Chương 6: Cuộc tình tay ba

1688 Words
Nhà họ Lý… mọi chuyện bắt đầu rối loạn. "Trời ơi bố mẹ đang nói cái gì vậy?" Tiếng Tiểu Quỳnh quát thật lớn, âm thanh vang vọng cả căn nhà rộng lớn, không khí ngột ngạt khi ông Lý bắt đầu lên tiếng. "Bố đang nói chuyện nghiêm túc với con đó, quát lên cái gì hả? Khoảng một tháng sau nó sẽ về đây, con lo mà chuẩn bị đi." Tiểu Quỳnh không thể cãi lời bố mình đành quay sang nhìn bà Lý và cầu xin: "Mẹ à, đừng nói mẹ cũng tán thành chuyện này nha, không được đâu…" Ánh mắt van xin vô tội vạ không ai thèm để ý, bà Lý cũng thế, giờ phút này im lặng là trên hết, nếu ông Lý đã quyết định, dù bà có nói gì cũng vô ích. "Mẹ không biết, chuyện này của bố con mà, hỏi mẹ làm gì? " "Không thể chấp nhận được, con sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện này, thời đại như thế mà còn chuyện đính hôn kiểu phong kiến cổ hủ đó hả? Con đang là học sinh phổ thông đó." Ông Lý bỏ tờ báo xuống nhìn Tiểu Quỳnh hằn học, giọng nghiêm nghị không có gì nhân nhượng trước những lý lẻ của con gái. "Bố đâu bắt hai đứa đám cưới ngay lúc này, chỉ nói cho con chuẩn bị thôi, rồi chuyện cưới sinh thì đợi tốt nghiệp rồi tính tiếp, ít nhất tụi con cũng gặp mặt. Bố đây là cho thời gian để con chuẩn bị.” Bà Lý hiền từ cười dịu dàng, nắm nhẹ tay Tiểu Quỳnh: "Tiểu Quỳnh, nghe lời bố con đi, nghe nói con trai nhà đó giỏi lắm, tốt nghiệp mười hai xong là nhận học bổng du học ngay, bây giờ kiếm đâu ra chàng trai như thế?" "Con không biết, ai giỏi thì kệ họ, con sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện vô lí này… Không! Không! Và mãi mãi cũng không…" Giờ ra chơi tại trường chuyên The First… Đại Phong bước vào lớp và nắm tay Ngọc Diệp, hai người ra đứng tại hành lang. "Sao mấy hôm nay anh không gặp được em vậy? "Sao em dám làm phiền thiếu gia Đại Phong, bộ anh không biết cô bạn gái cũ của anh đến làm phiền em hết lần này đến lần khác sao?" Đại Phong thả lỏng tay cô ra nhưng vẫn nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô không rời, anh dường như hiểu chuyện gì đang xảy ra. "Là Diễm My, cô ta làm gì em?" "Anh biết rõ khi em đồng ý hẹn hò với anh thì em sẽ bị như thế mà, anh không những không bảo vệ em mà còn để người khác bắt nạt em..." Mắt Ngọc Diệp buồn lại, mặt xụ xuống như nén nhiều ấm ức. Đại Phong thấy vậy nên không kiềm được tức giận, anh không bao giờ muốn chuyện này xảy ra, anh yêu Ngọc Diệp, yêu rất nhiều, vì sự xuất hiện của Ngọc Diệp mà làm các fan nữ của Đại Phong phải ghen tức bao nhiêu. Anh nhìn thẳng vào mắt người anh yêu: "Chuyện này anh sẽ lo, xin lỗi em, anh biết mình phải xử lí chuyện này thế nào, em yên tâm đi." "Anh phải chứng minh bằng hành động, lời nói xin lỗi đó không mang đến cho em sự bình yên đâu, như thế em mới biết anh yêu em đến đâu..." Đại Phong gật đầu mỉm cười làm dịu lòng Ngọc Diệp, thật ra Ngọc Diệp chẳng hiền từ gì cả, ai cho cô cái gì cô trả lại cái đó, rất công bằng, nên tin chắc chẳng ai đụng đến được Ngọc Diệp, chỉ là tính nũng nịu của cô không thể bỏ, nhất là khi trước Đại Phong, người lo cho cô tất cả mọi thứ. Cô muốn chính là, anh giúp cô xử lí những chuyện này. "Yêu em đến đâu thì em phải là người biết rõ nhất mới đúng, phải không Ngọc Diệp?" "Để coi anh chứng minh bằng cách nào đã." Hôm nay Thiên Nghi về một mình, vừa dắt xe ra khỏi trường đã gặp Đăng Khôi – Người cùng Thiên Nghi lớn lên từ nhỏ, cũng gọi là thanh mai trúc mã như người ta thường nói, nhưng với cô thì khác, Đăng Khôi là anh trai. Đăng Khôi chạy xe với tốc độ đều đều để đi theo Thiên Nghi. Hai người im lặng khá lâu rồi bắt đầu lên tiếng. "Khôi chờ ai sao?" "Đi theo Nghi thì chờ Nghi chứ chờ ai?" Thiên Nghi bắt đầu ấp úng, cảm giác hoang mang: "Chờ... Chờ Nghi sao?" Con đường về nhà Thiên Nghi khá xa, Thiên Nghi mới lái xe máy nên lái rất chậm, giữa trời nắng lại chỉ thấy hai tay mình lạnh cóng, sợ hãi không có lí do. "Dạo này Nghi khỏe không?" "À khỏe, tất nhiên là khỏe rồi, Nghi thì lúc nào mà chẳng khỏe..." Thiên Nghi cười lên để phá tan không khí xung quanh hai người, nụ cười gượng gạo chẳng đâu vào đâu... "Việc học thế nào? Tìm thấy người mình thích chưa?" Thiên Nghi như bùng nổ, thần kinh phân tích ra hàng vạn lí do, sao Khôi lại hỏi thế, mình biết trả lời sao mới được đây... Sau vài phút phân tích Thiên Nghi vẫn chưa tìm ra câu trả lời. "Nghi sao vậy?" "Học vẫn bình thường, rất tốt, mấy người kia cũng tốt luôn, còn Khôi thế nào, định không về nhà hả?" Đăng Khôi cười, cười trong ánh mắt chứa đầy tâm sự, chắc hẳn Đăng Khôi biết Thiên Nghi đang né tránh câu hỏi của mình, nhưng anh không tiếp tục câu hỏi đó mà chuyển sang đề tài mà cô vừa nhắc. "Cậu của Khôi không thắng Khôi được đâu, Nghi tin Khôi đi, Khôi sẽ thắng trong cuộc đánh cược này, chiều nay Khôi sẽ cùng đám bạn đi ra Bắc, gặp Nghi để nói lời tạm biệt..." "Cái gì? Đi xa vậy sao?" "Ừ, có vấn đề gì hả?" Thiên Nghi thật sự đang bất ngờ, tự nhiên lại đi đột ngột mà người Đăng Khôi nói lời tạm biệt lại là mình nên Thiên Nghi cảm thấy mình khó chịu. "Không có, mà sao Khôi lại đi đến tận đó, trốn cậu Khôi đúng không?" Đăng Khôi lại cười, nụ cười có phần tự nhiên hơn khi nãy, nhìn Thiên Nghi đang chăm chú nhìn đường đi, điều đó làm Đăng Khôi cảm thấy vui, niềm vui và hạnh phúc rất đơn giản chỉ thế thôi. "Đúng là trốn, nhưng không phải trốn cậu mà là trốn Nghi..." Thiên Nghi lại lần nữa bị dọa, không biết trả lời thế nào, Đăng Khôi biết mình vừa làm cho cô hoảng hốt nên cười thành tiếng để Thiên Nghi coi như câu nói vừa rồi chỉ là đùa. "Nói đùa thôi, đúng là Khôi đang trốn cậu, nhưng Nghi nhớ, đừng bao giờ quên Khôi, biết không?" Nhiều dấu thăng, dấu chấm hỏi đang xoay loạn xạ trên não của Thiên Nghi, câu nói cuối cùng của cuộc nói chuyện đó làm cô giật cả mình, nghe đáng sợ làm sao. Ai cũng biết Đăng Khôi thích Thiên Nghi, nhưng Thiên Nghi vẫn mải mê tìm ngựa trắng, mơ cho riêng mình một bạch mã hoàn hảo nhất. Thật sự chuyện tìm ngựa trắng mà Thiên Nghi tâm tâm niệm niệm của bắt nguồn từ khi Thiên Nghi cảm giác được Đăng Khôi thích mình. Cô muốn tìm một lý do từ chối, vì không phải Đăng Khôi không tốt, chỉ là không có cảm giác, không thích chính là không thích. Sau khi tìm được lý do cho mình, chuyện tình cảm thầm kín của Đăng Khôi, Thiên Nghi chẳng mải mai để tâm đến, cô chỉ biết một điều, Lam Linh yêu Đăng Khôi, thứ tình cảm đó không còn là thích mà là yêu, Thiên Nghi biết thế nên cũng không bao giờ muốn bản thân mình là nguyên nhân làm ai đau lòng. Và cũng chính vì Đăng Khôi mà tình cảm bạn bè của Thiên Nghi và Lam Linh có chút vấn đề, họ chưa từng cãi nhau. Nhưng lại không thân nhau được nữa. Về đến nhà, Thiên Nghi đã gọi điện thoại cho Lam Linh báo về việc Đăng Khôi sắp đi. "Nghi nói Đăng Khôi sắp đi lên Bắc sao?" "Ừ, hay là Linh điện thoại hỏi thăm, gửi lời nhắn gì đó đi, bây giờ Nghi xuống ăn cơm, chiều nay còn đi học nữa." Lát sau, Lam Linh cầm điện thoại đi qua đi lại trong nhà, hết nằm lăn ra giường rồi lại bật dậy ra hành lang đứng, quyết định cuối cùng là gọi điện, hỏi thăm một câu có chết đâu. "Alô?" Đăng Khôi bắt máy nhưng không ai lên tiếng ở đầu dây bên kia cả, anh lặp lại: "Alô, ai thế?" "Tôi tôi..." "Linh hả? Gọi cho tôi có chuyện gì không?" Nghe giọng nói Đăng Khôi làm Lam Linh cảm thấy mình vừa hạnh phúc vừa đau khổ, lâu lắm rồi, không gặp, không nghe tiếng nói từ người đó, nước mắt Lam Linh lăn dài trên má, không thể nén lại như sắp vụn vỡ cả con tim yếu mềm. "Chỉ là... tôi định..." "Hả? Có chuyện gì Linh cứ nói đi!" "Không có gì." Lam Linh tắt máy đột ngột, ba từ 'không có gì' cũng phát ra một cách đột ngột theo, Lam Linh rất muốn nói chứ, nhớ Đăng Khôi, nhớ rất nhiều hoặc mong Đăng Khôi luôn bình an, giữ gìn sức khỏe, nhưng ngược lại ngay lúc ấy, nước mắt quá nghẹn ngào làm Lam Linh không thốt nổi từ nào, tim đau nhói khiến cô tự nhủ lòng mình nên im lặng, và như thế Lam Linh lại lần nữa đánh mất Đăng Khôi.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD