Chương 5: Tạm biệt

2009 Words
Chương 5: Tạm biệt   "Đương nhiên cô không muốn tin! Nhưng những dấu vết kia, chắc chắn sẽ không dối!" Khóe môi Tưởng Quý Thần nhếch lên nụ cười khát máu, dùng sức đẩy cô ra. Lưng Mộ Thiên Tinh đụng mạnh lên khay trà, đau đến nửa ngày cô cũng không thể nhúc nhích, mồ hôi lạnh toát ra trên trán. Cuốn nhật ký mà Tưởng Quý Thần nói, cô biết. Cuốn nhật ký đó, là sau khi bọn họ ở cùng nhau, cô mua để ghi lại tình cảm của bọn họ. Nhưng sau khi bị anh nhìn thấy, anh liền  giễu cợt cô viết chữ xấu nên cầm nó đi, đảm nhận việc ghi lại chuyện tình cảm của hai người. Sau này cô mới biết, anh cũng không thật sự chê chữ cô xấu, mà là không nỡ để cô khổ cực viết nhật ký. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần có thể làm giúp cô, anh chưa bao giờ để cô làm. Nhưng một người đàn ông cưng chiều cô tận xương như vậy lại hoàn toàn quên mất quá khứ của bọn họ... Không chỉ không tin cô, còn chắc chắc cô là một người phụ nữ tâm cơ ác độc. "Quý Thần, có thể cho em xem nhật ký một chút được không..." Mộ Thiên Tinh mới vừa mở miệng, bụng lại truyền đến một trận quặn đau, một dòng nước ấm tràn ra phía dưới. Thấy Tưởng Quý Thần tức giận xoay người rời đi, Mộ Thiên Tinh dùng hết sức hô: "Quý Thần, cứu em… Cứu em..." Tưởng Quý Thần hơi nhíu mày kiếm, không kiên nhẫn xoay người: "Mộ Thiên Tinh, con mẹ nó, cô còn..." Lời nói của anh bị dòng máu tươi uốn lượn chảy ra ngoài phía dưới cô khiến cho khựng lại, bỗng dưng trong đầu thoáng qua mấy hình ảnh hỗn loạn: anh đang lái xe, xe bị đụng, anh và cô bên cạnh đều bị hất ra ngoài... Máu tươi đầy trời! "Thiên Tinh!" Tưởng Quý Thần vội thốt lên, thất kinh chạy tới ôm lấy Mộ Thiên Tinh, sải bước chạy ra ngoài. Mặc dù Mộ Thiên Tinh đã đau đến cả người đổ mồ hôi lạnh, nhưng cảm nhận người đàn ông lo lắng cho mình thì không khỏi vui vẻ trong lòng. Hai tay cô ôm thật chặt cổ anh, cười suy yếu nhìn anh: "Quý Thần, anh nhớ ra rồi sao..." Lần đầu tiên sau khi anh mất trí nhớ, anh gọi cô là "Thiên Tinh". Tưởng Quý Thần nhét Mộ Thiên Tinh vào trong xe, chạy nhanh đến bệnh viện. "Tưởng tiên sinh, vợ anh có triệu chứng sinh non, mặc dù lần này không sao, nhưng sau này nhất định phải chú ý." "Anh nói cô ấy mang thai?" Tưởng Quý Thần nghe thấy lời của bác sĩ, ngạc nhiên hỏi.   "Đúng vậy. Anh vẫn chưa biết sao?” Trong nháy mắt Tưởng Quý Thần siết chặt quả đấm, mặt đầy tức giận. Người phụ nữ chết tiệt kia, lại dám giấu anh mang thai! Không phải là muốn ly hôn sao? Đây là ý gì? Trong phòng bệnh, khi Mộ Thiên Tinh tỉnh lại, thấy được Lục Tử Hào trông chừng bên cạnh. Cô đang muốn mở miệng, Lục Tử Hào nhíu mày vẻ trách cứ nhưng lại như không đành lòng: "Thiên Tinh, anh đang muốn đi tìm em, không nghĩ tới em lại vào! Em nói cho anh biết, có phải em bị ung thư não không!" Mộ Thiên Tinh chấn động, vội vàng chống người ngồi dậy: "Anh họ, anh, anh nghe ai nói?" Lục Tử Hào vô cùng đau đớn nói: "Có phải em điên rồi không? Vì sinh con cho Tưởng Quý Thần mà cả mạng cũng không cần sao? Em nhanh đi phá thai, đi chữa với anh!" Mộ Thiên Tinh vội vàng kéo cánh tay anh: "Đừng anh! Xin anh, xin anh đừng nói cho người khác chuyện em bị bệnh… Càng không nên để cho Tưởng Quý Thần biết!" Nhìn đôi mắt cầu xin của người phụ nữ gầy yếu đến không chịu nổi một kích này, Lục Tử Hào thở dài: "Anh giúp em giấu, nhưng em nhất định phải đi chữa bệnh với anh!" Mộ Thiên Tinh gật đầu như giã tỏi: "Ừm ừm! Em đồng ý! Em lập tức làm thủ tục ly hôn với Tưởng Quý Thần, làm xong sẽ đi chữa bệnh!" "Được! Anh chờ em!" Lục Tử Hào vừa rời đi không lâu, cửa phòng bệnh bị người đá văng ra "ầm" một tiếng. "Mộ Thiên Tinh!" Tưởng Quý Thần nổi giận đùng đùng vọt vào: "Tiện nhân! Dám giấu tôi mang thai!" Người đàn ông bước bước lớn xông tới, nắm lấy cổ áo Mộ Thiên Tinh, mắt đầy tia máu nhìn chằm chằm cô: "Đi! Đi phá nghiệt chủng này!" Cả người Tưởng Quý Thần sát khí, giọng nói không thể nghi ngờ, mắt đầy lạnh lẽo cắn nuốt Mộ Thiên Tinh trong nháy mắt. Cả người Mộ Thiên Tinh chấn động, liều mạng lắc đầu: "Không! Không được phá!” "Cô hại chết con của tôi và Kiều Kiều, cô cảm thấy tôi sẽ để cô sinh con của tôi được sao? Hửm?" Người đàn ông tăng thêm lực tay, dường như một giây kế tiếp sẽ bóp chết cô vậy. Mặc dù Mộ Thiên Tinh không thở được, nhưng hai tay vẫn che bụng thật chặt, khó khăn cầu xin: "Quý Thần, tôi không hại Mộ Kiều Kiều… Tôi dùng đứa bé trong bụng thề, tôi không..." Mặt cô nén đến đỏ bừng, môi tím bầm. Y tá bên cạnh đã sớm bị dọa sợ đến không có ba hồn bảy phách, quát to: "Có ai không!” Sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài. Tiếng đóng cửa khiến Tưởng Quý Thần tìm lại một chút lý trí, anh dần dần buông tay ra: "Có hay không cũng không quan trọng! Người phụ nữ tâm cơ ác độc miệng đầy lời nói dối như cô, hoàn toàn không xứng mang thai, càng không xứng sinh con cho Tưởng Quý Thần tôi!" Anh cắn răng nghiến lợi, mắt đầy lạnh lùng và ghét bỏ. Mộ Thiên Tinh mở to miệng thở hổn hển hai cái: "Cho dù thế nào, anh cũng không thể tước đoạt quyền sinh con của tôi!" "Vậy sao?" Tưởng Quý Thần cười lạnh, lập tức lấy điện thoại ra gọi điện: "Cho vài người tới, sắp xếp sinh non cho Mộ Thiên Tinh! Ngay lập tức!" Giọng anh lạnh băng không có nhiệt độ, kiên quyết không thể nghi ngờ. Lúc này Mộ Thiên Tinh mới luống cuống, lăn một vòng xuống giường, ôm lấy cánh tay anh: "Quý Thần, hổ dữ không ăn thịt con, cầu xin anh, cầu xin anh để tôi sinh đứa bé này… Anh yên tâm, tôi sẽ không dùng đứa bé này uy hiếp anh, tôi lập tức ly hôn với anh, dẫn con vĩnh viễn rời xa anh, cũng không gặp lại anh!" Lòng đau như cắt, Mộ Thiên Tinh không biết mình nói ra những lời này như thế nào... Nước mắt tùy ý chảy xuôi trên mặt, cô thật không đành lòng, cũng thật sợ hãi. Sợ ngay cả kết tinh tình cảm cuối cùng này của hai người, anh cũng không cho cô. Thấy nước mắt trên mặt cô, Tưởng Quý Thần không khỏi cảm thấy tim đập nhanh, đột nhiên có cảm giác lửa giận hừng hực vừa rồi chợt bị dập tắt trong nháy mắt. Mộ Thiên Tinh thấy anh không phản ứng, vội tiếp tục cầu xin anh: "Quý Thần, anh biết mà, tôi không có chỗ nương tựa, người trong nhà cũng không thích tôi… Bên nhà chồng cũng đều chướng mắt tôi… Đã từng chỉ có anh tốt với tôi, nhưng hôm nay anh cũng không tin tôi, cầu xin anh, cầu xin anh cho tôi một đứa bé, để sau khi tôi rời khỏi anh, có một người bầu bạn… Anh có thể định ra hợp đồng ly hôn lần nữa, viết rõ, cho dù Tưởng lai tôi và con xảy ra chuyện gì cũng không liên quan gì đến anh… Quý Thần, xin anh… Chỉ cần anh giữ con lại, ngày mai chúng ta sẽ đến cục dân chính ly hôn, làm xong tôi sẽ rời khỏi tầm mắt anh! Vĩnh viễn không xuất hiện nữa!" Mộ Thiên Tinh càng nói càng nghẹn ngào, đau lòng vô cũng, khó khăn hít thở. Mỗi một câu, mỗi một từ, đều giống như đục khoét tim cô! Nhưng mỗi một câu nói, đều là tiếng lòng của cô. Cô không thể tiếp tục dây dưa với anh nữa, như vậy cô sẽ càng không nỡ rời đi. Mộ Thiên Tinh nói xong lời này, thân thể vô lực xụi xuống, cuối cùng ngồi dưới sàn nhà ôm chặt lấy chân Tưởng Quý Thần, lẩm bẩm: "Xin anh..." Mấy bác sĩ ào ào đi vào: "Tưởng tiên sinh, đây là..." Tưởng Quý Thần nhíu mày nhìn người phụ nữ ôm chân mình không buông tay, quả đấm rất nhanh buông ra, nhắm hai mắt lại: "Được! Giữ đứa bé lại, ngày mai đến cục dân chính!" Nói xong, đá văng Mộ Thiên Tinh ra, xoay người sải bước rời đi. Mộ Thiên Tinh thở dài nhẹ nhõm, ngồi co quắp dưới đất một lúc lâu không có động tĩnh. Chỉ có nước mắt, lặng lẽ lăn xuống. Không biết qua bao lâu, khuôn mặt tái nhợt của cô cũng từ từ hiện lên độ cong thê lương tuyệt vọng. Quý Thần, cám ơn anh… Có thể để cho con của chúng ta, theo tôi đoạn đường cuối cùng. Đêm xuống, tại biệt biệt thự nhà họ Tưởng. Tưởng Quý Thần ngọc thụ lâm phong đứng trước cửa sổ, nhìn đèn đuốc của hàng vạn ngôi nhà trong thành phố, phiền não nhíu nhíu mày. Anh không hiểu, rõ ràng mình cực kỳ ghét Mộ Thiên Tinh, ghét tới cực điểm, thậm chí hận tới cực điểm… Anh biết rất rõ, Mộ Thiên Tinh là một người phụ nữ tâm cơ sâu nặng, sau này tỷ lệ dùng con dẫn tới phiền phức cho anh là cực lớn. Nhưng không biết vì sao, lúc thấy cô rơi nước mắt đầy mặt thì không hiểu sao anh lại đồng ý cho cô giữ lại đứa con kia. Anh không biết mình đưa ra quyết định này là chính xác hay không, nhưng chỉ cần có thể nhanh chóng sớm ly hôn với cô, những chuyện khác còn không phải sau này vẫn là anh định đoạt sao! Ngày hôm sau, Mộ Thiên Tinh theo thời gian đã hẹn, đúng giờ đi đến cục dân chính. Một đêm không ngủ, trạng thái của cô không tốt lắm, sợ mình hộc máu ngay trước mặt Tưởng Quý Thần, toàn bộ hành trình vẫn đeo khẩu trang, không nhìn Tưởng Quý Thần một cái. Nhưng lúc ký tên lên hợp đồng ly hôn, cô vẫn là không nhịn được một dòng ngai ngái từ tim tuôn ra. Cô che miệng lại, cố nuốt xuống dòng ngai ngái đã đến miệng, chịu đựng từ nỗi đau đớn lan tràn trong xương cốt, run rẩy ký tên mình. Cô đưa bút cho anh, nhìn gương mặt tuấn tú của người đàn ông cô yêu cả thanh xuân, cố gắng cong mắt: "Thần, dạ dày anh không tốt, nhớ nhất định đừng ăn đồ có tính kích thích. Chăm sóc mình thật tốt, chúc anh hạnh phúc!" Nói xong cô xoay người nhanh chóng chạy đi. Cho đến khi xác định mình đã chạy ra khỏi tầm mắt Tưởng Quý Thần, Mộ Thiên Tinh mới tháo khẩu trang xuống, nôn một miệng đầy máu tươi ở ven đường. Trên khóe miệng, có vết máu đỏ sẫm, môi cô nở nụ cười tái nhợt thê lương. Quý Thần, tạm biệt!  
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD