Chương 8

2130 Words
Kỳ thi đại học ở An Mạn Quốc rơi vào tuần đầu tiên của tháng mười hai. Bởi vì năm học mới ở đây sẽ bắt đầu vào tháng ba. Hàng ngày Lục Thế Đằng đều tất bật học tập ôn luyện ở trường đến tận chiều tối muộn mới về nhà. Về nhà ăn cơm xong lại tiếp tục ở trong phòng vùi mài kinh sử. Anh hai là học bá xuất sắc như vậy mà vẫn phải học ngày học đêm để đỗ vào trường top đầu cả nước. Không biết đến lượt Diên Ni sẽ thế nào. Quãng thời gian này, hắn và cô cũng không tan học về cùng nhau nữa nhưng mỗi lần đến giờ ăn trưa, anh hai lại kéo Diên Ni lên sân thượng ôm cô rồi hôn môi. Người con gái ban đầu có chút bài xích rụt rè nhưng dần dà lại tiếp nhận như một thói quen, hưởng thụ những nụ hôn tham luyến của hắn. Hơn nữa vào những ngày này hai người không có nhiều thời gian gặp mặt nên cô càng nhung nhớ anh hai hơn. Chỉ cần có cơ hội ở riêng một mình, hai người lại dính vào nhau. Lúc ở nhà thi thoảng Lục Thế Đằng vẫn lén lút kéo cô vào trong phòng ôm hôn. Nhưng ở trước mặt cha mẹ và người làm thì vẫn phải hành xử như bình thường. Bởi vì làm chuyện vụng trộm thân mật như thế nên Diên Ni lúc nào cũng thấp thỏm lo âu nhưng lại không nhịn được cảm giác muốn quấn quýt với anh hai. Kỳ thi ngày càng đến gần, trong lúc anh hai mải lo ôn luyện, Diên Ni cũng ở một mình buồn chán cuối cùng nảy sinh ý tưởng làm quà tặng để cổ vũ anh hai thi đại học. Thế là mấy ngày gần đây cô cứ ở trong phòng suốt cùng với cái máy may mini của mình. Hồi nhỏ cô rất thích thiết kế váy áo cho búp bê nên đã tìm tòi học cách may vá, bây giờ cũng có thứ khác đặc biệt để vận dụng rồi. Ngày đi thi Lục Thế Đằng dậy từ rất sớm, Diên Ni cũng không hề ngủ mà thức cả đêm hoàn thành món quà của mình. Đợi đến khi Thế Đằng vừa ra khỏi phòng ngủ đã nhìn thấy em gái của mình chạy ào đến, hai tay để ra đằng sau như đang giấu giếm thứ gì đó. “Anh hai, anh đi thi bây giờ luôn à?” Người con trai theo thói quen xoa đầu cô trả lời – “Phải, anh sẽ ăn sáng trong xe luôn. Sao em lại dậy sớm vậy? Hôm nay được nghỉ mà. Không ngủ thêm chút nữa?” “Tại vì em có cái này muốn tặng anh hai...” - Diên Ni thần thần bí bí mở miệng. “Em muốn tặng anh gì vậy?” – Nghe cô nói muốn tặng quà cho mình, hắn liền nở nụ cười. Diên Ni bẽn lẽn rút tay mình ra, chìa ra một đôi búp bê được làm bằng vải – “Cái này là em tự làm đó.” Hai con búp bê có kích thước nhỏ bằng bàn tay, một nam một nữ dáng vẻ giống y hệt Lục Thế Đằng và Lục Diên Ni đang nắm chặt lấy tay nhau được may dính liền. Phía sau mỗi con búp bê còn được thêu chữ cái đầu tiên tên của hai người. “Em tự may luôn à?” – Người con trai không nhịn được ngạc nhiên. Không ngờ em gái mình còn tự mày mò may được búp bê nữa. Cô liền gật đầu. “Mà sao hai con búp bê này giống anh với em quá vậy?” – Lục Thế Đằng nhận lấy món quà từ tay cô mân mê ngắm nghía thật cẩn thận. Người con gái phì cười giải thích - “Thì nó là đôi búp bê biểu trưng cho anh và em mà. Em muốn nói là dù anh làm gì, ở đâu em cũng sẽ ở ngay bên cạnh cổ vũ cho anh, tiếp thêm sức mạnh cho anh nên anh hai phải mang theo nó nha.” “Anh biết rồi. Anh sẽ mang nó theo bên mình.” – Ánh mắt hắn hiện lên ý cười. Nói là làm, hắn ngay lập tức treo đôi búp bê lên ba lô của mình rồi đeo lên vai. Sau đó Lục Thế Đằng nhìn ngó xung quanh một chút chắc chắn không có ai rồi mới kéo cô đến ôm vào lòng, cất giọng trầm ấm – “Ni Ni, cám ơn em, anh thích nó lắm.” Diên Ni cũng vòng tay ôm lấy lưng hắn, thần sắc tràn đầy vui vẻ - “Anh thích là tốt rồi. Anh hai nhất định phải thi tốt nha.” Không uổng công cô mấy ngày ở trong phòng mày mò tìm cách làm búp bê. “Ừm, anh nhất định sẽ làm thật tốt.” – Hắn đáp ứng cô, lại không nhịn được cúi xuống hôn lên trán người con gái. Một lát sau mới chịu buông ra. Hai người xuống nhà chào hỏi cha mẹ buổi sáng. Vì địa điểm thi xa, biết con trai phải rời nhà từ sớm nên bà đã dặn đầu bếp chuẩn bị cơm hộp dinh dưỡng cho con trai mang theo ăn trên xe. “Con nhớ khi lên xe phải ăn sáng đầy đủ rồi mới có sức vào phòng thi nghe không?” “Vâng con biết rồi. Mẹ đừng lo. Thưa cha mẹ con đi.” – Lục Thế Đằng mỉm cười cầm lấy phần cơm hộp của mẹ đưa rồi xoay người ra phía cửa. Viên Mẫn cũng đuổi theo dặn dò con trai mấy câu rồi cùng Diên Ni tiễn hắn ra xe. Người con gái trong bộ quần áo ngủ màu hồng, tóc tai còn chưa được chải chuốt đứng trước cửa nhà nhiệt huyết tràn trề cổ vũ hắn. “Anh hai ơi, cố lên nha!” Lục Thế Đằng trước khi ngồi vào xe cũng kịp quay đầu nở nụ cười vẫy tay chào tạm biệt em gái nhỏ của mình. Không bao lâu sau, anh hai đã thi đậu vào trường Minh Nhân với thành tích thủ khoa đầu vào có điểm số cao nhất trong lịch sử khoa quản trị kinh doanh. Cô và mẹ ai cũng vui mừng cho anh hai. Ngay cả cha, người xưa nay nổi tiếng nghiêm khắc ít khen ngợi ai cũng phải nói với con trai một câu –“Làm tốt rồi.” Lục Thế Đằng lên đại học, cô cũng phải tiếp tục những năm tháng trung học của mình. Mỗi khi không có tiết buổi chiều, hắn lại đến trường đón cô tan học. Hai người lại đi xem phim, ăn uống cùng nhau, thỉnh thoảng lại trộm hôn môi mờ ám ở nơi vắng vẻ. Cảm xúc rung động quyến luyến ấy càng lớn dần lên trong cô. Thời gian thấp thoáng thoi đưa, mối quan hệ của cha mẹ cô dần chuyển sang chiều hướng tệ hại, ngày càng rạn nứt. Không còn những màn cãi vã kịch liệt mà thay vào đó là bầu không khí lãnh đạm không muốn ngó ngàng đến đối phương. Dẫu cho Lục Diên Ni luôn cố gắng lựa lời khuyên nhủ cha mẹ nhưng trong mắt cha mẹ cô chỉ là đứa trẻ con không hiểu chuyện phức tạp của người lớn. Ngay cả anh hai cũng không thể nói vào. Năm lên lớp mười một, Lục Diên Ni phát hiện ra cha mẹ đã chia phòng ngủ riêng. Lúc biết chuyện này cô đã rất lo lắng chui rúc vào lòng anh hai thủ thỉ - “Anh hai, cha mẹ chúng ta sẽ không ly hôn đâu phải không?” Lục Thế Đằng choàng tay ôm lấy cô ánh mắt có chút phức tạp, thấp giọng đáp - “Sẽ không đâu. Cả gia đình chúng ta sẽ mãi ở bên cạnh nhau.” Mặc dù anh hai đã nói vậy nhưng cô biết hắn cũng không thể nào dám chắc được chuyện này. Nhìn tình hình cha mẹ mấy năm qua khó mà chuyển biến tốt đẹp, cô chỉ mong hai người vì tình nghĩa mà vẫn là gia đình của nhau. “Em cũng mong là như thế.” – Người con gái dụi đầu vào lòng ngực của hắn, rầm rì nói. Hắn khẽ cúi xuống hôn hôn lên môi cô, tuyên bố chắc nịch – “Cho dù cha mẹ thế nào đi nữa thì hai chúng ta vẫn sẽ ở cạnh nhau.” Lục Diên Ni vòng tay qua cổ anh hai, đón nhận nụ hôn nồng nàn say đắm kia. Đúng vậy cho dù thế nào đi nữa, cô và anh hai cũng sẽ không rời khỏi nhau. Thế nhưng tết năm nay của gia đình cô lạnh lẽo hơn mọi năm. Đêm giao thừa cha mẹ cô không còn đón tết chung với nhau nữa, mỗi người lại về nhà riêng của cha mẹ mình. Chỉ có Lục Thế Đằng và Diên Ni ở bên cạnh nhau, hai người theo thông lệ mọi năm mùng một đến nhà bà nội chúc tết trước sau đó mới ghé đến nhà ngoại. Họ hàng trong nhà ai nấy đều bàn tán về chuyện của cha mẹ nhưng chỉ nói ở sau lưng cô và anh hai mà thôi, trước mặt mọi người cũng không dám đề cập đến. Năm nay có mấy người bạn của bà nội từ nước ngoài trở về ăn tết nên ghé thăm bà, nhìn thấy cháu trai của bà nội khôi ngô tuấn tú không nhịn được khen ngợi mấy câu, còn niềm nở làm thân. “Không ngờ Lục lão phu nhân còn có đứa cháu trai ưu tú thế này. Cháu bao nhiêu tuổi rồi?” Chuyện Lục Thế Đằng là con nuôi cũng chỉ có người trong nhà biết, mọi người cũng không tiện tiết lộ ra ngoài. Lục Thế Đằng ngồi ở bên cạnh rót trà cho bà ấy vừa lễ phép đáp – “Dạ. Cháu sắp gần hai mươi rồi ạ.” “Vậy sao? Không biết cháu đã đính hôn với tiểu thư nhà nào chưa?” – Tiết lão phu nhân mặt mày nhăn nheo muốn dò hỏi chuyện của hắn. Lục Diên Ni ngồi ở ngay đằng sau đang chơi mạt chượt với bà nội và các cô các dì, bất chợt nghe thấy cuộc hội thoại của hai người kia, trong lòng tự dưng thấp thỏm hiếu kỳ, dỏng tai lên lắng nghe. “Cháu còn nhỏ. Vẫn còn phải chuyên tâm học hành để giúp đỡ công việc kinh doanh của cha nên chưa suy nghĩ đến chuyện đó đâu ạ.” – Người con trai khéo léo trả lời. “Ầy, cháu không nhìn được xa rồi. Có một mối hôn sự tốt cũng là giúp đỡ cho công ty nhà cháu nữa đấy.” – Bà ấy hàm ý vỗ vào cánh tay hắn. “Cháu gái của bà cũng tầm tuổi cháu, rất xinh đẹp giỏi giang. Tập đoàn của nhà ta còn là tập đoàn viễn thông lớn nhất ở An Mạn Quốc đang ký kết hợp tác với tập đoàn Lục Viên, chắc cháu cũng từng nghe qua.” – Tiết lão phu nhân cao giọng giới thiệu. “Vâng, cháu có từng nghe cha nhắc đến.” – Lục Thế Đằng thuận miệng đáp. “Đúng vậy hai tập đoàn có mối giao hảo rất thân thiết. Nếu được thì cháu hãy gặp thử cháu gái ta một lần xem sao. Con bé xinh xắn lắm, đây để ta cho cháu xem hình.” – Nói rồi bà ta vội vàng lấy điện thoại ra mở hình lên cho hắn xem. Người con trai cũng theo phép lịch sự nhìn hình bà ta đưa cho, không nói câu nào chỉ điềm đạm lắng nghe bà ấy luyên thuyên về cháu gái mình. Thỉnh thoảng vẫn trưng ra nụ cười nhàn nhạt đáp lại. Lục Diên Ni ở bên này mất tập trung chơi thua cả ván mạt chượt, bị bà nội trêu chọc. Người con gái vì chuyện ở sau lưng mà trong lồng ngực lại âm thầm dậy sóng. Cô chưa từng tưởng tượng đến viễn cảnh anh hai sẽ kết hôn, rời bỏ cô mà đi. Anh hai đã hứa rồi mà, hứa rằng sẽ mãi ở bên cạnh cô.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD