Chương 8: Sổ theo dõi sức khỏe

1484 Words
Chương 8: Sổ theo dõi sức khỏe   Hà Dĩ Ninh lo lắng không dứt: "Kiều Kiều, sao vậy? Con đột nhiên kêu bác sĩ tới, là Quý Thần xảy ra vấn đề gì sao?" Mộ Kiều Kiều vội vàng lắc đầu: "Mẹ, vừa rồi vừa rồi Quý Thần đã tỉnh lại, nhưng không biết thế nào, lại hôn mê rồi." "Quý Thần tỉnh lại sao? Thật sự là quá tốt rồi!" Hà Dĩ Ninh kích động nắm tay Mộ Kiều Kiều. Mộ Kiều Kiều cười cười, trong lòng lại không khỏi thấp thỏm. Vợ chồng nhà họ Mộ cũng rất vui vẻ, Vương Hiểu Lệ càng tiếp lời: "Nhất định là Quý Thần nghe được giọng của Kiều Kiều chúng ta, cho nên không thể chờ đợi mà tỉnh lại." Lần này, Hà Dĩ Ninh cũng không có phản bác lời bà ta, bất kể như thế nào, con trai tỉnh lại cũng là chuyện tốt. Bác sĩ cẩn thận kiểm tra, mới hơi mỉm cười nói: "Chúc mừng, người bệnh đã hoàn toàn không có vấn đề, kế tiếp chỉ cần nghỉ ngơi là được." "Nhưng tại sao anh ấy lại hôn mê lại?" "Đó là một loại cơ chế tự bảo vệ của thân thể, bệnh nhân cần nghỉ ngơi đầy đủ, cho nên mới hôn mê lần nữa sau khi tỉnh lại, nhưng không sao, rất nhanh cậu ấy sẽ hoàn toàn tỉnh táo." Hà Dĩ Ninh nghe vậy kích động không thôi: "Thật tốt quá, cám ơn bác sĩ!" Mấy giờ sau, Tưởng Quý Thần thật giống như bác sĩ nói, hoàn toàn tỉnh lại. Người kích động nhất phải kể tới Hà Dĩ Ninh, trong khoảng thời gian này lòng bà chợt cao chợt thấp giống như từng ngồi xe leo núi, bây giờ mới bình ổn lại. Vì vậy, Hà Dĩ Ninh và Vương Hiểu Lệ cũng rối rít bày tỏ sự quan tâm của mình. "Quý Thần, con còn chỗ nào không thoải mái không?" "Không." "Đầu thì sao? Có đau không, có cần kiểm tra lại không?" "Không cần." Thái độ Tưởng Quý Thần lạnh lùng, khiến cho không khí trong phòng bệnh cũng có vẻ hơi lúng túng, nhóm người Vương Hiểu Lệ hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết phải nói thêm gì nữa. Mộ Kiều Kiều thấy thế rót một ly nước bưng qua, dịu dàng đỡ anh dậy: "Quý Thần, anh uống nước trước đi, hình như giọng hơi khàn rồi." Tưởng Quý Thần nhận lấy cái ly uống một hớp, giọng nói nhàn nhạt: "Cảm ơn." "Giữa chúng ta không cần khách sáo như thế." Lời của Mộ Kiều Kiều khiến cho tay cầm ly của Tưởng Quý Thần hơi dừng một chút, anh hơi rũ mắt: "Xin lỗi, lần này do anh nên mới phá hủy hôn lễ đẹp nhất trong đời em." Lòng Mộ Kiều Kiều căng thẳng, liên tiếp mở miệng nói: "Không sao, cũng không phải là lỗi của anh, anh cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy." "Em yên tâm, chờ anh khỏi hẳn, nhất định sẽ bù đắp hôn lễ." Đáy mắt Mộ Kiều Kiều thoáng qua vui vẻ, hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm: "Không vội, bây giờ không có gì quan trọng hơn anh, anh dưỡng thân thể khỏe mạnh mới là điều quan trọng nhất." Tưởng Quý Thần không nói gì thêm, chỉ để ly nước qua một bên, sau đó hơi nhắm hai mắt lại, Mộ Kiều Kiều thấy thế nhìn về phía Hà Dĩ Ninh nói: "Mẹ, có thể là Quý Thần mệt mỏi, không thì mọi người về trước đi, con trông chừng ở đây là được.” "Như vậy sao được, chính con cũng còn chưa hồi phục!" Vương Hiểu Lệ không nhịn được cất cao giọng, lúc chạm đến ánh mắt Hà Dĩ Ninh, lưu loát ngậm miệng lại. Hà Dĩ Ninh nhìn Mộ Kiều Kiều: "Được rồi, nếu Quý Thần đã không sao, chúng ta cũng đi thôi, Kiều Kiều cũng đi nghỉ ngơi đi, mẹ đã mời y tá chăm sóc chuyên nghiệp tới, sẽ không có vấn đề gì." Vì vậy, đoàn người chậm rãi đi ra phòng bệnh. Không ai trong bọn họ phát hiện, sau khi bọn họ đi, bỗng nhiên Tưởng Quý Thần mở mắt, đáy mắt lạnh như băng sương. Ba ngày sau đó, trong phòng bệnh VIP, Tưởng Quý Thần đang dọn dẹp quần áo. Đột nhiên cửa phòng bệnh bị người bên ngoài đẩy mở, Mộ Kiều Kiều vội vã xông vào: "Quý Thần, bác sĩ nói anh muốn xuất viện, sao vậy?" Tưởng Quý Thần đáp: "Ừ, anh có việc cần phải xử lý." "Chuyện gì không thể đợi đến thân thể khỏe hẳn rồi hãy đi xử lý? Bác sĩ nói, anh cần phải nghỉ ngơi ít nhất nửa tháng!" Hà Dĩ Ninh đi theo vào, sau khi biết tin Tưởng Quý Thần cố ý muốn xuất viện, bà cũng vội chạy tới. Tưởng Quý Thần ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm như bóng đêm, bén nhọn lạnh lùng quét tới: "Mẹ, con đã nói, con muốn xuất viện!" Hà Dĩ Ninh sửng sốt, há miệng, rốt cuộc vẫn không nói cái gì nữa, con trai của bà bà biết, tính tình cố chấp, ai cũng không quản được. Mộ Kiều Kiều đã sớm bị giật mình, đứng bên cạnh im lặng không lên tiếng, trơ mắt nhìn Tưởng Quý Thần rời đi. Sau khi rời bệnh viện, Tưởng Quý Thần lái ô tô đến một dãy biệt thự ở ngoại ô thành phố A, sau nửa giờ, anh đứng ở bên ngoài biệt thự, cảm thán vạn lần. Đây là biệt thự anh và Mộ Thiên Tinh ở sau khi kết hôn, trên tường biệt thự nở đầy hoa nhỏ màu trắng, đẩy cửa biệt thự ra, tất cả đều quen thuộc lại xa lạ, cẩn thận suy nghĩ một chút, kể từ sau khi Mộ Thiên Tinh ly hôn với anh, anh đã dọn đi, thế nhưng tất cả bên trong đều không thay đổi. Tưởng Quý Thần bước vào biệt thự, mặc dù hoa cỏ trong sân không có ai xử lý, lại vẫn xanh um tươi tốt, xích đu đặt trong vườn nhẹ nhàng lắc lư trong gió, trong đầu anh hiện ra cảnh Mộ Thiên Tinh ngồi trên xích đu, cười nói chuyện với mình. Anh đẩy cửa phòng ra, trong phòng khách đã có một tầng bụi thật mỏng, lịch tường vẫn ngừng ở ngày anh dọn đi, tim anh khẽ run lên, trong đầu lại có một đoạn ngắn thoáng qua, thật khó có thể tưởng tượng, lúc ấy rốt cuộc tại sao anh muốn rời khỏi đây? Rõ ràng, không phải đây là nhà anh sao? Tưởng Quý Thần nhắm hai mắt lại, che giấu tâm tình phức tạp trong nội tâm mình. Tưởng Quý Thần bước nhanh đi vào trong phòng, bắt đầu lục lọi tìm kiếm, anh mơ hồ nhớ ra, Mộ Thiên Tinh cũng để ghi chép kiểm tra sức khoẻ của ở nhà. Thời gian không phụ lòng người, Tưởng Quý Thần cẩn thận tìm kiếm, cuối cũng cũng tìm được bản ghi chép kiểm tra sức khoẻ của Mộ Thiên Tinh ở tầng dưới cùng hộc tủ, anh vội vàng lấy ra xem. Rất nhanh, Tưởng Quý Thần thấy được nội dung trên bản ghi chép, phía trên rõ ràng ghi chép hai thận của Mộ Thiên Tinh hoàn toàn khỏe mạnh. "Tại sao có thể như vậy?" Tưởng Quý Thần vừa ngạc nhiên lại ưu thương, anh thấp giọng lẩm bẩm, dường như không thể tin được những thứ trước mắt, tại sao những gì bây giờ anh nhìn thấy, không hề giống trong quyển nhật ký kia? Trong lòng Tưởng Quý Thần mơ hồ có một cái đáp án, rồi lại sợ đáp án này. Tưởng Quý Thần nắm chặt bản ghi chép đó, lại cảm thấy tờ giấy kia như nặng ngàn cân, mà cả người anh xụi lơ dưới đất, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Cũng không biết qua bao lâu, Tưởng Quý Thần mới trịnh trọng bỏ bản ghi chép đó vào trong ngăn kéo lần nữa. Tưởng Quý Thần hoảng hốt ra khỏi biệt thự, trở lại căn nhà sống cùng Mộ Kiều Kiều, anh kinh ngạc lấy bản nhật ký kia của mình ra, đối chiếu từng chữ từng câu. Tưởng Quý Thần giống như là gặp ma, chép lại hết lần này tới lần khác. Một mặt khác, Mộ Kiều Kiều ở trong bệnh viện mấy ngày càng nghĩ càng không đúng, từ sau khi Tưởng Quý Thần tỉnh lại, cô ta luôn có cảm giác lo lắng không yên, bây giờ Tưởng Quý Thần trực tiếp rời khỏi bệnh viện, cũng không biết đi làm cái gì.  
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD