Chương 10: Không có hứng

1590 Words
Chương 10: Không có hứng   Hai mắt Mộ Kiều Kiều phát sáng, xem ra, Tưởng Quý Thần đã hồi phục "bình thường", lúc trước anh luôn khiến người cảm thấy là lạ. "Thật tốt quá, Quý Thần, lúc trước anh lo chép nhật ký, em cũng ghen tỵ, chẳng lẽ một đại mỹ nữ như em lại không hấp dẫn bằng mấy tờ giấy sao?" Mộ Kiều Kiều cố ý cười đùa, trong giọng nói có chút làm nũng và thăm dò. Tưởng Quý Thần nghiêm túc nhìn cô ta: "Mấy ngày nay anh đã nghĩ, lúc trước em nói rất đúng, chúng ta không nên đắm chìm ở trong ký ức, chúng ta phải nhìn về phía trước." Mộ Kiều Kiều nghe vậy mừng rỡ: "Anh có thể nghĩ thông suốt thật sự là quá tốt." Mộ Kiều Kiều nhìn Tưởng Quý Thần với ánh mắt chờ đợi, vốn cho là kế tiếp anh sẽ chủ động nhắc tới chuyện kết hôn, nhưng cô ta đợi nửa ngày, lại cảm thấy Tưởng Quý Thần không hề có ý nói tới chuyện đó. Mộ Kiều Kiều có chút khó chịu mấp máy môi, trong lòng lại không cam lòng, cô ta âm thầm cổ vũ bản thân, dứt khoát chủ động nói ra: "Quý Thần, nay cũng đã qua nửa tháng, lúc nào thì bổ sung hôn lễ của chúng ta?" Ánh mắt Tưởng Quý Thần thoáng xẹt qua lạnh lùng: "Em rất gấp?" Mộ Kiều Kiều vội vàng lắc đầu, khuôn mặt xấu hổ đỏ ửng: "Không phải, chỉ là ba mẹ em vẫn luôn hỏi, cho nên..." "Có thể hôn lễ cần kéo dài thời gian." "Tại sao?" Mộ Kiều Kiều nghe vậy không khỏi nóng nảy, sau khi nhìn đến đôi mắt lạnh lùng kia của Tưởng Quý Thần, lại vội vàng giải thích: "Quý Thần, ý em là, lúc trước ba mẹ luôn lo lắng chuyện này, cho nên..." Cũng may hình như Tưởng Quý Thần cũng không để ý lời của cô ta, ngược lại chủ động giải thích: "Anh có một món quà cho em, chuyện kết hôn chờ anh lấy được quà rồi nói sau. Mộ Kiều Kiều buồn bực không thôi, rốt cuộc là quà gì quan trọng vậy? Khiến Tưởng Quý Thần vì thế kéo dài hôn kỳ? Theo Mộ Kiều Kiều, quà gì cũng không quan trọng bằng hôn lễ có thể sớm cử hành, tránh đêm dài lắm mộng. "Quý Thần, nếu không em tìm người giúp anh đi lấy." Tưởng Quý Thần liếc cô ta: "Không cần, món quà này rất đặc biệt, trừ anh ra, ai cũng không lấy được." Trong lúc nhất thời, Mộ Kiều Kiều không biết nên nói cái gì cho phải. Tưởng Quý Thần nhìn hết tất cả vào trong mắt, lại không hề làm gì nhiều, anh hết sức dứt khoát lấy cớ tạm thời khỏi biệt thự. Mộ Kiều Kiều nhìn thấy Tưởng Quý Thần rời đi, trong lòng càng buồn bực uất ức, cô ta suy nghĩ một chút, dứt khoát hẹn mẹ mình và mẹ chồng uống trà chiều nói chuyện. Sau khi ăn cơm trưa xong, Vương Hiểu Lệ đúng hẹn đi tới, mới vừa vào cửa, nhìn thấy vẻ mặt Mộ Kiều Kiều không đúng, vội vàng lo lắng nói: "Kiều Kiều, con sao vậy? Mẹ thấy vẻ mặt con có chút không tốt lắm, cãi nhau với Quý Thần?" Mộ Kiều Kiều cau mày: "Anh ấy và con cãi nhau mới tốt." Vừa nói, cô ta vừa kể lại đủ loại dấu hiệu khác thường của Tưởng Quý Thần trong khoảng thời gian này ra. Vương Hiểu Lệ suy nghĩ một chút, cũng có chút nghi ngờ: "Sẽ không phải là Tưởng Quý Thần bắt đầu nghi ngờ con chứ?" "Cũng không thể?" Giọng Mộ Kiều Kiều do dự: "Nếu anh ấy thật sự hồi phục trí nhớ, sao lại dịu dàng với con như vậy? Hơn nữa mặc dù anh ấy luôn luôn chép nhật ký, nghe anh ấy nói là cảm thấy áy náy với con vì chuyện hôn lễ, còn nữa, anh ấy nói có một món quà cho con, cho nên hôn lễ cần kéo dài thời hạn." "Chẳng lẽ, nó muốn chọn một bộ châu báu kết hôn cho con lần nữa sao? Không phải lúc trước con nói rất thích chiếc nhẫn kim cương số lượng có hạn mà nhà thiết kế bên Mỹ tạo ra sao?" Lời của Vương Hiểu Lệ khiến cho hai mắt Mộ Kiều Kiều tỏa sáng: "Có lẽ thật sự có thể, nhưng nếu quả thật muốn chọn chiếc nhẫn kim cương, anh ấy không nên giấu con." "Có lẽ là nó muốn cho con ngạc nhiên thì sao? Đúng rồi, một lát con ngàn vạn lần không thể nói chuyện này trước mặt mẹ chồng con, tránh khiến bà ấy cảm thấy con ham hư vinh." Mộ Kiều Kiều liếc mắt nhìn mẹ mình: "Mẹ, còn cần mẹ nói à, dĩ nhiên con biết nên nói những gì ở trước mặt mẹ chồng." Không lâu lắm, Hà Dĩ Ninh cũng đến, nhìn thấy Vương Hiểu Lệ cũng ở đây, chỉ kiêu ngạo gật gật đầu, đối với bà thông gia này bà luôn không quá coi trọng: "Kiều Kiều, sao chỉ có một mình con, Quý Thần đâu?" Vẻ mặt Mộ Kiều Kiều có chút ảm đạm, ngoan ngoãn cúi đầu nói: "Quý Thần đi ra ngoài ạ." Hà Dĩ Ninh nhìn thấy Mộ Kiều Kiều muốn nói lại thôi, không khỏi chủ động mở miệng hỏi thăm: "Sao vậy? Có phải Quý Thần ăn hiếp con không?" Mộ Kiều Kiều vội vàng lắc đầu: "Không, chỉ là sau khi Quý Thần tỉnh lại có chút ngoan ngoãn, con lo nếu anh ấy nhớ lại chuyện lúc trước thì làm sao bây giờ?" Hà Dĩ Ninh nghe vậy rất không thèm để ý nói: "Không cần lo, dù sao người phụ nữ kia cũng sẽ không trở về, cho dù Quý Thần nhớ lại, cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn." Mộ Kiều Kiều gật đầu, trao đổi ánh mắt với Vương Hiểu Lệ, cũng có chút an tâm, có những lời này của Hà Dĩ Ninh, cho dù phía Tưởng Quý Thần xảy ra biến cố gì, Hà Dĩ Ninh cũng sẽ lo giúp. "Nhưng mà nói, thật đúng là có chuyện Kiều Kiều con phải nắm chặt!" Hà Dĩ Ninh ưu nhã uống một ngụm trà, hơi nhấc mắt nhìn về phía Mộ Kiều Kiều. Mộ Kiều Kiều nghe vậy vội vàng ngồi nghiêm chỉnh: "Mẹ, mẹ nói đi." "Tốt nhất là con nhanh chóng mang thai, như vậy cho dù người phụ nữ kia trở lại, cũng không động được địa vị của con." Mộ Kiều Kiều nghe vậy đáy mắt xẹt qua một tia vặn vẹo, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ mặt xấu hổ: "Dạ, con đã biết." Đối với Mộ Kiều Kiều khéo léo, Hà Dĩ Ninh rất hài lòng. Đêm đó, lúc Tưởng Quý Thần trở về, phát hiện ánh đèn trong biệt thự hơi tối, trong ánh nến lóe lên, Mộ Kiều Kiều mặc một bộ váy đen nhung, cổ áo hình trái tim ôm trọn bộ ngực sống động của cô ta, vải đen vẽ nên thân hình uyển chuyển của cô ta vô cùng nhuần nhuyễn. "Quý Thần, anh về rồi à?" Tưởng Quý Thần hơi cau mày, yên lặng ngồi xuống: "Đây là..." "Ăn mừng thân thể anh hồi phục khỏe mạnh! Cheers!" Mộ Kiều Kiều bưng một ly rượu đỏ, tư thế mập mờ hấp dẫn nhích tới gần Tưởng Quý Thần, hôm nay cô ta cố ý ăn mặc, cộng thêm bữa ăn tối dưới nến này, cô ta không tin không hấp dẫn được Tưởng Quý Thần. Ai biết, lúc cô ta đưa ly rượu trong tay đến gần đôi môi Tưởng Quý Thần, Tưởng Quý Thần lại vươn ngón tay ra đặt lên ly rượu: "Bác sĩ nói tạm thời anh vẫn không thể uống rượu." Mộ Kiều Kiều sửng sốt, sau đó thấy được Tưởng Quý Thần có vẻ mệt mỏi đứng dậy: "Hôm nay anh hơi mệt, ngày mai còn phải dậy sớm cho kịp chuyến bay, anh đi nghỉ ngơi trước đây, Kiều Kiều tốt nhất em cũng đừng uống rượu." Mộ Kiều Kiều thấy thế không khỏi quýnh lên trong lòng, cả người trực tiếp nhào tới trong lòng Tưởng Quý Thần, trong đôi mắt đẹp tràn đầy mập mờ và quyến rũ. Tưởng Quý Thần đứng đó, trong đôi mắt đen tràn đầy bình tĩnh. "Quý Thần, chúng ta cũng sắp kết hôn, anh... chẳng lẽ không muốn sao?" Mộ Kiều Kiều mập mờ lấy tay vạch qua ngực Tưởng Quý Thần, bắp đùi dưới váy dài như ẩn như hiện, trước cảnh đẹp như vậy, hơi thở Tưởng Quý Thần cũng không hỗn loạn nửa phần. Trong lòng Mộ Kiều Kiều nóng nảy lại không cam lòng, cô ta gần như dùng hết tất cả vốn liếng, gần như thiếu chút nữa lột sạch mình trực tiếp dâng lên, nhưng dù như thế, Tưởng Quý Thần lại vẫn không có phản ứng gì, điều này làm cho Mộ Kiều Kiều càng buồn bực. Cuối cùng, Tưởng Quý Thần có chút không nhịn được đẩy Mộ Kiều Kiều ra: "Kiều Kiều, hôm nay anh thật không có hứng thú." Sau khi nói xong, anh trực tiếp xoay người đi lên lầu.  
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD