Chương 6: Hết duyên

1714 Words
Chương 6: Hết duyên   Tưởng Quý Thần nhìn mấy chữ "Mộ Thiên Tinh" trên giấy ly hôn, bút trong tay thật lâu cũng không hạ xuống được. Trong đầu lại dần hiện ra một đoạn hình ảnh ngắn hỗn loạn, hình như đây là tình cảnh lúc bọn họ nhận giấy kết hôn mấy năm trước, tiếng cười nói vui vẻ rõ mồn một. "Không thể nào!" Người đàn ông ép mình không nên suy nghĩ bậy bạ, nhanh chóng ký tên mình. Mộ Thiên Tinh liên lạc với Lục Tử Hào trước, sau đó về nhà họ Mộ một chuyến. Cô mới vừa vào cửa, mẹ kế Vương Hiểu Lệ đã tát cô một cái "chát": "Con nhỏ ác độc này! Hại chết cháu trong bụng con gái tao, còn không biết xấu hổ trở về!" Mộ Thiên Tinh bị đánh đến ù tai, cô không giận lại cười, cười nói với Vương Hiểu Lệ: "Sau này bà và con gái bà nhớ làm nhiều việc thiện tích đức, nói không chừng Mộ Kiều Kiều vẫn sẽ có con. Nếu như còn mất nữa, vậy cũng khó mà nói!" "Mày..." Vương Hiểu Lệ giận đến giơ tay lại muốn đánh, giọng Mộ Ái Quốc từ phía sau truyền đến: "Thiên Tinh, mỗi lần con về đều huyên náo ồn ào, cần gì phải vậy chứ!" Nghe được giọng của ba, Mộ Thiên Tinh đi tới phía ông: "Ba, đã lâu con không về, về thăm ba một chút." Coi như là một lời từ biệt! Mặc dù mình không được chào đón ở trong nhà này, nhưng cùng những người này, kiếp này cũng coi như hết duyên. . . Mộ Ái Quốc nhíu nhíu mày: "Thiên Tinh à, con cũng đừng giành với Kiều Kiều! Nếu nó lưỡng tình Tưởng duyệt với Quý Thần, con hãy hào phóng rút lui đi! Huống chi, chúng ở cùng nhau đều là điều mọi người mong muốn!" Lòng Mộ Thiên Tinh dường như vẫn bị một lực lượng lạnh như băng vặn xoáy, đau đến không dám mở miệng to để thở. Đây chính là người nhà của cô, ngay cả cha ruột, cũng đổi trắng thay đen như vậy… Nhưng cũng đúng, bây giờ tất cả những người trên thế giới đều cho rằng cô nên rút lui, Quý Thần và Mộ Kiều Kiều mới là một đôi trời đất tạo nên. "Ba, con về là để nói với ba, con đã ly hôn với Tưởng Quý Thần." Mộ Thiên Tinh cười nói một câu, xoay người đi tới bên cạnh khay trà, rót một ly nước trà, hai tay đưa tới cho Mộ Ái Quốc: "Ba, mấy năm nay con không hiểu chuyện khiến ba phí tâm! Ba tha thứ cho con đi!" Mộ Ái Quốc có chút sững sờ, Thiên Tinh sao vậy? Trước kia vừa nhắc tới chuyện này thái độ cô luôn kiên quyết nói không, hôm nay lại nghe theo như vậy, thật đã ly hôn? "Từ trước tới nay ba chưa từng trách con." Mộ Ái Quốc nhận lấy nước trà, uống một hớp. Chỗ cổ họng Mộ Thiên Tinh có hơi nghẹn, sợ mình không nhịn được mà khóc, vội vàng cười nói: "Con đi đây, ba bảo trọng!" Nói xong, xoay người chạy đi. Trên mặt Mộ Ái Quốc và Vương Hiểu Lệ đều là vẻ không hiểu. Mộ Thiên Tinh này là người vừa đi sao? Chỉ là hai người họ không nhìn thấy, sau khi đi ra nhà họ Mộ, Mộ Thiên Tinh quỳ xuống đất dập mạnh đầu hướng nhà ba cái. Lúc đứng dậy, nước mắt đã đầy mặt. Ba, tạm biệt! Cuộc đời này, tình cha con, coi như hết. Mặc dù ba không thương con, nhưng ba vẫn là người ba nuôi dưỡng con. Nếu có kiếp sau, con sẽ báo đáp công ơn nuôi dưỡng của ba! Sau khi Mộ Thiên Tinh đi khỏi nhà họ Mộ, lập tức gọi điện cho Lục Tử Hào: "Anh, em sợ Tưởng Quý Thần đổi ý sẽ ra tay với đứa con trong bụng em… Em muốn xuất ngoại ngay lập tức." ... Ba ngày sau, Tưởng Quý Thần nhận được cuộc gọi của bệnh viện: "Tưởng tiên sinh, tôi có chuyện muốn nói với anh." Là bác sĩ trước kia từng kiểm tra thân thể cho Mộ Thiên Tinh. "Nói đi.” "Lúc anh cho phu nhân làm kiểm tra thì có cầm nhầm một tờ kết quả siêu âm, hôm nay tôi mới thấy tờ đơn của phu nhân anh, phát hiện phu nhân anh chỉ có một quả thận." Một quả thận? Trong nháy mắt, thần sắc Tưởng Quý Thần trở nên nghiêm túc: "Anh chắc chứ?" "Hết sức chắc chắn." "Được! Tôi biết rồi. Tạm thời cứ giữ bí mật chuyện này." "Anh yên tâm." Cúp điện thoại, tay trái Tưởng Quý Thần vô thức sờ chỗ thận trái của mình. Mộ Thiên Tinh sao lại thiếu một quả thận? Tưởng Quý Thần lập tức sai cấp dưới đi xác minh chuyện này, rất nhanh trợ lý đã mang tin tức đến: "Chính miệng người nhà họ Mộ nói, nói phu nhân… Tiểu thư Mộ Thiên Tinh, trời sinh chỉ có một quả thận." "Chắc chắn chứ?" Tưởng Quý Thần nhíu mày, sâu trong mắt thoáng qua tâm tình phức tạp. Trợ lý gật đầu: "Thuộc hạ đã hỏi chuyên gia, đúng là có người trời sinh chỉ có một quả thận." Tưởng Quý Thần phất phất tay: "Biết rồi, đi đi!" Ngồi xuống ghế, đột nhiên trong đầu anh thoáng hiện lên dáng vẻ Mộ Thiên Tinh mặt đầy nước mắt ngày đó. Cô nói: "Em không biết, em thật sự không biết. Sau tai nạn em cũng hôn mê… Nếu như em biết, em nhất định sẽ hiến thận cho anh! Đừng nói thận, anh muốn tim em em cũng sẽ cho anh… Quý Thần, Mộ Kiều Kiều đang nói dối, anh không thể tin cô ta!" "Thình thịch." Một cảm giác phiền não vô hình càn quét lấy người anh, Tưởng Quý Thần nâng tay lên nện mạnh xuống bàn. Người phụ nữ chết tiệt! Rõ ràng đã rời khỏi anh, sao lại còn khiến anh động một chút là nhớ tới cô! Ghê tởm! Anh cũng không tin, Tưởng Quý Thần không thể quên được một người phụ nữ ác độc đã trở thành quá khứ! ... Nước Mỹ, Seattle. Mộ Thiên Tinh nằm trên ghế mây trong sân, tay nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng đã hơi nhô lên của mình, vẻ mặt dịu dàng. Lục Tử Hào đi từ trong phòng ra, đưa thuốc và nước cho cô: "Thiên Tinh, anh tìm rất nhiều chuyên gia, bọn họ cũng chắc chắn có thể chữa khỏi cho em. Nhưng điều kiện tiên quyết là em nhất định phải sớm phá đứa bé trong bụng để đi chữa trị." Mộ Thiên Tinh vân vê một viên thuốc từ trong tay anh, mở to miệng uống vào không hề do dự. Sau đó, cô nở một nụ cười yếu ớt "em không sao" với anh: "Anh, anh đừng khuyên em, cho dù thế nào, em cũng sẽ sinh đứa bé này." "Nhưng em..." "Không nhưng nhị gì hết." Mộ Thiên Tinh nhìn bụng mình, giọng thấp xuống: "Em đã không còn khả năng sống, nếu không để đứa bé lại, sẽ ra đi không yên..." Khuôn mặt Lục Tử Hào không đành lòng: "Thiên Tinh, em đang lấy mạng đổi mạng đó!" Mộ Thiên Tinh cười nhẹ nhàng: "Thay vì kéo dài hơi tàn, không bằng đổi một sinh mạng mới, đây mới là hy vọng sống tiếp." Lục Tử Hào thở dài: "Hazzi! Em đã một lòng muốn chết, anh cũng chỉ có thể dùng thuốc khống chế tình trạng bệnh, cách ly tế bào ung thư của em, đảm bảo đứa bé trong bụng không bị nhiễm..." Nhờ sự chăm sóc tỉ mỉ của Lục Tử Hào, đứa bé trong bụng Mộ Thiên Tinh khỏe mạnh lớn lên rất nhanh. Chẳng qua là, thân thể cô càng ngày càng yếu, từ lúc bắt đầu mang thai, ăn một bữa cơm cũng tốn hơn ba tiếng, mỗi một muỗng đều dị thường khó khăn. Nhưng vì dinh dưỡng cho bào thai trong bụng, cô đều cắn răng kiên trì. Lúc thai nhi bảy tháng, số lần Mộ Thiên Tinh hộc máu càng ngày càng cao, Lục Tử Hào mạnh mẽ đưa cô đến bệnh viện: "Thiên Tinh! Nhất định phải lấy đứa bé ra, nếu không em sẽ một xác hai mạng!" Mộ Thiên Tinh lắc đầu, nước mắt đột nhiên rơi xuống: "Không! Em không muốn chia xa với con nhanh vậy..." Lục Tử Hào vừa bất đắc dĩ lại gấp gáp nói: "Bây giờ đứa bé đã bảy tháng, bây giờ mổ ra tỉ lệ sống sẽ rất lớn! Nếu em còn cố chấp tiếp tục mang thai, em và đứa con cũng sẽ mất mạng!" Hai tay Mộ Thiên Tinh đặt lên cái bụng nhô lên, mặt đầy nước mắt: "Con, thật xin lỗi, mẹ sớm xa cách con như vậy..." Còn chưa nói hết một câu, trực tiếp phun một ngụm máu ra. "Phẫu thuật! Ngay lập tức!" Lục Tử Hào hoảng hốt, liều lĩnh đẩy cô vào phòng phẫu thuật, áp dụng phẫu thuật mổ cung sản. Mộ Thiên Tinh hôn mê chưa đến mười phút, đã bị tiếng trẻ con khóc rõ to gọi tỉnh. Cô khó khăn mở mắt, thấy được đứa bé nhăn nhúm nhỏ xíu. Nước mắt nóng bỏng yên lặng từ khóe mắt chảy xuống. Quý Thần, tình yêu của chúng ta cuối cũng cũng kết tinh… Em không còn, hy vọng tình yêu của chúng ta vẫn còn có thể kéo dài. Quý Thần, tạm biệt! Quý Thần, em yêu anh! Nếu như có kiếp sau, em vẫn yêu anh. Mộ Thiên Tinh vui vẻ nhắm hai mắt lại, tay đặt trên giường sinh vô lực trượt xuống... Cùng lúc dó, máy móc bên cạnh cô báo động "tít tít tít", dòng sinh mạng chợt biến thành một đường thẳng! "Không xong! Tim sản phụ ngừng đập!" Y tá hoảng hốt la lên.  
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD