5. Chuyện Cũ Của Nhị Sư Huynh

1039 Words
Ta không hiểu vì sao Nhị sư huynh lại không muốn Bạch Diễm Nhan xuất đầu lộ diện trước mặt mọi người mà chỉ muốn nhốt nàng ấy vào một chỗ kín đáo, như đang muốn giấu nàng ấy làm của riêng vậy. Ta lén lút suy đoán trong lòng, hay là Nhị sư huynh đã yêu Bạch Diễm Nhan rồi? Nếu như thế thì thật tốt. Cha mẹ ta chắc chắc sẽ rất vui lòng gật đầu nếu Nhị sư huynh có thể làm con rể của nhà ta. Thế nhưng, tại sao Nhị sư huynh lại không cầu hôn Bạch Diễm Nhan? Tại sao sau khi cứu được Bạch Diễm Nhan về rồi, Nhị sư huynh lại bỏ đi biền biệt suốt mười năm trời không tin tức? Ta không dám đến hỏi cha mẹ, càng không dám đến hỏi Bạch Diễm Nhan, ta chỉ đành viết thư hỏi Đại ca. Thư hồi âm của Đại ca đến rất nhanh. Trong thư, Đại ca không trả lời câu hỏi của ta mà chỉ kể sơ lược về chuyện trước kia của Nhị sư huynh. Thì ra trước kia Nhị sư huynh đã có yêu một cô gái là mỹ nhân đệ nhất kinh thành. họ đã hứa hôn với nhau, thậm chí Nhị sư huynh đã mang sính lễ đến gặp cha mẹ của cô gái ấy. Khi ấy Nhị sư huynh hãy còn rất trẻ, vẫn chưa phải là đệ tử của Linh Ngọc Sơn Trang, cả ta và Bạch Diễm Nhan đều chưa được sinh ra. Nếu như cuộc hôn nhân ấy tốt đẹp thì có lẽ bây giờ Nhị sư huynh đã ra làm quan, hạnh phúc mỹ mãn bên vợ con. Thế nhưng lúc hai người họ đang chuẩn bị cử hành hôn lễ thì gặp biến cố. Ma Giới xâm nhập vào Nhân giới, gây ra bạo loạn. Khi ấy Linh Ngọc Sơn Trang của ta còn chưa nhận đệ tử, chỉ có cha mẹ ta và Đại ca đi đánh đuổi Ma giới ngang qua kinh thành mới biết, lũ Ma giới kia đã tấn công vào buổi hôn lễ của mỹ nhân đệ nhất kinh thành. Không chỉ phá hủy hôn lễ, phế đi võ công và gân cốt của quan khách cùng tân lang mà bọn chúng còn tàn nhẫn cưỡng bức tân nương ngay giữa sảnh. Tân lang ấy chính là Nhị sư huynh sau này của ta. Khi ấy, huynh ấy phải tận mắt chứng kiến người vợ vừa mới bái đường với mình bị lăng nhục đến tận cùng mà chỉ có thể bất lực kêu gào. Bởi vì võ nghệ và gân cốt của huynh ấy đều bị Ma khí làm thương tổn nghiêm trọng. Lúc Đại ca ta tìm tới để ứng cứu thì lũ Ma giới kia đã bắt tân nương đi, chỉ còn lại một đám người nửa chết nửa bị thương. Sau đó, Nhị sư huynh xin gia nhập Linh Ngọc Sơn Trang và đã chính miệng tuyên bố trước mặt cha mẫu thân của ta rằng, huynh ấy là người đã có vợ. Cho dù cô gái kia đã bị lăng nhục, cho dù sau khi nàng ấy bị Ma giới bắt đi chắc chắn sẽ trở thành nô lệ cho chúng, chịu càng nhiều thêm nỗi nhục nhã thì Nhị sư huynh cũng không bao giờ phụ bỏ nàng ấy. Biết được chuyện cũ của Nhị sư huynh, ta đã không còn một chút ý định nào muốn se duyên Bạch Diễm Nhan cho huynh ấy nữa. Tuy nhiên, ý định muốn giúp Bạch Diễm Nhan tìm được lang quân như ý vẫn không hề thay đổi trong lòng ta. Ngay cả cha mẹ và Đại ca của ta cũng tán thành với ý định đầy tình nghĩa của ta cơ mà. Thế nên, mặc kệ sự phản đối và lo lắng của Nhị sư huynh, chúng ta vẫn sắp xếp để cho Bạch Diễm Nhan bước ra ngoài đón quan khách trong đại lễ thành hôn của ta. Hôm ấy ta mắc chiếc áo bằng lụa đắt tiền nhất. mẫu thân của ta và mọi người đều nói, sắc đỏ của chiếc áo càng làm cho ta thêm xinh đẹp. Ta nắm lấy tay của Đại ca bước ra ngoài, rồi lại được Đại ca đặt tay ta vào bàn tay ấm áp của Ngô Chân Tâm. Ta nương vào sự dìu dắt của người bên cạnh mà bước vào sảnh đường. Dù trước mắt đã bị tấm vải đỏ che khuất, không nhìn thấy được gì, nhưng bên tai ta vẫn nghe rõ được những tiếng cười nói, chúc mừng của mọi người. Điều đó khiến ta rất cảm động và hạnh phúc. Bỗng nhiên một cơn gió to thốc tới, cuốn tung gấu váy của ta lên một đoạn. Ta vấp chân một cái, đứng khựng lại và kinh ngạc nhận ra xung quanh đã im bặt mọi thanh âm. Một dự cảm bất an dâng lên, ta đưa tay định tháo khăn che mặt xuống, nhưng Ngô Chân Tâm đã giữ tay của ta lại. Ta nghe giọng của chàng trầm thấp: - Đừng sợ. Mọi người chỉ là quá kinh diễm khi muội muội của nàng để lộ dung nhan mà thôi. Gió đã thổi khăn che mặt của muội ấy bay xuống. Ta thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra là thế. Việc mọi người kinh ngạc, ngưỡng mộ đến sững sờ trước nhan sắc của Bạch Diễm Nhan là chuyện thường tình, có thể hiểu được. Cũng may là Ngô Chân Tâm vẫn còn giữ được tỉnh táo và lý trí, không bị mê hoặc và hấp dẫn bới sắc đẹp kiều mị của Bạch Diễm Nhan. Lúc ấy ta vô cùng vui mừng và tự hào vì bản thân đã chọn được một tấm chồng tốt, hết lòng hết dạ chỉ nghĩ đến ta. Sau này nghĩ lại ta mới hiểu, khi đó ta đã quá ngây thơ, quá ngu muội. Ta không chỉ bị che mắt bởi tấm vải trùm đầu của cô dâu mà còn bị mù quáng bởi giọng nói và lời lẽ trấn an của Ngô Chân Tâm.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD