Chân tôi run bần bật, như sắp gãy rời.
Bụng trống rỗng, đau quặn như có ai vừa khoét một lỗ sâu hoắm vào giữa.
Tôi lê ra khỏi phòng trọ như một cái bóng phân rã, không hình, không hồn.
“Mì… nước… cái gì cũng được…”
Tôi khàn giọng lẩm bẩm, miệng khô khốc như cát sa mạc.
Tay thọc sâu vào túi quần — trống không.
Chỉ có mấy vết bầm tím loang lổ trên cổ tay, dấu dây trói từ lần đòi nợ gần nhất còn hằn nguyên.
Hà Nội về đêm lạnh căm.
Ánh đèn đường hắt xuống mặt đường một màu vàng chết chóc. Dáng tôi lảo đảo, xiêu vẹo, như bóng người chết trôi lạc bờ.
Mỗi bước chân như kéo theo cả tàn dư một đời đổ nát.
Không còn cảm giác. Không còn ý chí.
Chỉ còn bản năng—cái bản năng cuối cùng níu tôi đứng dậy, lê bước.
Ngõ Cầu Giấy.
Mùi xiên nướng phả ra từ một quán lề đường làm ruột gan tôi thắt lại.
Tiếng cười nói nhốn nháo.
Tiếng lon bia khui ra.
Tất cả dội vào tôi như một cái tát – nhắc rằng: tôi đói. Tôi khát. Tôi đang nợ một trăm năm mươi triệu.
Tôi đứng khựng.
Ba bóng người chắn đầu ngõ.
Ánh sáng lờ mờ làm hình xăm trên tay chúng ánh lên như vảy rắn.
“Lục Dương?” – một giọng trầm đanh vang lên, lạnh như thép mài.
Tôi quay lại.
Ba gã đàn ông đầu trọc, xăm kín, mặt lạnh như tượng đá – tiến về phía tôi.
Đàn em của Hùng Mập.
Tim tôi đập loạn, như muốn bật tung khỏi lồng ngực.
Không còn đường lui.
“Tao gọi mày bao nhiêu cuộc, không trả lời. Tưởng trốn được à?”
Gã đi đầu bật cười khẩy, gậy sắt trong tay gõ xuống đất: cạch… cạch… cạch…
“150 triệu. Giờ mày tính sao?”
Tôi lùi lại, chân gần như không nhấc nổi.
Toàn thân lạnh buốt.
Không khí đặc quánh mùi mồ hôi, thuốc lá và sát khí.
“Em… xin thêm thời gian… Em sẽ trả… em thề…”
“Trả bằng cái gì?” – Gã rít lên – “Bán mẹ mày nữa chắc?”
Câu nói như một lưỡi dao thọc thẳng vào ngực.
Rồi đúng thật – xoẹt!
Một lưỡi dao lạnh lẽo lướt sát má tôi, để lại một đường rát buốt như băng cắt da.
Không nghĩ. Không đắn đo.
Tôi quay lưng bỏ chạy.
“Tóm nó lại!”
Tiếng bước chân đập dồn dập phía sau, vang vọng giữa ngõ hẹp.
Tôi lao đi như điên, như kẻ vừa bật tung ra khỏi địa ngục.
Lách qua từng bóng tối, qua những ánh đèn lập lòe, qua những ô cửa sổ đóng im lìm.
Tim tôi đập loạn.
Hơi thở đứt quãng.
Đầu tôi quay cuồng vì đói, vì sợ, vì đau.
“Chạy đi, thằng chó!” – tiếng gậy đập chan chát vào tường như tiếng đóng quan tài.
Tôi phóng băng qua một con phố.
Không nhìn đèn đỏ. Không quan tâm xe.
Chỉ biết chạy.
ẦM!!!
Cả thế giới bị hất tung.
Âm thanh vỡ vụn.
Ánh sáng nổ tung như pháo.
Tôi bị hất lên.
Rồi rơi xuống.
Một tiếng rắc – như xương gãy.
Đầu tôi đập xuống mặt đường.
Máu loang ra, ấm và ướt.
Mắt tôi mở trừng, nhìn lên bầu trời đêm xám ngoét như giấy than ẩm mốc.
Và trong khoảnh khắc mơ hồ giữa sống và chết—
Tôi thấy cô ấy.
Linh Nhi.
Cô đứng đó, giữa ánh sáng vàng dịu như nắng qua tán cây.
Mỉm cười. Nhẹ như gió.
Và nói, bằng giọng như vọng về từ một nơi xa lắm:
“Cậu là ánh sáng của tớ… Dương…”
Một khoảng không trắng xám mở ra – không biên giới, không âm thanh, không chuyển động. Cả thế giới như ngừng thở.
Tôi đứng đó, trần trụi giữa cõi hư vô. Không giày, không hơi ấm, không còn một ký ức nào níu tôi lại với thế giới. Mọi thứ như bị tước bỏ. Tôi không còn biết mình là ai, đang ở đâu, hay đã từng là gì.
Tôi không cảm thấy cơ thể mình, chỉ thấy một nỗi rỗng hoác lạnh toát len vào từng kẽ suy nghĩ.
Rồi, từ làn sương nhạt, cô ấy xuất hiện.
Linh Nhi.
Cô bước đến như thể đang đi xuyên qua một giấc mơ. Ánh sáng nhạt phủ lên tóc cô, làm nó ánh lên như tơ. Gương mặt quen thuộc ấy dịu dàng, nhưng mờ nhòe như bức tranh chưa vẽ xong.
Đôi mắt cô nhìn tôi – không giận, không trách, chỉ là một nỗi buồn âm thầm như thể đã biết trước kết cục này từ lâu.
“Dương… tớ từng rất tin cậu.”
Giọng nói ấy không vang lên bằng thanh âm. Nó đến thẳng tim tôi, như một lưỡi dao lặng lẽ lướt qua.
Tôi cứng người.
Mọi đau đớn trong đời tôi – nợ nần, đói rét, máu me – bỗng chốc chỉ còn là vết xước bên ngoài. Câu nói của cô… mới là vết cắt sâu nhất.
Tôi nghẹn ngào.
“Xin lỗi…” – tôi thì thầm, và nước mắt rơi. Nhưng không có vị mặn, không có hơi ấm. Chỉ là một dòng gì đó lạnh buốt trôi qua má tôi – như linh hồn tôi đang tự chảy ra ngoài.
Cô quay đi.
Dáng cô nhỏ bé, mong manh giữa biển sương. Tôi vươn tay về phía trước – không kịp suy nghĩ, không kịp xin thêm một lần.
“Đừng đi…” – tôi kêu lên, giọng khản đặc như lạc giữa đáy vực.
Nhưng cánh tay tôi chỉ chạm vào hư không.
Cô tan biến.
Tôi quỳ sụp giữa màu trắng vô định, như một kẻ vừa đánh mất thứ duy nhất níu giữ bản thân khỏi sụp đổ.
Gió lặng. Không khí cũng ngừng. Cả thế giới như đang lặng lẽ đưa tang tôi.
Và rồi – từ phía trên cao – những dòng chữ đen hiện ra, khắc sâu vào bầu trời mờ xám:
KHÔNG TIỀN – KHÔNG LỐI THOÁT – KHÔNG LỰA CHỌN
Tim tôi siết lại.
Cảm giác như có ai đó bóp nghẹt lòng ngực tôi bằng bàn tay lạnh lẽo nhất. Máu trong người tôi không còn chảy. Chỉ còn tuyệt vọng đặc sệt như bùn lấp kín mọi lối ra.
Bầu trời tối sầm.
Ánh sáng cuối cùng bị nuốt chửng.
Và rồi…
“Bìnhh—”
Tôi bật dậy, ngay lập tức cảm thấy một cơn đau nhói ở lồng ngực. Hơi thở đứt quãng. Cả người tôi rã rời, mồ hôi lạnh thấm đẫm trên lưng áo. Tim tôi đập như trống, như muốn phá tan lồng ngực, vỡ ra ngay lập tức.
Mắt tôi mở to, nhưng xung quanh tôi không phải là căn phòng trọ cũ kỹ nữa, không phải là Hà Nội mà tôi quen thuộc. Không phải cõi trắng xám lạnh lẽo lúc nãy.
Tôi nhìn xung quanh, choáng váng. Đây là đâu?