"Phía trước có một ngọn núi, ta tới đó xem thử. Nếu không phải, chắc phải chờ thêm chút nữa mới tới thời điểm vệ tinh đi qua nơi này, bắt internet từ mạng của trạm vũ trụ quốc tế sử dụng cho dữ liệu lên xuống."
Thằng bé tựa hồ nghe không hiểu, thấy anh không có ý định giải thích bèn cúi đầu, lặng lẳng không nói gì.
-53 độ C.
Qua lớp găng tay đỏ dày như vỏ bánh trôi, Thương Lăng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng hầm hập như lửa thiêu cùng làn da trắng mịn như da em bé. Anh ôm lấy tay nó, kéo nó lại gần mình. Dường như, chỉ cần một khắc thả tay nhau ra, đứa bé sẽ biến mất trong làn tuyết trắng đục.
Giữa chốn sa mạc lạnh lẽo khô cằn, người lớn chưa chắc đã trụ vững, một đứa trẻ sao có thể chịu nổi?
Nhưng đứa bé trước mắt lại chịu được.
Lần đầu tiên Thương Lăng gặp nó là tại một khu rừng phía Bắc nước Nga. Một đứa bé được nuôi dạy bởi một bộ tộc thiểu số phương Bắc, làn da trắng ngần như bánh bao, con mắt tựa sao trời, như hạt châu đen trên cổ tay người phụ nữ. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, thứ anh ấn tượng nhất cũng chính là đôi mắt, trong veo tựa suối đầu nguồn.
Thương Lăng năm 17 tuổi đi công tác tại Nga, vô tình gặp một đứa nhóc tên Trương Vũ.
Năm đó quân phản loạn châm lửa thiêu cháy cả khu rừng, Thương Lăng mang Trương Vũ chạy khỏi đám khói dày đặc, thở hổn hển trong hang đá.
Anh coi nó như em trai mà chăm sóc, kể cả khi về tới trụ sở Châu Á vẫn tay xách nách mang một thằng oắt vắt mũi chưa sạch. Bởi Thương Lăng thường xuyên được giao nhiệm vụ, nếu lần nào không quá nguy hiểm, anh sẽ mang nó theo, sống với nhau lâu ngày mới phát hiện, thằng bé nọ không bình thường.
Tỉ như đi bộ cả chục cây số không thấm mệt, nhịn đói một tuần vẫn sống tốt, sức khỏe phi thường, hay tỉ như lúc này đây, một thằng nhóc 12 tuổi đi bộ giữa bão tuyết mây mù.
Nó không phải con người.
Thương Lăng đỡ trán: Anh cũng có quyền phán xét thằng oắt này sao? Suy cho cùng, anh và nó đều không phải người. Vừa phải vừa không phải. Không giống bán nhân, trạng thái này có phần tương tự với một người hai hồn.
Về căn bản, một phần hồn của anh là con người, nửa còn lại không phải. Mà thằng bé nọ dường như có dấu hiệu giống y xì.
Nhiệm vụ lần này là thăm dò căn cứ cũ phía Đông Bắc Cực, trước đây thuộc quyền sở hữu của quân phản loạn. 10 năm trước, trụ sở Châu Mĩ cử một đạo quân tới đánh phá căn cứ Bắc Cực, bởi khí hậu khắc nghiệt không thích hợp cho con người, hầu hết những kẻ tham gia chính trong số đó là chòm sao. Tiếng đao sắc cứa lấy da thịt, tiếng gào rú đau đớn sau song sắt nhà tù, tiếng thân thể nặng trịch ngã xuống, áp mặt lên lớp tuyết ấm áp.
Người chất thành núi, máu chảy thành sông.
10 người mất mạng một đi không về tổn thất vô cùng nặng nề.
Bên quân Tinh Tú tuy chỉ mất tám người trong số đó, phẫn nộ không thôi. Bấy giờ, người ta vẫn truyền tai nhau câu chuyện của những oan hồn lảng vảng quanh căn cứ Bắc Cực, bất cứ ai tìm tới đó đều một đi không trở lại.
Cũng bởi lời đồn đó, 10 năm rồi không ai bén mảng tới căn cứ một lần nào nữa.
Thương Lăng chậm rãi bước trên thảm tuyết dày cộp. Từng bước. Từng bước. Đôi chân lún sâu dần. Anh thở dốc một hồi, ôm chặt tay Trương Vũ bất chấp bão tuyết mà tiến lên phía trước.
"Trương Vũ?"
Xung quanh là tiếng gió rít gào. Thương Lăng chau mày.
"Trương Vũ?"
"Trương Vũ, em đâu rồi?'
"Trương Vũ!"
"Trương..."
"Em đây mà."
Đứa nhóc mắt đen láy bên cạnh kéo ống tay áo anh: "Sao vậy?"
Thương Lăng ấp úng muốn nói gì đó, cuối cùng thoáng thở dài, bàn tay dừng lại trên đầu nó, xoa xoa:
"Cứ đi mãi như vậy cũng không tìm được, kiếm đại cái hang nào đó rồi chờ tín hiệu nhé."
"Em thấy trước mặt có ngọn núi, chúng ta đi chung quanh xem, nhỡ căn cứ chung quanh nó thì sao?"
"Không được."
Anh thoáng mỉm cười, híp đôi mắt nâu nhàn nhạt đằng sau lớp kính bảo hộ.
"Bão tuyết ngày càng mạnh, ta tìm chỗ trú trước, nhé?"
Trương Vũ gật gật đầu. Cái đôi bàn chân nhỏ xíu của nó cứ lẹt đẹt mãi không bước tiếp nổi, tưởng chừng bị bão tuyết chôn lấp.
Trình Hữu Hậu hơi cúi người xuống, cõng nó trên lưng.
Điểm chung của hai người họ, có lẽ là sự im lặng. Thương Lăng ngại giao tiếp, Trương Vũ ít mở lời. Cái bầu không khí ấy tưởng như nhàm chán mà lại bình lặng vô cùng. Họ thích sự im lặng, thích mờ nhạt, như giọt nước hòa mình vào cái êm ái của nước sông mùa thu.
Xa xa, mây mù che kín đỉnh núi. Tầm nhìn xa tại Bắc Cực vào mùa đông hạn hẹp vô cùng, thậm chí ngay cả ngọn núi sừng sững trước mắt cũng mờ mờ ảo ảo, thoắt ẩn thoắt hiện.
-55 độ C.
Thương Lăng tuy là lãnh đạo của một nhóm , một trong mười hai người đứng đầu nhưng thể lực yếu kém, năng lực chưa bộc phát hoàn toàn, phần hồn người vẫn chiếm ưu thế.
Nếu nhiệt độ vẫn tiếp tục giảm, anh sợ mình không chịu nổi mất.
Anh cất chiếc máy đo nhiệt độ lạnh lẽo trong túi áo, xốc người sau lưng, chậm rãi bước tiếp.
Đứa nhóc sau lưng cũng là một chòm sao, chỉ chưa chắc là sao nào.
Thương Lăng cuốc bộ nửa giờ đồng hồ mới tới chân núi, dáo dác nhìn chung quanh. Chân trời trắng xoá không thấy điểm hồi kết, trên trời, dưới đất, tất cả một màu trắng. Trắng tới hoa mắt.
Trương Vũ lặng thinh nãy giờ bỗng vươn tay, thanh âm cao vút:
"Anh ơi, đằng kia có hang trú."
Thương Lăng ngẩng phắt đầu, híp mắt nhìn.
"Em chắc chứ?"
"Chắc mà."
Trương Vũ tỉnh bơ:
"Em thấy cửa hang."
Thương Lăng nghe lời nó, đánh mắt nhìn ra xa.
Một màu trắng đục.
Anh chau mày, rốt cuộc đứa nhóc này còn khả năng tiềm ẩn nào chưa bộc phát nữa? Thương Lăng nghe lời nó, nhanh nhẹn bước đi trên lớp tuyết ngày một dày.
Trong hang đá lạnh như băng, chung quanh một màu tối om. Vạn vật tựa bức tranh đơn sắc, với tiếng gió rít vang dội cùng dãy núi trùng điệp cao chơi vơi. Trình Hữu Hậu đặt nó ngồi cạnh mình, móc điện thoại từ trong túi.
15:29
Vừa kịp lúc.
Thời gian họ có thể kết nối internet từ vệ tinh của NASA rơi vào khoảng 4 tiếng một ngày, mỗi thời điểm từ 30 phút tới 1 tiếng. Tức là anh có gần 4 tiếng để liên lạc với thế giới bên ngoài, chia ra làm 3 thời điểm trong ngày. Không tận dụng cơ hội ngay bây giờ thì phải chờ tới 5 giờ chiều, đợt tiếp theo mới tới. Anh không chắc mình tỉnh táo được bao lâu, cũng không chắc mình có tới được căn cứ Bắc Cực hay không, tất cả dựa vào vận may.
[Tút Tút]
[Trụ sở tinh tú khu vực Bắc Mĩ xin nghe. Xin hỏi bạn cần gì?]
"Tàu viên số hiệu 315 từ trụ sở Châu Á xin viện trợ, xin hãy cho tôi tọa độ và bản đồ minh họa rõ ràng nhất về căn cứ Bắc Cực phía Đông."
[Xin ngài hãy đợi một lát, nhân viên của chúng tôi sẽ đến ngay lập tức.]
Giọng máy móc tắt ngúm. Ước chừng 2 phút sau, một giọng nói vang lên trong điện thoại.
[Xin hãy cho tôi biết số hiệu nhiệm vụ của bạn.]
"Số 315, mục tiêu là thăm dò căn cứ Bắc Cực của quân phản loạn cũ."
Thương Lăng xoa xoa cằm:
"Hiện ở đây đang có bão tuyết, tầm nhìn hạn hẹp, chung quanh một màu trắng. Xin hãy gửi tọa độ chính xác của căn cứ cho chúng tôi."
[Chúng tôi?]
"Tôi đi cùng trợ lý."
Không đợi đầu dây bên kia hỏi , Thương Lăng đã chột dạ thêm vào:
"Tất nhiên là đã mặc đồ dữ nhiệt đầy đủ, hiện chúng tôi vẫn bình an vô sự."
[Trụ sở Bắc Mĩ sẽ liên lạc với trụ sở Châu Á ngay lập tức.]
[ Trụ sở Châu Á đã phản hồi lại.]
[Họ bảo họ không biết.]
Thương Lăng : "..."
Mấy thằng mắt đui trong trụ sở trước khi giao nhiệm vụ không đọc kĩ hướng dẫn sử dụng à?!
[Alo, cậu còn đó không?]
"Chắc hẳn trong trụ sở Bắc không có bản đồ, phiền anh có thể giúp tôi liên lạc với họ không?"
[Nếu không phải nhiệm vụ thuộc trụ sở họ, họ sẽ không để tâm đâu.]
Đầu dây bên kia thẳng thắn đáp.
Phải biết, bọn bên trêbn rất kiêu, kiêu trong kiêu kì chứ không phải kiêu căng dù vế sau đúng hơn. Người đứng đầu tất cả các trụ sở khu vực trên thế giới đều là chính phủ như luật rừng quy định.
Trên đời có 88 chòm sao, trong đó 12 chòm sao hoàng đạo là phi thường nhất. 12 cung hoàng đạo chia làm 4 hệ, nước, lửa,đất, khí. 4 cung hoàng đạo đứng đầu mỗi hệ sẽ là kẻ nắm giữ vận mệnh toàn nhân loại.
Trương Vũ im lặng nghe anh trò chuyện với kẻ bí ẩn bên kia bán cầu, lẳng lặng không nói.
Nó dương đôi mắt đen láy như hạt châu trông về phía đáy hang, đôi lồng mày nhỏ nhắn thoáng nhíu lại, bàn tay nhỏ trắng bệch bất giác nắm lại.
"Sao vậy?"
Thương Lăng nhét điện thoại vào túi áo, kéo khăn len hỏi. Thằng nhỏ thu hồi tầm mắt, bình tĩnh đáp:
"Em không sao. Họ bảo gì, chúng ta sắp tới nơi chưa? Sắp được về nhà chưa ạ?"
Anh bất đắc dĩ mỉm cười lấy lệ, nhẹ giọng nói:
"Anh không liên lạc được. Chịu đựng một chút, bao giờ trở về sẽ dẫn em đi ăn."
"Ăn thịt cừu Farikal!*"
(*Thịt cừu Farikal là một món ăn truyền thống của Na Uy, được nấu cùng bắp cải và hạt tiêu khô)
"Được. Em muốn gì cũng được."
Trường Vũ vui vẻ mỉm cười, như một con cún nhỏ rón rén lại gần anh, vòng tay ôm cánh tay trước mắt, dụi dụi đầu:
Anh kể chuyện đi."
"Ừm. Em muốn nghe gì nào?"
"Nghe anh kể về địa điểm nơi ta sắp đặt chân đến!"
Thương Lăng mỉm cười, nghiêng đầu hỏi:
"Em thật sự muốn nghe?"
"Muốn."
Sau đó anh thật sự không nhớ nổi mình đã kể những gì, bão tuyết bên ngoài gầm thét bao nhiêu hay khuôn mặt non nớt trắng trẻo của Trương Vũ. 11 năm đã trôi qua, đứa trẻ kia như một đoạn duyên ngắn ngủi thoáng qua đời anh. Thân ảnh nhỏ nhắn năm đó cũng dần phai nhạt trong tâm trí.
Thương Lăng năm 18 tuổi là một chàng trai khôi ngô tuấn tú. Cơ thể mảnh khảnh như cành mai, mái tóc nâu thẫm cùng đôi mắt nhạt màu tưởng như hoà trong không gian, khiến anh trở nên mờ nhạt. Anh trời sinh có đôi mắt nâu nhạt cùng làn da vàng so với những người Châu Á khác cũng tính là trắng, đem lại ấn tượng về cái nhìn đầu tiên là một chàng trai ôn hoà, trầm tĩnh.
Anh phát hiện mình là một chòm sao từ năm 5 tuổi, bộc phát năng lực cũng vào năm 5 tuổi. Suốt 13 năm đó, Thương Lăng được đào tạo trong trường cấp cao thuộc trung ương.
Cứ ngỡ như một chòm sao hoàng đạo sẽ là kho báu nhân loại, Thương Lăng lớn lên càng khiến người khác lo lắng. Năng lực của anh bộc phát không hoàn toàn.
Nếu năm Thương Lăng không vận dụng được toàn bộ năng lực của Ma Kết, phải chăng anh cũng có khả năng nhìn xa, chịu lạnh, nhịn đói, thậm chí còn phi thường hơn Trương Vũ? Anh không biết. Anh chỉ biết chòm sao hoàng đạo là những kẻ mạnh nhất và anh đang đứng thứ 88, thậm chí không lọt nổi top 12, không xứng với Ma Kết.
"Anh ơi."
Thương Lăng ngoảnh lại. Chung quanh, rừng núi ngút ngàn, hơi lạnh từ phương Bắc tràn về, len lỏi qua tán lá. Anh thấy một đứa nhóc ăn mặc không giống ai, một lần gặp mà nhớ cả đời.
Trương Vũ mang trên mình mái tóc đen nhánh, với đôi mắt to tròn kia cùng một màu. Nước da trắng nõn nà, khỏe khoắn. Bàn tay nó đẹp như tay con gái, đuôi tóc dài tới vai, thoạt nhìn tưởng một bé gái. Nó thấp thấp lùn lùn, như cây nấm mọc giữa rừng.
Nó không quá béo cũng không quá gầy, giờ đây mặc áo bông kín mít, trên cổ choàng một chiếc khăn màu đỏ gạch, tròn ung ủng như quả địa cầu. Chóp mũi nó đỏ ửng vì lạnh, đôi mắt như những ngôi sao, loé lên giữa mây mù.
Thương Lăng cố chọn từ ngữ sao cho câu chuyện từ miệng hắn kể ra nghe bớt bạo lực chút. Điểm ngữ văn không cao, đành chịu. Trương Vũ nghe xong sắc mặt hơi tái lại, rúc đầu vào ngực anh, giọng tủi thân:
"Những binh sĩ chết trận, sau đó...họ có được trở về nhà không?"
"Tất nhiên là không."
Thương Lăng đáp lại nó, ôm thằng bé, nhẹ giọng:
"Nhưng theo một cách nào đó, linh hồn họ đã trở về với quê hương. Giờ đây, những người kia đang rất hạnh phúc, trên bầu trời."
"Họ sẽ hoá thành các chòm sao ạ?"
"Không đâu. Con người có thể chết đi, linh hồn có thể tan biến nhưng 88 chòm sao vẫn tồn tại. Nó như một thực thể siêu nhiên, liên tục tái kiếp."
"Vậy em mà chết thì em có được tái kiếp giống họ không?"
"Anh cũng không chắc nữa."
Trương Vũ cụt hứng, ngả người gối lên đùi anh, bàn tay nhỏ níu lấy ống quần.
"Không nghe nữa. Anh kể chuyện khác đi."
Thương Lăng bất đắc dĩ thở ra một hơi, vươn tay vén lọn tóc đen tuyền vương trên da thịt trắng nõn. Thằng bé như một chiếc lò sưởi di động, cả cơ thể phát ra hơi nóng hầm hập.
"Em muốn nghe truyện gì?"
"Truyện ma!"
"Được, anh kể chuyện ma."
Thương Lăng rất chiều trẻ con, cũng biết thuở nhỏ, thằng nhóc này trải qua không ít hiểm nguy còn đáng sợ gấp bội những câu chuyện thần quái.
"Câu chuyện kể về oan hồn nàng Okiku nổi tiếng ở Nhật Bản."
Trương Vũ im lặng lắng nghe, ngước đôi mắt châu đen lên nhìn anh, dỏng tai.
"Xưa kia, samurai Aoyama có một nàng hầu gái sống tại lâu đài Himeji. Tên nàng là Okiku. Một trong những nhiệm vụ của nàng là phải chăm sóc những chiếc đĩa quý cho chủ nhân. Một hôm nàng đang lau chùi những chiếc đĩa thì phát hiện một cái đã biến mất. Dù nàng đếm đi đếm lại bao nhiêu lần cũng chỉ có 9 chiếc. Samurai Aoyama tức giận lắm, ném luôn cô người hầu xuống giếng..."
"Không!"
Trương Vũ phụng phịu:
"Cái này em đọc Samurai 8 rồi."
Trong rừng cũng có manga hả?
Không đợi anh nói tiếp, nó đã giải thích:
"Một năm qua em sống ở nhà anh mà. Tất nhiên phải đọc hết đống này rồi."
Thương Lăng thoáng ngạc nhiên. Cũng phải thôi, một năm qua hắn đi công tác nhiều không đếm xuể, dù có mang thằng nhóc đi cùng, Trương Vũ toàn ở khách sạn. Cùng lắm tối về anh kể chuyện cho nó nghe trước khi đi ngủ, hiếm khi quan tâm nhiều.
Có lẽ kết thúc đợt công tác lần này, anh nên ở nhà lâu hơn chút.
"Vậy kể về lịch sử đi. Em muốn nghe."
Thương Lăng xoa xoa cằm, thoáng nhếch môi hỏi nó:
"Em có biết vụ án: "Bò béo bò gầy" không?"
Trương Vũ lắc đầu, anh vươn tay ấn nhẹ đầu nó xuống, để thằng bé gối lên đùi mình.
"Đây là vụ trộm cướp nổi tiếng nhất trong lịch sử phong kiến Việt Nam, xảy ra vào thời Lê Trung Hưng. Vụ án kéo dài những 20 năm, xảy ra ở hang Địch Lộng thuộc tỉnh Ninh Bình."
Thấy nó tập trung lắng nghe, Thưởng Lăng mỉm cười:
"Làng Đa Giá Thượng ở phía nam bến đò Khuốt, trên đường thiên lý bắc - nam, ngay dưới chân dãy núi đá vôi trùng điệp, hiểm trở. Có một bọn trộm cướp hung đồ, khống chế được tất cả chức sắc của các làng trong một vùng rộng lớn cùng theo, dần dần hình thành cả một làng ăn cướp, có quy định khoán ước với nhau rất chặt chẽ. Vì vậy, hoạt động phạm pháp của cả làng này kéo dài trên 20 năm mà không hề lọt ra ngoài. Chúng lập ra một nhà trạm trên đường thiên lý với "vỏ bọc" là một nghề kinh doanh ăn uống và nghỉ trọ. Chủ quán lúc nào cũng cung cấp đầy đủ rượu ngon có pha thuốc mê, chuốc cho khách no say. Khi khách đang ăn thì có người đi qua hỏi chủ quán:"
"Nhà hàng mai có bò không, cho chúng tôi mượn với nhé! Có. Bò béo hay bò gầy? Bò béo! Khách nghe thế không ngờ rằng đó là ám hiệu của bọn cướp với nhau. Bò béo tức là khách giàu có. Bò gây là khách nghèo. Bọn cướp căn cứ vào ám hiệu của chủ quán mà quyết định hành động hay không. Đêm đến , khách đang say giấc nồng thì chúng xông vào , trói giật cánh khuỷu, nhét giẻ vào miệng, lôi lên núi đá. Trên núi có một cái hang rất sâu gọi là Kẽm Trống, chúng xô khách xuống hang rồi lấy của về chia nhau."
"Dưới thời vua Lê Hy Tông, quyền hành nằm trong tay chúa Trịnh Căn. Hôm ấy xa giá của chúa đi qua cửa Đại Hưng thì gặp một người phụ nữ..."
Thương Lăng cúi người, thấy thằng nhóc nằm trên đùi im như thóc.
Ngủ rồi à.
Cũng phải thôi, hai người họ đi bộ nguyên ngày trên mặt tuyết, ngay cả anh cũng không chịu nổi, huống hồ là một đứa nhóc mới 13.
Anh lôi từ trong ba lô một chiếc lông cừu nhỏ, vừa trùm lên cơ thể thằng bé, vừa trùm lên chân mình.
Ngoài trời, bão tuyết không ngừng rít gào. Có mấy ai hiểu được cái lạnh buốt tận xương tủy, mấy ai hiểu được sự cô đơn khi bị tách biệt khỏi thế giới loài người để sống trong một vùng hoang vắng đâu đâu cũng một màu trắng xoá.
Nhiệt độ đã tăng lên song so với sức chịu đựng của con người, nó vẫn với cùng khắc nghiệt. Ánh sáng trắng rọi vào hang, mang theo khí lạnh cắt da thịt ùa vào. Hang đá sâu hun hút. Tuyết rơi không ngừng.
Sắp sang tháng 10 rồi.
Thương Lăng xoay người, đặt thằng bé vào trong còn mình thì quay lưng chắn gió giúp nó. Năng lực của anh không phát huy hoàn toàn, đồng nghĩa với việc một phần trong anh vẫn cảm nhận được cái rét thấu xương của con người, bàn chân ê buốt vì cuốc bộ lâu dài, những căn bệnh thường có của con người.