Chương 9: Bổn phận
Vì vậy Mộ Kiều Kiều dứt khoát ra khỏi viện, trở lại căn biệt thự sống cùng Tưởng Quý Thần, lúc thấy xe Tưởng Quý Thần ở trong sân, cô ta mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy có thể là bản thân nghĩ quá nhiều.
Đang yên đang lành, sao đột nhiên Tưởng Quý Thần lại hồi phục trí nhớ chứ?
Mộ Kiều Kiều đi vào biệt thự, lại không hề thấy bóng dáng Tưởng Quý Thần, không khỏi hơi cau mày: "Quản gia, Quý Thần về chưa?"
"Thiếu gia đã về hôm trước, chỉ là về rồi lại tự nhốt mình ở trong phòng làm việc, cũng không biết đang làm gì, mấy ngày nay ăn cơm cũng dặn chúng tôi đưa vào, tiểu thư Kiều Kiều cô nhanh đi xem thử đi."
Mộ Kiều Kiều sửng sốt, tự nhốt trong phòng làm việc? Cô ta tràn đầy nghi ngờ đi lên tầng hai, vừa muốn gõ cửa, lại phát hiện cửa chỉ khép, mà Tưởng Quý Thần trong phòng đang múa bút thành văn viết cái gì đó.
Mộ Kiều Kiều vừa muốn đẩy cửa, lại thấy Tưởng Quý Thần vốn còn đang ra sức viết chữ đột nhiên nghiêng đầu, hình như là ngất xỉu.
Trong lòng Mộ Kiều Kiều quýnh lên, vội vàng vọt vào: "Quý Thần! Quý Thần! Quản gia, nhanh kêu bác sĩ!"
Không lâu lắm, quản gia đã dẫn bác sĩ gia đình tới, đáy mắt Mộ Kiều Kiều chứa đầy nước mắt, ân cần lại lo lắng hỏi thăm: "Rốt cuộc Quý Thần bị sao vậy?"
"Tiểu thư Kiều Kiều đừng lo, thiếu gia chỉ mệt nhọc quá độ mà thôi, chắc trước kia bị tai nạn thiếu gia chưa nghỉ ngơi đủ, hôm nay lại mất ăn mất ngủ, dĩ nhiên thân thể không chịu nổi, nếu như có thể, xin tiểu thư Kiều Kiều đốc thúc thiếu gia ăn cơm và nghỉ ngơi đầy đủ."
"Tôi đã biết, cám ơn bác sĩ .”
"Chuyện nên làm thôi, đây là bổn phận của tôi."
Chờ tiễn bác sĩ đi, Mộ Kiều Kiều mới tò mò nhìn những thứ trên bàn khiến Tưởng Quý Thần ngay cả ăn cơm ngủ nghỉ cũng không có quy luật, mắt nhìn thấy, con ngươi Mộ Kiều Kiều hơi co lại!
Làm sao sẽ? Sao lại là nhật ký? Là Tưởng Quý Thần phát hiện ra cái gì sao? Trong lúc nhất thời Mộ Kiều Kiều vô cùng hoảng hốt, rồi lại rất nhanh bình tĩnh lại: "Không đúng, sẽ không, chuyện này vẫn giấu vô cùng tốt, anh không thể nào phát hiện được."
Mộ Kiều Kiều cố giữ bình tĩnh, trong lòng lại vẫn vô cùng thấp thỏm, móng tay cô ta bấm vào lòng bàn tay, đang định lấy những tờ nhật ký kia, lại phát hiện Tưởng Quý Thần vốn còn hôn mê lại đang nhìn cô ta.lạnh như băng
Mộ Kiều Kiều vô thức lui về sau từng bước: "Quý Thần, anh..."
"Kiều Kiều? Sao em lại ở đây?" Lúc này thái độ Tưởng Quý Thần bình thản, dường như ánh mắt lạnh như băng vừa rồi chỉ là Mộ Kiều Kiều ảo tưởng, Mộ Kiều Kiều thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ, thật sự là cô ta nhìn lầm rồi sao?
"Quý Thần, em lo lắng tình hình của anh, đòi xuất viện trước, nghe quản gia nói, hai ngày nay anh mất ăn mất ngủ chỉ vì chép mấy tờ nhật ký này, thân thể của anh còn chưa khỏe, lại còn muốn chép sao?" Lúc Mộ Kiều Kiều nhìn thấy mấy tờ nhật ký đó, chỉ cảm thấy cả người đều không thoải mái, giọng nói của cô ta mơ hồ có chút thấp thỏm chột dạ.
Tưởng Quý Thần ngẩng đầu, giọng nói dịu dàng nhìn mắt Mộ Kiều Kiều: "Không sao, anh chỉ cảm thấy hôn lễ lần này không hoàn thành thuận lợi, thật sự là quá thua thiệt em, chép nhiều quá khứ của chúng ta một chút, anh sẽ cảm thấy yên lòng."
Mộ Kiều Kiều nhìn ánh mắt dịu dàng quen thuộc của anh, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên lúc trước chỉ là cô ta suy nghĩ quá nhiều? Vì vậy, thái độ Mộ Kiều Kiều cũng càng ôn hòa: "Chuyện đã qua cũng đã qua, có gì tốt mà nhớ lại, Tưởng lai mới là quan trọng nhất không phải sao? Quý Thần, chỉ cần anh ở bên cạnh em, cái gì cũng không quan trọng."
Tưởng Quý Thần cười dịu dàng với cô ta: "Nhưng anh vẫn muốn chép nhật ký một lát nữa, em biết mà, đây đều là ký ức rất quan trọng đối với chúng ta, em mệt thì đi nghỉ trước đi, lát nữa anh qua."
Mộ Kiều Kiều nghe thấy đối phương vẫn quan tâm thân thể mình giống như thường ngày, không khỏi càng yên tâm, quả nhiên lúc trước là cô ta quá mức cảnh giác. Mộ Kiều Kiều nghĩ vậy, nở nụ cười quyến rũ với Tưởng Quý Thần: "Được rồi, em đi nghỉ ngơi, anh cũng phải sớm qua đó!"
Tưởng Quý Thần khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn Mộ Kiều Kiều rời đi. Sau khi bóng dáng Mộ Kiều Kiều biến mất, nụ cười trên mặt anh ngưng tụ thành băng, ánh mắt cũng lạnh lùng, ngón tay thon dài dùng sức, trực tiếp bẻ gãy cây bút trong tay.
"Ting ting. . ."
Ngay vào lúc này, đột nhiên điện thoại Tưởng Quý Thần có tin nhắn tới, sau khi anh mở ra, lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Người anh em, đã lấy được thứ cậu kêu tôi điều tra giúp, tôi gửi fax cho cậu vậy!"
"Cám ơn!"
Chỉ chốc lát sau, Tưởng Quý Thần nhận được một phần tài liệu, đây là một phần báo cáo kiểm tra sức khoẻ của Mộ Kiều Kiều, thời gian kiểm tra là không lâu trước đây, báo cáo hết sức đầy đủ, Tưởng Quý Thần nhìn vào cột thận trên tờ kiểm tra, phía trên viết rất rõ ràng, hai thận toàn vẹn, mà phía sau còn kèm theo một tờ chụp CT thận.
Tưởng Quý Thần mím chặt môi mỏng, gương mặt âm trầm như nước, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, đầu mơ hồ có chút đau nhói, một hình ảnh xẹt qua trong đầu, anh vô thức vươn tay đè chặt huyệt thái dương, ký ức lại càng rõ ràng hơn.
Đúng rồi, hình như bác sĩ cũng đã từng nói với anh chuyện này, chỉ là lúc trước anh một lòng cho là ngay lúc đó bác sĩ đó thông đồng với Mộ Thiên Tinh, cũng không tin tưởng đối phương. Chuyện cho tới bây giờ, dường như tất cả đã rõ ràng!
Tưởng Quý Thần nhắm hai mắt lại, thống khổ trong đáy mắt chợt lóe rồi biến mất, rất nhanh anh lại nghiêm mặt, bỏ những tư liệu kia vào trong máy cắt giấy. Bây giờ còn không phải là lúc, còn không phải là lúc tiết lộ chân tướng!
Tưởng Quý Thần nắm tay thành quyền, trong lòng ngũ vị tạp trần!
Sau đó, Tưởng Quý Thần vẫn giống như trước, cả ngày không làm ổ trong phòng làm việc thì đi thẳng tới công ty, mà lúc anh ở trong phòng làm việc, có hơn một nữa là sao chép nhật ký.
Trong khoảng thời gian này, Mộ Kiều Kiều không chỉ từng khuyên anh một lần, mới đầu anh còn thiện ý giải thích với cô ta, sau lại, dứt khoát trực tiếp đuổi cô ta ra khỏi phòng làm việc.
Mộ Kiều Kiều buồn bực hộc máu, hết lần này tới lần khác vẫn không thể nói ra chân tướng với Tưởng Quý Thần, trong lúc nhất thời phiền não không dứt, điều càng làm cho Mộ Kiều Kiều cảm thấy lo âu chính là, những này qua, Tưởng Quý Thần không hề nhắc tới chuyện kết hôn. Mộ Kiều Kiều không biết rốt cuộc Tưởng Quý Thần đang tính toán chuyện gì, trong lòng cô ta càng lo lắng.
Cuộc sống như thế trôi qua nửa tháng, Mộ Kiều Kiều có chút không kiềm chế được.
Sáng sớm hôm nay, Mộ Kiều Kiều bưng bữa ăn sáng gõ cửa phòng làm việc của Tưởng Quý Thần.
"Vào đi!" Giọng nói trầm thấp ưu nhã giống như đàn vi-ô-lông, bất kể nghe bao nhiêu lần, cũng sẽ khiến người mặt đỏ tim đập, trên mặt Mộ Kiều Kiều có chút ửng hồng e lệ.
" Quý Thần, quản gia nói anh vẫn chưa ăn sáng đã vào phòng làm việc, em lo cho thân thể của anh." Mộ Kiều Kiều đặt bữa sáng lên bàn, mới phát hiện bàn sách vốn bày đầy nhật ký lúc này đã dọn sạch rồi. Mộ Kiều Kiều sửng sốt: "Quý Thần, anh chép xong nhật ký rồi à?"
"Ừ." Tưởng Quý Thần đáp một tiếng, mấy phút đồng hồ trước, anh đã khóa hết những nhật ký đã sao chép kia lại rồi.