Chương 7: Người thực vật
Mười mấy chiếc xe hoàn toàn mới trang trí xa hoa xếp thành đoàn xe thật dài dựng bên đường khiến không ít người đi đường vây quanh chỉ trỏ, bàn tán.
Hôm nay, là hôn lễ của đương gia tài phiệt Tưởng Thị - Tưởng Quý Thần và thiên kim nhà họ Mộ - Mộ Kiều Kiều, dường như cả thành phố A đều nhộn nhịp, trên internet càng thêm huyên náo ồn ào, có vô số cô gái tan nát cõi lòng!
Chiếc xe chủ phía trước đoàn xe, Mộ Kiều Kiều mặc bộ áo cưới được đặt may, mặt cười hạnh phúc, cô ta quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, anh phong thần tuấn lãng, giá trị con người hơn triệu, tuổi trẻ tài cao, mà hôm nay, người đàn ông này sẽ chính thức thuộc về cô ta. Chỉ cần nghĩ đến đây, Mộ Kiều Kiều đã không nhịn được kích động và đắc ý.
Quả nhiên, trời cao vẫn chiếu cố cô ta, thứ cô ta nên có, tất nhiên dù gì cũng sẽ bị cô ta nắm trong lòng bàn tay. Mộ Kiều Kiều cong đôi môi đỏ sẫm rực rỡ, Mộ Thiên Tinh, cô vẫn không phải là đối thủ của tôi!
Đúng vào lúc này, xe hoa đi tới ngã tư, đột nhiên một chiếc xe tải xiêu xiêu vẹo vẹo từ bên cạnh vọt ra, trực tiếp húc bay xe chủ. Mộ Kiều Kiều hoảng sợ thét chói tai, trong nháy mắt trước mắt tối sầm, mất đi ý thức.
Trong nháy mắt Tưởng Quý Thần ở trong xe cùng bị húc bay, trong đầu lại xẹt qua một đoạn ký ức ngắn xa lạ mà quen thuộc, dường như là tình cảnh lần trước anh bị tai nạn, anh vô thức hô to: "Thiên Tinh!"
Tưởng Quý Thần chỉ cảm thấy đầu đau dữ dội, tầm mắt cũng dần dần trở nên mơ hồ, trong lúc hoảng hốt, anh dường như thấy được Mộ Thiên Tinh mỉm cười dịu dàng, anh từ từ cong môi, nở nụ cười: "Thiên Tinh…”
Cô gái dịu dàng kia đang muốn nói gì đó, trước mắt Tưởng Quý Thần lại bắt đầu biến thành một mảng tối đen, anh không khỏi nóng nảy trong lòng, mở miệng cũng đã không nói ra lời, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, sau đó anh rơi vào hôn mê.
Bệnh viện trung tâm thành phố A, một đôi vợ chồng trung niên bước chân vội vã từ bên ngoài đi vào, người phụ nữ trung niên kéo một bác sĩ trực ban lại: "Bác sĩ, chỗ này có một cặp đôi vừa xảy ra tai nạn, tình huống bây giờ thế nào? Con gái tôi có làm sao không?"
Bác sĩ lại khắc sâu ấn tượng với đôi mới được đưa vào, tiện tay chỉ chỗ cho bọn họ, vợ chồng trung niên lại lo lắng chạy vào thang máy. Đó là ba mẹ Mộ Ái Quốc và Vương Hiểu Lệ của Mộ Kiều Kiều.
Nửa giờ sau, phòng bệnh VIP tầng cao nhất bệnh viện trung ương, Mộ Kiều Kiều từ từ mở mắt: "Kiều Kiều, con đã tỉnh, thật quá tốt! Mẹ biết, mạng con gái mẹ không đến đường cùng!" Vương Hiểu Lệ kích động đi tới cầm tay cô ta nói.
Mộ Kiều Kiều cau mày: "Mẹ, mẹ nhỏ tiếng chút, đầu con choáng muốn chết!"
Vương Hiểu Lệ vội vàng giảm thấp tiếng xuống: "Không sao không sao, bác sĩ nói não con bị chấn động, sẽ có chút di chứng."
Mộ Kiều Kiều nghe vậy đột nhiên nghĩ đến Tưởng Quý Thần, vội hỏi thăm: "Quý Thần đâu? Anh ấy thế nào rồi?"
Vương Hiểu Lệ thở dài: "Bây giờ Quý Thần còn đang cấp cứu trong phòng, nghe bác sĩ nói, lúc nó bị đưa tới hôn mê nghiêm trọng, bây giờ vẫn chưa biết tình hình thế nào nữa!"
"Tại sao có thể như vậy?" Trong lúc nhất thời Mộ Kiều Kiều choáng váng: "Vậy hôn lễ của bọn con phải làm sao?"
"Ai biết được, hazzi, chỉ trách ban đầu chọn ngày không tốt, mẹ đã nói ngày đó là ngày xấu, mẹ chồng con không nghe đó thôi, bây giờ thì hay rồi, bị thành như vậy đây."
Trong giọng nói của Vương Hiểu Lệ có vài phần oán trách và bất mãn, Mộ Ái Quốc bên cạnh ngắt lời nói: "Được rồi, được rồi, Quý Thần vẫn còn đang cấp cứu trong phòng, bớt nói một câu đi!"
"Đúng đó, mẹ, sao mẹ có thể nói như vậy chứ, chuyện này cũng không phải là lỗi của mẹ chồng con, ai biết xe tải đó bị thần kinh gì, đúng rồi, ba mẹ, ba mẹ có tìm được tài xế gây chuyện đó không, chuyện này là toàn bộ trách nhiệm của anh ta!"
"Yên tâm, sau khi xảy ra chuyện mẹ đã đi tìm tài xế kia trước, anh ta trốn không thoát được!"
Mộ Kiều Kiều nghe vậy tức giận nói: "Anh ta còn dám trốn? Anh ta hại bọn con thành như vậy, bọn con tuyệt đối không thể bỏ qua cho anh ta!"
Bởi vì tâm tình kích động, Mộ Kiều Kiều lại có chút nhức đầu, Vương Hiểu Lệ vội vàng trấn an: "Được rồi, được rồi, Kiều Kiều, con nghỉ ngơi một chút nữa đi, bác sĩ nói, con mới vừa tỉnh lại không thể quá kích động."
Mộ Kiều Kiều lại lo lắng nói: "Không được, con phải nhanh chân đến xem tình hình của Quý Thần."
Vương Hiểu Lệ ngăn cản cô ta: "Ba mẹ đi xem giúp con, chờ Quý Thần ra khỏi phòng phẫu thuật, chúng ta sẽ thông báo cho con trước có được không?"
Lúc này Mộ Kiều Kiều mới yên lòng nằm xuống lần nữa.n
Mà lúc này trong phòng cấp cứu, các bác sĩ đang cố hết sức cứu chữa. Chỉ là, tình hình của Tưởng Quý Thần vô cùng hỏng bét, buồng tim ngừng đập mấy lần, rồi lại đập trở lại, suốt một ngày một đêm, các bác sĩ mệt mỏi cả người đi ra phòng cấp cứu.
Trên hành lang bên ngoài phòng cấp cứu, mẹ Tưởng Quý Thần – Hà Dĩ Ninh không ngủ, Mộ Ái Quốc và Vương Hiểu Lệ cũng ngồi hai bên trái phải. Nhìn thấy bác sĩ đi ra, Hà Dĩ Ninh tiến lên hỏi thăm tình hình.
Bác sĩ trưởng vuốt vuốt cái trán mệt mỏi: "Tình hình bệnh nhân tạm thời đã ổn định lại, không còn nguy hiểm đến tính mạng." Hà Dĩ Ninh vừa muốn thở phào, lại nghe thấy bác sĩ kia tiếp tục nói: "Nhưng tình hình bệnh nhân cũng không lạc quan, nếu trong vòng ba ngày không tỉnh lại, có thể sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại."
"Cái gì? Lời này của ông rốt cuộc là có ý gì?" Hà Dĩ Ninh còn chưa mở miệng, Vương Hiểu Lệ bên cạnh đã kịch liệt nói chen vào.
Bác sĩ nhìn bà ta, giọng nói cũng có chút cứng rắn: "Ý chính là, rất có thể cậu ấy sẽ trở thành người thực vật!"
"Sao có thể? Rốt cuộc các người đã chữa thế nào..."
Vương Hiểu Lệ còn muốn nói gì đó, Hà Dĩ Ninh đã chặn lời bà ta: "Được rồi, mẹ Kiều Kiều, chị bớt nói một câu đi!"
Mộ Ái Quốc cũng rất có mắt kéo Vương Hiểu Lệ sang một bên: "Được rồi, không ngại mất mặt sao?"
"Mất mặt chỗ nào, lời em nói là thật, nếu như Quý Thần vẫn không tỉnh lại, vậy Kiều Kiều làm sao bây giờ?" Vương Hiểu Lệ giảm âm thanh thấp xuống, nhỏ giọng thầm thì: "Theo em thấy, trước hết đừng nói chuyện này với Kiều Kiều."
Nhưng điều Vương Hiểu Lệ tính toán vẫn không thể thực hiện được, rất nhanh Mộ Kiều Kiều đã biết tình hình của Tưởng Quý Thần, đồng thời, trong lòng cô ta cũng nôn nóng không dứt, cô ta thật vất vả mới lấy được người đàn ông này, tuyệt đối sẽ không thể cứ thế từ bỏ cơ hội gả vào hào môn như vậy.
Vì vậy, sau ba ngày, mỗi ngày Mộ Kiều Kiều đều ngồi ở bên cạnh Tưởng Quý Tần nói chuyện với anh, theo lời bác sĩ nói, như vậy có thể kích thích não bộ, khiến anh nhanh tỉnh lại. Đáng tiếc chính là, Mộ Kiều Kiều cố gắng cũng không có bất kỳ tác dụng gì, ba ngày thoáng một cái đã qua, Tưởng Quý Thần lại không hề có chút dấu hiệu tỉnh lại.
Mộ Kiều Kiều có nóng nảy cũng không có cách nào, cô ta ngạc nhiên ngồi ở chỗ đó, nhìn khuôn mặt anh tuấn tú khiến người người oán trách của người nằm trên giường bệnh, trong lòng đều không cam lòng!
Tại sao có thể như vậy? Rõ ràng, rất nhanh cô ta có thể trở thành phu nhân nhà giàu nhất Giang Thành, thành đối tượng tất cả phụ nữ hâm mộ, nhưng bây giờ thì sao, chẳng lẽ, nửa đời sau cô ta đều phải ở sống bên cạnh một người thực vật sao? Mộ Kiều Kiều cũng không nhịn được nữa, rơi nước mắt.
Mộ Kiều Kiều nắm tay Tưởng Quý Thần, khó nén bi thống trong lòng, đột nhiên, cô ta cảm thấy lòng bàn tay căng chặt, cúi đầu nhìn, chỉ thấy được ngón tay khớp xương rõ ràng của Tưởng Quý Thần đang siết tay cô ta rất chặt.
Mộ Kiều Kiều mừng rỡ không thôi, ngẩng đầu nhìn lại, đối diện ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng của Tưởng Quý Thần, nhất thời cô ta giật mình, vô thức buông lỏng tay Tưởng Quý Thần ra.
Nhưng rất nhanh, Mộ Kiều Kiều lại ổn định tinh thần lại, cẩn thận dò hỏi: "Quý Thần? Anh đã tỉnh?" Kết quả, Mộ Kiều Kiều vừa dứt lời, Tưởng Quý Thần lại nhắm hai mắt lại lần nữa, hôn mê.
Mộ Kiều Kiều đứng ở nơi đó, nghĩ đến ánh mắt lạnh như băng xa lạ lúc trước, chỉ cảm thấy lòng vẫn còn sợ hãi. Qua hồi lâu, cô ta mới phản ứng lại, vội vã nhấn chuông gọi, không lâu lắm, bác sĩ trưởng tới đây, đi cùng ông còn có ba mẹ hai nhà.