"Thương Lăng "
" Tiểu Lăng ơi."
Thương Lăng khép hờ mắt. Anh nghiêng đầu, dựa lên cửa sổ máy bay. Đầu anh choáng váng vì mặt kính dày cộp, chất giọng trầm trầm.
"Tôi ngủ bao lâu rồi?"
"Cũng không lâu lắm."
Người đàn ông bên cạnh thoải mái đáp:
"Từ lúc lên máy bay đã ngủ say như chết. Tối qua không ngủ được hay sao?"
"Cũng không h...anh làm gì vậy?"
Thương Lăng hơi hoảng hốt gạt tay hắn ra. Người bên cạnh thoáng sửng sốt, vô tội đáp:
"Tôi thấy trán cậu đầy mồ hôi, muốn giúp cậu lau mặt thôi."
Anh biết Robin có ý tốt muốn giúp mình song đôi lúc hắn tỏ ra thân mật thái quá khiến anh không quen. Có lẽ một phần, Robin là người gốc Mĩ còn anh là người Châu Á hàng thật giá thật, không cởi mở như vậy.
Người đàn ông bên cạnh không để ý lắm, nhanh nhẹn cất khăn tay về chỗ cũ.
Robin Nikolai là trợ lý trụ sở gửi cho hắn, một con người. Yếu ớt. Mỏng manh. Hắn mang mái tóc vàng óng như đồng lúa, đôi đồng tử xanh tựa biển khơi. Làn da trắng điển hình của người Âu cùng thân hình vạm vỡ của đàn ông trưởng thành. Robin đã ngoài 30, lớn hơn anh 3 tuổi. Một người đàn ông thông minh chất phác, trọng tình trọng nghĩa, đi theo hắn suốt 6 năm. Hắn vận bộ vest trắng tinh khôi, tay đeo đồng hồ vàng, đôi chân dài thẳng tắp, là mẫu hình lý tưởng của đàn ông phương Tây.
"Cậu lại gặp ác mộng à?"
Thương Lăng không trả lời hắn, đưa tay đỡ trán.
"Không muốn kể cũng không sao. Tôi không có thói quen tò mò chuyện người khác."
Robin vén ống tay áo, xem đồng hồ.
"Còn khoảng 1 tiếng nữa, ta sẽ đáp xuống sân bay Quốc tế Sheremetyevo, cậu muốn ngủ tiếp không?"
"Không. Tôi muốn vào nhà vệ sinh một lát."
Robin không cản anh, im lặng tránh đường cho anh đi.
Qua lớp kính dày, mây trời trắng xoá tựa bông, trôi nổi trên đại dương là bầu trời cao vút. Ánh mặt trời chói tới khó chịu, rọi thẳng vào khoang máy bay. Chân mây trắng xoá, lềnh bềnh giữa mặt nước trong lành.
Chuyến hành trình dài đằng đẵng từ Việt Nam tới nước Nga thân thương. Thương Lăng ngoảnh đầu, ba hàng ghế, người người chìm vào giấc ngủ.
Vậy cũng tốt, không phải nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
Năm nay anh 29 tuổi, 11 năm sau vụ việc xảy ra tại Nam Cực.
Ít nhất, anh có thể tự hào mà nói rằng: Tuổi 29, tôi đã thay đổi cả thế giới.
500 năm trước.
Trên khoảng không đen tuyền có 88 chòm sao ngự trị, ôm lấy linh hồn những người may mắn, là hiện thân của bầu trời được phái xuống giúp đỡ con người.
Xuyên suốt lịch sử hơn 500 năm kể từ khi chòm sao đầu tiên hạ phàm xuống nhân gian, hiện thân của những vì tinh tú trong vũ trụ tương trợ loài người, đưa nền văn minh nhân loại đạt tới đỉnh cao. Tuy vậy, con người vẫn là con người, các chòm sao hiện thân trên mảnh đất màu mỡ này cũng là con người, mà con người thì chẳng thể trường tồn vĩnh cửu. Con người chết vì bệnh, họ cũng chết vì bệnh, con người chết vì đau, họ cũng chết vì đau. Cứ một đời người, các chòm sao lại tái sinh, mang cơ thể mới, linh hồn mới, chỉ có quyền năng vô biên là không đời đổi thay.
Tiền thân, cũng là chòm sao hạ phàm đầu tiên là Thiên Yết. Ông yêu thương con người, thấy thiên tai bão lũ, dân chúng lầm than mới phá lệ mà cứu giúp. Không ngờ những người đồng môn còn lại cũng hạ phàm, khiến hai chữ "chòm sao" trở thành tín ngưỡng, khắc sâu trong tâm trí loài người.
Kẻ mạnh leo lên đỉnh cao, nắm giữ các chức vụ quan trọng trong xã hội, kẻ yếu bị đày xuống, phục vụ cho bê trên, cứ như vậy, tới thế hệ sao đời thứ 6, hiện thân của các chòm sao đã nắm giữ các vị trí quan trọng trong xã hội. Họ không hơn người ở đầu óc, ở trí tuệ mà là sức mạnh, như một quy luật tồn tại.
Thắng làm vua, thua làm giặc. Ăn hoặc bị ăn.
Con người muôn đời muôn kiếp nhường ghế cho đứa con từ bầu trời, sống đúng với chức vụ được giao. Họ vẫn được luật pháp bảo vệ, vẫn được hưởng những quyền lợi cá nhân, được học hành, ăn mặc.
Ngoại trừ Nam Cực, mỗi châu lục đều có một trụ sở. Tại mỗi trụ sở lại chia làm nhiều nhánh nhỏ khác như trụ sở Bắc Mĩ, trụ sở Đông Nam Á hay Nam Phi,...
Bọn họ cũng bị giới hạn bởi một số điều lệ, tỉ như không được tiết lộ mình là chòm sao với người ngoài, tỉ như không được sử dụng năng lực trong công động. Đổi lại, những người mang chòm sao bên mình được hưởng đãi ngộ cao hơn hẳn về quyền lợi, chức vụ, vai trò trong xã hội.
Quan chức cấp cao bao giờ cũng là chòm sao, và đích thân chòm sao ấy sẽ chọn ra bộ máy nhà nước mà không thông qua bầu cử.
Đây là cách con người và chòm sao bình đẳng.
Hai chữ "bình đẳng" đã dấy lên bất bình trong xã hội, bất bình không nằm ở con người, nó nằm ở chính các chòm sao.
Ta là đứa con của những vì tinh tú, cớ sao phải ngang hàng với bọn người thấp cổ bé họng?
Bất bình trước chính sách ngang hàng của con người với chòm sao, một toán những kẻ được chọn vùng dậy, phá vỡ thế hoà bình suốt 500 năm lịch sử, mở ra một kỉ nguyên mới. Chúng được gọi là quân phản loạn.
Rằng ta là loài thượng đẳng, được ban cho quyền năng vô hạn, rằng ta là sói đầu đàn, những kẻ khác phải phục tùng ta, 88 chòm sao chia làm hai nửa không đồng đều.
Ngay khi quân phản loạn đánh úp trụ sở Nam Á đêm 28, tiếng súng khơi mào đã bắt đầu.
Trước đây Robin từng hỏi anh:
"Cậu nghĩ, ai sẽ kẻ chiến thắng trong cuộc chiến này?"
"Tin rằng chính anh sẽ tự nhận ra."
Thương Lăng không ngoảnh đầu lại, nhẹ giọng đáp.
"Lợi ích cá nhân cao hơn hết thảy, đến khi đó họ sẽ tự nhận ra họ phải theo ai."
Chiến tranh kéo dài gần 15 năm. Như một ván game, các tuyển thủ đã sớm quen với cuộc sống tại đó.
Thương Lăng hất nước lên, vươn tay chà mạnh khuôn mặt tái nhợt.
Người trong gương mang vẻ đẹp truyền thống của người Châu Á, đôi mắt nâu nhàn nhạt như cà phê, đôi môi mỏng ửng đỏ, sắc mặt không được tốt cho lắm.
Thông thường, chòm sao thuộc địa phận khu vực nào sẽ nhận nhiệm vụ tại trụ sở quản lý khu vực đó. Chỉ trừ khi, nhiệm vụ được giao có liên quan tới chuyển biến trong đường lối chỉ đạo của quân Tinh Tú mới bị gọi tới trụ sở gốc. Một trong số đó nằm ở Nga.
11 năm trước nhận nhiệm vụ tại Nga, 11 năm sau vẫn cái nơi ấy.
Thương Lăng thở ra một hơi, hai bên lông mày thoáng chau lại.
Anh lại mơ thấy con quái đen xì đó.
Điều kì lạ là, Thương Lăng không mơ thấy Trương Vũ. Đúng hơn là đã sớm quên mất thằng bé năm xưa khuôn mặt ra sao. Tất cả những gì gợi lại chỉ là vóc dáng nhỏ bé luôn đi kè kè bên cạnh cùng khuôn mặt trắng như tuyết, tới giọng nói cũng quên mất rồi.
Thương Lăng vuốt vuốt mái tóc, thầm cảm thán: "Mới 29 tuổi đã có tóc bạc."
Cộc. Cộc.
"Có người."
Anh nói vọng ra. Người đàn ông bên ngoài bật cười, vui vẻ đáp:
"Tôi biết là cậu ở bên trong. Chỉ sợ đã ngất trong đó rồi không hay nên vào kiểm tra."
Robin trầm ngâm một lát, hỏi:
"Cậu xong chưa?"
"Anh không cần quan tâm tới tôi. Lát nữa, tôi sẽ ra ngay."
"Nhưng tôi buồn."
Quả nhiên hắn vừa dứt lời, Thương Lăng đã ngượng ngùng mở cửa cho hắn vào. Robin nở nụ cười, không khách sáo khoá cửa lại, ngăn giữa hắn với người kia.
Thương Lăng trở về chỗ, thấy trên ghế mình ngồi đặt một cái bánh mì bọc kín nilon chung quanh.
"Cái này..."
"Anh tóc vàng ngồi bên cạnh anh vừa mua cho anh. Nói là anh ngủ cả buổi nên chưa ăn trưa."
Cô tiếp viên hàng không thuận miệng đáp, ẩy xe đựng đồ ăn dọc theo máy bay.
Thương Lăng "à" một tiếng, lẳng lặng ngồi xuống ghế.
Anh đã quay lại Moscow không ít lần, chỉ duy nhất không đặt chân tới khu rừng phía Bắc.
Moscow là thành phố lớn nhất ở Nga. Thành lập vào năm 1147 trên đồi Borovitsky và được nhắc đến lần đầu tiên biên niên sử Ipat'evskaya.
Nằm trên đồng bằng sông Moskva, Moscow có một sân bay quốc tế và phần lớn các chuyến tàu ở Nga bắt đầu từ các ga tàu trong trung tâm thành phố, phần lớn nằm gần châu u nước Nga. Một trong những điểm du lịch nổi tiếng tại Nga là Điện Kremlin là, biểu tượng về quyền lực tối cao. Địa danh này gắn liền với lịch sử lâu đời của đất nước, thường gọi là cung điện Kremlin.
Thủ đô Moscow cũng chính là nơi trụ sở Châu Á xây dựng tháp Tinh Tú.
Bây giờ là tháng 7, là thời điểm nước Nga rực rỡ nhất.
Không còn cái lạnh giá của mùa đông và ẩm ướt của mùa xuân, tiết trời mùa hè khiến bầu không khí trong lành hơn bao giờ hết.
"Good afternoon ladies and gentlemen and welcome to Russia. We've just landed at Sheremetyevo Airport where the local time is fifteen minutes past three in the afternoon. The temperature outside is 23 degrees Celsius. For your safety please remain seated with your seat belt fastened until the plane has come to a complete stop and the seat belt sign has been switched off! Before leaving, please ensure that you have all of your personal belongings with you. On behalf of Emirates Airlines and the entire crew , we'd like to thank you for joining us and we look forward to seeing you on board again in the near future. Have a nice day!"
"Kính chào quý khách và chào mừng quý khách đến với Nga. Chúng ta vừa hạ cánh xuống sân bay Sheremetyevo, giờ địa phương là 3 giờ 15 phút chiều. Nhiệt độ ngoài trời là 23 độ C. Vì sự an toàn của quý khách, xin quý khách vui lòng giữ nguyên vị trí , thắt chặt dây an toàn cho đến khi máy bay của chúng ta dừng hẳn và tín hiệu cài dây an toàn tắt. Xin quý khách vui lòng kiểm tra hành lý trước khi rời máy bay. Thay mặt cho hãng hàng không Emirates Airlines và toàn thể phi hành đoàn, xin cảm ơn quý khách đã bay cùng chúng tôi và hẹn gặp lại quý khách trong thời gian tới. Chúc quý khách một ngày tốt đẹp."
Tiếng tiếp viên hàng không vang vọng, dõng dạc nói.
"Anh mau về chỗ, máy bay sắp hạ cánh."
Thương Lăng gọi hắn, một tay gấp cái bàn trước mặt.
"Ừm. Tôi biết mà."
Robin ôn hoà đáp, ngồi xuống ghế bên cạnh anh.
"Cậu không ăn?"
Thương Lnagw biết tên này có sở thích làm bố, không thể từ chối sự quan tâm của hắn đành đáp lấy lệ:
"Lát nữa xuống sân bay tôi sẽ ăn."
"Ngoan."
Không hiểu sao mỗi lần Robin khen anh ngoan, trong lòng anh lại ngứa ngáy vô cùng. Thương Lăng ho khan vài tiếng, thắt dây an toàn rồi ngả lưng xuống ghế.
"Trụ sở đã cử người tới đón chúng ta tại sân bay. Nghỉ ngơi 1 tiếng tại khách sạn rồi tới trụ sở nhận nhiệm vụ. Rất có thể chuyến bay tiếp theo sẽ bắt đầu ngay sáng mai, cậu nên nghỉ ngơi cho tốt."
Thương Lăng ngồi phịch xuống giường, tấm chăn trắng tinh lún một vệt.
"Anh mới phải nghỉ ngơi. Tôi là chòm sao, anh là con người. Tôi khỏe hơn anh."
"Chưa có ai đến bê thùng các tông cũng không bê được đòi khỏe hơn tôi."
Robin cười, hai tay ấn vai anh.
"Ngoan ngoãn nghỉ ngơi một lúc. Đến giờ tôi gọi cậu dậy."
Thương Lăng không cãi được. 11 năm trước, anh được phát hiện tại cửa hang trong trạng thái bất tỉnh, bàn tay bị tổn thương nặng nề. Một phần do cơ sở y tế, một phần do năng lượng của Ma Kết, Thương Lăng đã lành lại gần như nguyên vẹn. Tuy vậy, anh là kẻ duy nhất trong 88 chòm sao năng lực không bộc phát hoàn toàn, để lại di chứng không thể bê các vật nặng như ngày hôm nay.
Robin là một người đàn ông cao to lực lưỡng, không thể phân định ai hơn ai. Hơn nữa hắn là một trong số ít những người biết, anh là chòm sao không hoàn toàn.
Thương Lăng bất lực lầm bầm, anh đưa tay cởi áo khoác, chui tọt trong chăn, cuộn mình thành một cái bánh bao khổng lồ.
Quả nhiên, chỉ năm phút sau, trong chăn bỗng vang lên tiếng hít thở đều đều.
Robin cười cười, chống tay đứng dậy. Hắn cảnh giác ngoảnh đầu, thấy Thương Lăng không có dấu hiệu tỉnh lại mới nhón chân rời giường, đôi mắt xanh thẳm hướng ra thủ đô Moscow.
"Alo?"
"Logan, là tôi đây."
Đầu dây bên kia hớn hở "Ồ" một tiếng. Giọng nói nọ là của một chàng trai trẻ ước chừng mới 25-26, người kia nhanh nhẹn đáp lại một câu dường như chẳng liên quan:
"Sắp xong rồi."
Robin nheo mắt, trầm giọng hỏi:
"Cậu thế chỗ tay phi công kia rồi?"
"Đã thế, chỉ chờ chuẩn bị xong xuôi là có thể khởi hành. Trụ sở Châu Á đã báo với chúng tôi từ tháng 6."
Logan thần thần bí bí cười:
"Không chỉ có anh trai yêu dấu của anh mạo hiểm tính mạng, tôi cũng đang đùa giỡn với tử thần."
"Cậu sẽ không chết."
"Tôi sẽ không để ba chúng ta bỏ mạng ở đó một lần nào nữa."
Robin khẳng định chắc nịch.
"Tôi biết. Có anh ở đây rồi. Hơn nữa, tôi là nhân tài. Tin rằng anh sẽ không phí phạm một phi công giàu kinh nghiệm của Kenn Borek Air*."
Đầu dây bên kia rè rè.
"Mừng anh trở về Nam Cực."
(*: Kenn Borek Air là một hãng hàng không có trụ sở tại Calgary, Albert , Canada. Nó điều hành các dịch vụ hành khách và hàng hóa trong khu vực, các hoạt động theo hợp đồng ở Bắc Cực và Nam Cực và cho thuê phi cơ. Cơ sở chính của nó là tại Sân bay Quốc tế Calgary. Nó thuê máy bay cho các chuyến thám hiểm khoa học, thăm dò dầu khí, v.v. và vận hành các dịch vụ cứu thương hàng không.(Wikipedia site:vi.wikiarabi.org)
Thương Lăng khép hờ mắt, trong thoáng chốc thấy được khuôn mặt dịu dàng qua làn nước mờ mờ ảo ảo. Anh đứng hình, trợn tròn mắt nhìn hắn.
"Sao vậy?"
"Kh...không sao."
Robin cúi người, ân cần quan sát vẻ mặt hắn.
"Cậu lại gặp ác mộng?"
"Không gặp."
Trong khoảnh khắc, anh thật sự lầm tưởng Robin thành Trương Vũ. Thương Lăng không biết nó lớn lên sẽ ra sao và cũng không còn cơ hội nhìn thấy. Anh rủ mắt, thở ra một hơi.
Nếu năm đó em không bỏ mạng ở Nam Cực, chắc chắn em khi lớn lên sẽ là một chàng trai khôi ngô tuấn tú.
"Còn 15 phút nữa, xe của trụ sở sẽ tới trước cửa khách sạn."
Dụng ý trong câu này là muốn bảo anh nhanh lên. Thương Lăng gật gật đầu, xoay người muốn xuống giường.
Tê chân rồi.
Khuôn mặt anh thoáng cái nhăn như hoa quả sấy, hít một hơi thật sâu. Robin hơi hoảng, nhanh chóng chống tay bên cạnh, lo lắng hỏi:
"Tê chân?"
Thương Lăng rúm ró gật đầu, thấy người kia bỗng vươn tay đỡ chân anh, tay kia vòng qua eo, ôm cả người anh đặt lên giường.
Thương Lăng vừa ngủ dậy, trên giường chỉ mặc độc cái áo sơ mi trắng mỏng dính, khóe mắt đỏ ửng còn đọng hơi nước vì ngáp, cúc áo lỏng thoạt nhìn vô cùng ám muội. Anh lúng túng đẩy tay người kia ra, thanh âm vừa ngủ dậy có hơi khàn:
"Không cần, tôi ngồi một lúc sẽ hết nhanh thôi."
"Cậu ngại à?" Robin cười "Cứ như thể cậu thích tôi vậy."
Tôi thích anh là thật.
Thương Lăng thừa nhận mình rất dễ động lòng với những người đối xử tốt với mình. Trong những ngày thành cô độc nhất, Robin đã ở đó.
Hai người họ im lìm một hồi, cuối cuối cùng vẫn để tay tài xế nọ chờ một lúc.
Trụ sở Châu Á là trụ sở duy nhất không nằm ở đúng nơi của nó mà tọa lạc tại xứ sở Bạch Dương, thủ đô Moscow hoa lệ thuộc Châu Âu.
Thương Lăng chống tay lên bệ cửa, đôi mắt nâu nhàn nhạt phản chiếu sắc xanh của bầu trời huy hoàng.
12 năm trước, cũng dưới bầu trời xanh thăm thẳm, cậu nhóc với đôi mắt đen láy ngoảnh đầu nhìn anh, mái tóc màu mực bay tán loạn theo gió.
"Cậu biết chúng ta đang ở đâu không?"
Thương Lăng hé mắt nhìn hắn, lẳng lặng không đáp.
"Cầu Zhivopisny, bắc qua sông Moskva ở phía tây bắc của Moscow. Khai trương vào ngày 27 tháng 12 năm 2007 như một phần của đại lộ Krasnocturesnsky."
"Đây không phải lần đầu tiên anh tới Nga?"
Nói rồi cũng tự mình khẳng định. Robin thoạt nhìn là người thuộc dòng dõi có tiếng, từ khí chất tới lời nói đều tỏa ra một loại cảm giác mặn mà dịu nhẹ tựa dòng Vonga êm đềm. Robin mỉm cười, nghiêng đầu nói:
"Trước đây tôi là sinh viên của đại học quốc gia Moskva."
Thương Lăng "À" một tiếng, im lặng nghe hắn thuyết minh.
Cũng không phải trước đây anh chưa từng tới Moscow, khác ở chỗ lúc đó anh đi một mình, tài xế cũng chẳng hơi đâu mà ngồi giới thiệu. Hai người hợp tác với nhau đã được 5 năm, Thương Lăng đi không ít nơi, từ Bắc vào Nam cũng chỉ để thực hiện nhiệm vụ, hoàn toàn không để tâm tới những gì chung quanh. Robin khỏe hơn anh, thông minh hơn, mặn mà và giàu kinh nghiệm, quan hệ giữa hai người họ không giống ông chủ và trợ lý mà giống...hai bố con.
"Một lúc nữa ta sẽ đi qua Nhà hát Bolshoi, Nhà thờ chính tòa Chúa Cứu Thế, Khải Hoàn Môn và Đài tưởng niệm Peter vĩ đại. Cậu đã bao giờ tìm hiểu về địa danh này chưa?"
"Tôi không biết tiếng Nga."
Thương Lăng xoa xoa gáy. Kỳ thực anh chỉ nhớ mỗi cầu Zhivopisny có màu đỏ, những gì thuộc về nước Nga hùng vĩ đã sớm phai nhòa trong tâm trí.
"Muốn nghe không?"
"Ừm."
Robin cười cười, vươn tay mở cửa kính, hướng mắt ra bên ngoài.
"Nhà hát Bolshoi là nhà hát được xem như hình ảnh đại diện cho không chỉ mình Moscow là còn đại diện cho cả nước Nga, được xây dựng vào năm 1776 theo quyết định của Nữ hoàng Catherine Đại đế, sau đó Hoàng tử Pyotr Urusov được phép xây dựng một nhà hát lớn tư nhân ở Moscow với chức năng tô điểm cho thành phố cũng như phục vụ nhu cầu thưởng thức nghệ thuật của mọi người."
Làn gió phảng phất hương hoa như ùa vào xe, len lỏi qua kẽ tóc màu mật. Ánh mặt trời chiếu sáng gò má hắn, khiến thanh âm cọn người kia như tiếng vang trong trẻo từ thiên đường, khiến cả người hắn như phát ra ánh sáng.
"Năm 2005 thì chính phủ Nga đã quyết định cho trùng tu lại nhà hát và nâng cấp hệ thống âm thanh và ánh sáng đồng thời làm mới lại những thiết bị nội thất cũ trước đây. Đồ đạc và các văn hóa trang trí được ốp gỗ thông hiếm và dát vàng thay cho xi măng và đồng như trước. Bên cạnh đó nhà hát Bolshoi cũng đã tiến hành mở mang thêm một số hạng mục khác và đã nâng diện tích lên 5000m2 so với trước đây."
"Còn Nhà thờ chính tòa Chúa Cứu Thế?"
" Nhà thờ chính tòa Chúa Cứu Thế thuộc Chính Thống giáo Nga là trung tâm Giáo hội Chính Thống Nga với độ cao lên tới 130m, là nhà thờ Chính Thống cao nhất thế giới, tọa lạc bên bờ sông Moskva, thủ đô Moscow, Nga. Nó được xây dựng vào năm 1883, sau 71 năm kể từ khi Nga hoàng Alexander I ký vào bản tuyên ngôn độc lập tháng 12/1812. Với mục đích nhằm cảm tạ Thượng đế đã giúp nước Nga thoát khỏi bóng tối và cũng là nơi để tưởng nhớ đến sự hy sinh của người dân toàn nước Nga tới cuộc kháng chiến lịch sử đó."
"Anh đã vào bên trong bao giờ chưa?'
"Đã vào nhưng thực ra tôi cũng không nhớ mấy."
Robin híp mắt nhìn anh.
"Chính điện bên trong của nhà thờ được bao bọc bởi hành lang hai tầng. Với những bức tường được lát từ đá hoa cương, đá cẩm thạch và các loại đá quý khác. Năm 1812, khi những người lính cuối cùng của Napoléon Bonaparte rời Matxcova, Sa hoàng Alexander Đệ nhất đã chỉ thị xây một nhà thờ lớn để tôn kính Chúa cứu thế đã phù hộ nước Nga đánh bại quân thù, nhà thờ này sẽ là nơi vinh danh chiến thắng, đồng thời cũng là để tưởng nhớ đến những tổn thất, hi sinh của nhân dân Nga.
Sa hoàng phê duyệt bản thiết kế nhà thờ Chúa cứu thế theo phong cách Tân cổ điển, mang nhiều dấu ấn và biểu tượng của Hội kín Freemason. Nhà thờ được xây dựng trên Đồi Chim sẻ."
Thương Lăng chăm chú nghe hắn nói, bâng quơ buông một câu:
"Anh thật sự rất thích lịch sử."
Robin cong cong khóe mắt.
"Tất nhiên. Nhìn vào lịch sử, ta mới biết con người phi thường cỡ nào."
Sự phi thường đó xứng đáng nhận được nhiều hơn những gì nó được hưởng hiện tại.
Hắn nói tiếp:
"Năm 1931, Nhà thờ Chúa cứu thế bị phá hủy tan tành, cùng chung kết thúc bi thảm với nhiều nhà thờ khác trong chiến dịch chống tôn giáo này của chính quyền Xô Viết. Tại vị trí Nhà thờ Chúa cứu thế trước đây, Liên Xô cho xây dựng Cung Xô Viết, dự định là công trình cao nhất trong 8 tòa nhà chọc trời Stalin, cũng là công trình cao nhất thế giới vào thời đó. Trên đỉnh tòa nhà sẽ là bức tượng khổng lồ của Lenin, với 2 cánh tay giơ cao. Tuy nhiên công trình Cung Xô Viết không bao giờ được hoàn thành do thiếu kinh phí, do chiến tranh và do nạn lụt từ sông Matxcova gần đó."
"Khải Hoàn Môn là di tích lịch sử..."
"Robin."
Thương Lăng bỗng nhẹ giọng cắt ngang, thanh âm mang ý thăm dò:
"Tại sao anh lại học Tiếng Việt?"