này cho cậu à?” – Gia Hân hỏi, giọng có chút đùa nhưng cũng pha lẫn sự tinh nghịch. Tô Uyên hơi khựng lại một chút rồi nhìn xuống chiếc váy hồng, nhớ lại lời của Tống Dật tối qua: “Anh vẫn thích em trong những bộ đồ nhẹ nhàng, dịu dàng như vậy hơn. Váy tối qua nhìn hơi già rồi.” – “Ừ, Tống Dật bảo anh ấy thích em mặc những bộ đồ như vậy hơn.” – Tô Uyên mỉm cười, trong ánh mắt có một chút ngượng ngùng nhưng cũng có gì đó dịu dàng, như thể đã sẵn sàng chấp nhận sự thay đổi trong mối quan hệ này. Gia Hân không thể không cười, nhưng ánh mắt của cô lại đầy sự hiểu biết. – “Cậu biết không, Tống Dật đúng là biết cách chọn đồ cho cậu. Cứ như thể anh ấy hiểu rõ những gì phù hợp với cậu vậy.” – Gia Hân nói, rồi nhún vai như thể không có gì quan trọng lắm. Tô Uyên chỉ mỉm cười, trong lòng cảm thấy ấm áp, như thể những điều giản dị mà Tống Dật làm đều mang một ý nghĩa rất lớn đối với cô.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD