Chương 2: Không biết xấu hổ

2046 Words
Chương 2: Không biết xấu hổ   Nửa tháng sau. Mộ Thiên Tinh gọi điện thoại cho thư ký Tưởng Quý Thần ngay ngày mình rụng trứng. "Bảo với anh ấy tôi tìm anh ấy, kêu anh ấy trở về nộp lương." Quả nhiên Tưởng Quý Thần hết lòng tuân thủ cam kết, không nói nhiều một câu, rất nhanh liền trở về. Vào cửa, ngay cả giày anh cũng không cởi, kéo kéo cà vạt, trực tiếp đặt Mộ Thiên Tinh bên dưới, ngồi trên sofa, thô bạo cởi quần áo trên người cô. Mộ Thiên Tinh cau mày: "Tưởng Quý Thần, anh không thể dịu dàng một chút sao? Thế này là làm tình sao? Đây là cường bạo!" Tưởng Quý Thần cắn răng hừ lạnh, động thân không có bất kỳ khúc dạo đầu nào, trực tiếp tiến vào thân thể cô: "Đây không phải là điều cô muốn à, đừng giả bộ với tôi!" Trong động tác của anh, có mời phần thù hận và sỉ nhục, mỗi lần hạ xuống, hận không thể đâm xuyên cô! Mộ Thiên Tinh cắn răng chịu đựng, trong lòng vô cùng chua xót. Năm năm trước, trước lúc bọn họ kết hôn, hai người xảy ra tai nạn, cô bị hủy dung nghiêm trọng, anh hôn mê sâu, sau khi tỉnh lại liền mất trí nhớ. Đợi cô bị người nhà cưỡng chế đưa ra nước ngoài khôi phục dung mạo trở về, anh đã khôi phục trí nhớ, nhưng trong trí nhớ đó, người yêu anh lại biến thành Mộ Kiều Kiều! Mà cô, trở thành người phụ nữ tâm cơ ác độc! Quý Thần, chừng nào thì anh mới có thể nhớ ra tất cả những chuyện đã từng xảy ra giữa chúng ta? "Kiều Kiều! Kiều Kiều!" Lúc người đàn ông phía sau lên đỉnh, vẫn còn mê luyến kêu tên Mộ Kiều Kiều. Lòng Mộ Thiên Tinh nhất thời chìm vào đáy vực. Ha ha, trong lòng của anh, chỉ có Mộ Kiều Kiều. Tưởng Quý Thần xong chuyện, trực tiếp lấy một hộp thuốc tránh thai ra ném cho Mộ Thiên Tinh: "Uống thuốc, đừng gây phiền phức cho cả hai!" Giọng nói lạnh lùng, gương mặt ghét bỏ. Mộ Thiên Tinh móc một viên thuốc ra, uống ngay trước mặt anh: "Yên tâm, muốn kêu tôi sinh tôi còn không thèm sinh!" Tưởng Quý Thần lạnh lùng nhìn cô, xoay người sải bước rời đi. Tiếng đóng cửa truyền đến, Mộ Thiên Tinh nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh, tê tâm liệt phế móc họng nửa ngày, cuối cùng phun viên thuốc màu hồng ra. Trên khuôn mặt trắng bệch, hai hàng nước mắt chảy xuôi xuống gò má. Quý Thần, chúng ta đã nói rồi, phải sinh ba đứa... Thật xin lỗi, sinh ba có thể không có thời gian, nhưng bất kể như thế nào, em nhất định phải sinh đứa con thuộc về chúng ta. Sau hơn một tháng, Tưởng Quý Thần hết lòng tuân thủ cam kết, chỉ cần Mộ Thiên Tinh liên lạc với anh, anh sẽ trở lại. Nhưng mỗi một lần trở lại, đều không nói nhiều một câu, chiếm hữu cô rồi đi, gọn gàng linh hoạt. Ngày mừng thọ 86 tuổi của lão gia tử nhà họ Tưởng, Mộ Thiên Tinh nhận được điện thoại, trở về nhà họ Tưởng. Đợi đến lúc cô đi tới phòng ăn vô cùng náo nhiệt, liền nhìn thấy Tưởng Quý Thần dẫn Mộ Kiều Kiều về, còn ngồi ở giữa anh và mẹ chồng Hà Dĩ Ninh. Ba người nói cười vui vẻ, nhìn thế nào đều giống như người một nhà. Mộ Thiên Tinh cười đi tới, vỗ vỗ vai Mộ Kiều Kiều: "Em gái, hôm nay là ngày mừng thọ ông nội, em là khách, ngồi ở chỗ này không thích hợp đúng không?" Mộ Kiều Kiều cũng không thèm nhìn cô, khoác tay lên cánh tay Tưởng Quý Thần, nháy đôi mắt điềm đạm đáng yêu nói: "Thần, anh xem chị kìa, đuổi em đi đó!" "Mộ Thiên Tinh!" Hà Dĩ Ninh kéo Mộ Thiên Tinh sang một bên, nhíu mày khó chịu quở trách: "Cô không đến phòng bếp giúp một tay, tới nơi này làm gì!" Mộ Thiên Tinh âm thầm đẩy bà ra, giọng nói lạnh nhạt, "Mẹ, ngay cả người giúp việc mà nhà họ Tưởng cũng không mời nổi sao? Để cho thiếu phu nhân con đi làm cơm?" Giọng của cô không lớn không nhỏ, nhưng đủ để hấp dẫn ánh mắt những vị khách trong phòng khách kia. Hà Dĩ Ninh bị tức không nhẹ, đang muốn mở miệng, Tưởng Quý Thần đã đứng lên, siết cổ tay Mộ Thiên Tinh, kéo cô đi ra khỏi phòng khách. Người đàn ông bỏ tay cô ra giống như ném đồ bỏ đi, hạ thấp giọng giận dữ: "Mộ Thiên Tinh, cô biết rõ Kiều Kiều mang thai còn chọc tức cô ấy! Cô cố ý đúng không?" Mộ Thiên Tinh mang giày cao gót ngã ngồi xuống đất, cô cũng không giận, chậm rãi bò dậy, cười với anh: "Ngày nào tôi chưa ly hôn với anh, thì vẫn là vợ của anh. Đấu với tiểu tam, là trách nhiệm và nghĩa vụ tôi không thể chối bỏ!" Tưởng Quý Thần khinh thường cười lạnh: "Mộ Thiên Tinh, sao cô không biết xấu hổ như vậy? Cả nhà trên dưới, trừ ông nội, ai coi cô là vợ tôi? Nếu cô cần mặt mũi thì đi nhanh đi!" "Chẳng lẽ Mộ Kiều Kiều cần mặt mũi?" Mộ Thiên Tinh mới vừa nói xong, vị tanh nồng lại xông lên cổ họng, cô vội vàng giơ tay lên bụm miệng, xoay người cúi đầu chạy vào phòng vệ sinh. Đóng cửa phòng vệ sinh, cô xoay người phun một miệng máu vào bồn rửa tay. Mở vòi nước ra, dòng nước ào ào cọ rửa vết máu trong bồn trắng, sắc mặt Mộ Thiên Tinh tái nhợt như tờ giấy. Ngước mắt nhìn mình chật vật trong gương, Mộ Thiên Tinh vẫn cười, nụ cười vô cùng thê lương. Đúng vậy, Mộ Thiên Tinh, sao mày lại không biết xấu hổ như vậy? Không có ai thích mày, mày còn bám mãi không đi! "Ôi! Chị, chị như vậy, không phải là mang thai đó chứ?" Đột nhiên, một tiếng chế nhạo từ cửa truyền đến. Mộ Thiên Tinh cuống quýt gạt đi vết máu ở khóe miệng, đứng thẳng người: "Dạ dày không tốt mà thôi, cô không cần phải lo lắng, không có ai giành người cha của đứa con riêng trong bụng cô!" Mộ Thiên Tinh vừa rửa tay, vừa nhíu mày nhàn nhạt nhìn thoáng qua Mộ Kiều Kiều từ trong gương. Bỗng dưng khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Mộ Kiều Kiều đỏ lên, đột nhiên tiến lên, giơ tay "chát" một tiếng, hung hăng đánh lên mặt Mộ Thiên Tinh: "Tiện nhân!" Mộ Kiều Kiều tức giận, trợn to mắt, trong đôi mắt tràn đầy lệ khí: "Đã ly hôn còn không biết xấu hổ bò lên giường Quý Thần! Thật không biết liêm sỉ!" Mộ Thiên Tinh bị đánh đến đầu lệch qua một bên, trong nháy mắt hoa mắt ù tai. Nhưng cô không hề có vẻ tức giận, khóe miệng nhàn nhạt cong cong, ngước mắt nhìn về phía Mộ Kiều Kiều hung tợn: "Mộ Kiều Kiều đáng lẽ có thể được nuôi dạy rất tốt, đáng tiếc mẹ cô không dạy cô! Tưởng Quý Thần là chồng tôi, tôi ngủ với anh ấy là thiên kinh địa nghĩa! Ngược lại là cô, danh bất chính, ngôn bất thuận, chẳng lẽ sinh con ra không phải là con riêng?" "Một đứa con riêng như cô có tư cách gì nói con của tôi và Quý Thần!" Mộ Kiều Kiều nói xong, giơ tay vung tới Mộ Thiên Tinh. Lần này Mộ Thiên Tinh không lùi, trực tiếp giơ tay lên nắm cổ tay cô ta, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô ta: "Mộ Kiều Kiều, tôi không phải là con riêng! Trước khi ba tôi gặp mẹ cô, bọn họ đã là vợ chồng danh chính ngôn thuận! Tiểu tam chân chính, là mẹ cô!" Nói xong, cô dùng sức hất tay cô ta ra. Thân thể Mộ Kiều Kiều lui về phía sau mấy bước, hai tay vịn chặt khung cửa. Cô ta đang muốn đứng thẳng người dậy, mắt thấy Tưởng Quý Thần cách đó không xa đi tới, đầu óc xoay chuyển, tay trượt khỏi khung cửa, thân thể trực tiếp ngã xuống đất. "Ôi..." Mộ Kiều Kiều kêu lên đầy thảm thiết, ngồi dưới đất ôm bụng rên rỉ: "Bụng của tôi, bụng của tôi...” Mộ Thiên Tinh lười phải nhìn cô ta diễn trò: "Mộ Kiều Kiều, cô vui lắm sao?" Vừa dứt lời, chỉ thấy Tưởng Quý Thần chạy như bay tới trước mặt, ngồi xổm xuống đỡ Mộ Kiều Kiều: "Kiều Kiều, không sao chứ?” "Quý Thần... Chị nói em không xứng sinh con cho anh, chị muốn em giết đứa bé trong bụng..." Mộ Kiều Kiều dựa lên vai Tưởng Quý Thần, khóc như hoa lê đái vũ. Mộ Thiên Tinh trợn to hai mắt: "Mộ Kiều Kiều, cô nói bậy! Tôi nói lúc nào?" Tưởng Quý Thần giận không kềm được, đặt Mộ Kiều Kiều xuống, đứng phắt dậy, không nói lời gì hung hăng tát Mộ Thiên Tinh một cái. "Chát" một tiếng, ngay cả các khách mời cũng không thể nhắm mắt làm ngơ. "Tiện nhân! Nếu đứa bé trong bụng Kiều Kiều xảy ra chuyện gì, tôi sẽ cho cô đẹp mặt!" Trong đôi mắt thâm thúy của Tưởng Quý Thần bị tức giận từ từ lấp vào, đỏ tới kinh người. Mộ Thiên Tinh bị đánh tạm thời mất thông, đợi cô quay lại, chỉ thấy Tưởng Quý Thần ôm Mộ Kiều Kiều vội vã rời đi. Cô đỡ bồn rửa tay mới miễn cưỡng chống đỡ thân thể không ngã xuống, tim như bị đao cắt. Quý Thần, đến khi nào thì anh mới thấy rõ bộ mặt thật của Mộ Kiều Kiều? Hà Dĩ Ninh nổi giận đùng đùng chạy tới, thấy Mộ Thiên Tinh, siết quả đấm nhẫn nhịn không tiến lên ra tay: "Mộ Thiên Tinh, sao cô ác độc vậy, trong bụng Kiều Kiều mang cháu trai nhà họ Tưởng chúng tôi, nếu cháu tôi không còn, tôi sẽ không để yên cho cô!" Mộ Thiên Tinh vô lực cười khẽ: "Mẹ, con mới phải con dâu của mẹ, mẹ muốn cháu trai, chẳng lẽ không phải là con sinh sao?" "Phi!" Trước mặt của mọi người, Hà Dĩ Ninh phun một cái, khinh bỉ nói: "Một đứa con riêng như cô, không xứng!" "Mẹ, con vẫn phải nhắc nhở mẹ. Nếu con vẫn chưa ly hôn với Quý Thần, con cô ta sinh cũng là con riêng!" Mộ Thiên Tinh cố khiêu khích cong cong môi, không nhìn ánh mắt đủ loại của mọi người, chuẩn bị rời đi. Hà Dĩ Ninh bị tức đến không thể nhịn được nữa, hung hăng xô Mộ Thiên Tinh lên cửa, càng không ngừng đấm lên người cô: "Người phụ nữ ác độc này! Cô luôn miệng nói yêu con trai tôi, lúc trước thay thận cho nó, cô lại chạy, vẫn là Kiều Kiều không chút do dự chuyển một quả thận cho Quý Thần! Bắt đầu từ khi đó, cô đã không xứng ở cùng con tôi!" Mộ Thiên Tinh mặc cho Hà Dĩ Ninh đấm lên người mình, không hề giãy giụa chống cự. Nước mắt, yên lặng lăn xuống. Đúng vậy, đều do cô! Sau tai nạn năm đó, cô hoàn toàn không biết Quý Thần mất một quả thận, cũng không biết Mộ Kiều Kiều chuyển một quả thận cho anh. Chờ lúc cô tỉnh lại, tất cả đều đã kết thúc. Chẳng qua mỗi lần nhớ tới chuyện này, cô lại cảm thấy chỗ thận trái mơ hồ đau đớn. Cho nên sau này cô mới có thể bị ung thư! Tất cả đều là báo ứng của cô!
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD