Cánh cửa ô tô từ từ mở ra, thân ảnh cô cứ như thế mà bước khỏi chiếc xe Audi sang trọng để lại tài xế ở phía sau lưng mà tiến lại phía khách sạn không thèm ngoái đầu lại căn dặn gì thêm.
Hai bên cánh cửa lớn của khách sạn tự động mở ra, ngay sau cánh cửa ấy một thân hình của người thiếu nữ đẹp không tì vết đập vào mắt nhân viên tiếp tân.
Trước mặt họ là một người phụ nữ độ tuổi hai lăm đeo cặp kính râm lớn hàng đắt tiền, trên người mặc âu phục được thiết kế một cách điêu luyện bó sát lấy thân hình quyến rũ, dáng người cong cong hình chữ S của người phụ nữ trẻ, đôi chân mang đôi giày cao gót Maria bản giới hạn mà không mấy ai có được. Từng bước đi của cô chạm nhẹ trên sàn gỗ mịn phát ra những tiếng lộp cộp dễ nghe.
Chu Tử Hạ cố gắng trấn tĩnh bản thân mình không được hồi hộp nhưng không hiểu sao nhịp tim trong lồng ngực cô mỗi lúc đập càng nhanh. Chỉ là đến đây kiếm người phá thân thôi mà, mọi chuyện nó sẽ êm ả trôi đi thôi nhưng cớ sao tâm trạng của người con gái kia lại có chút lửa bỏng rạo rực trong đáy lòng?
Cô hít một hơi thở thật sâu sau đó thở dài, nhanh chóng bước đến bàn tiếp tân, đặt tay phải có đeo đồng hồ mạ vàng được thiết kế theo bản giới hạn của Ý lên bàn, từng đầu ngón tay không ngừng tạo ra tiếng động.
“Xin hỏi cô, chúng tôi có thể giúp gì được?”
Nhân viên tiếp tân nhìn đánh giá cô qua ánh nhìn vào chiếc đồng hồ mạ vàng kia, tỏ ra giọng nói cung kính mà chào hỏi.
Chu Tử Hạ tháo kính râm xuống, đôi mắt màu xanh lam đăm chiêu mà nhìn lấy nhân viên tiếp tân, khoé môi cô khẽ nhếch lên, lời nói tỏ vẻ là người đã trưởng thành nhiều năm.
“Cô cần gọi tôi là ‘Thưa bà’!”
Nhân viên quầy tiếp tân nhìn vào khuôn mặt lạnh tanh không một chút cảm xúc của cô, đầu óc của nhân viên trở lên trống rỗng. Cô ấy đang hỏi phân tâm mình rằng người phụ nữ này là ai, sao lòng dạ tự kiêu như vậy? Nhìn bề ngoài chỉ có ngoài hai mươi tuổi xuân xanh thôi, chí ít cũng kém đôi phần tuổi, có nhất thiết phải xưng hô cao quý như vậy không?
Nhưng phận làm nhân viên phục vụ, coi khách hàng là thượng đế, khách có yêu cầu gì thì cũng phải tỏ ra vui vẻ mà chấp thuận dù yêu cầu đó có khó đến mấy cũng không được từ chối.
“Vâng thưa bà, xin hỏi bà cần gì?”
Nhân viên tiếp tân miễn cưỡng chấp thuận dù trong đáy lòng cô ta không muốn nhưng vì công việc cô đành nghe theo. Ánh mắt cô ta rơi vào chiếc nhẫn kim cương đang phát sáng ở ngón tay áp út, lòng tham vô đáy mà nhẫn nhịn lại.
“Cho tôi một phòng đôi tốt nhất!”
Chu Tử Hạ tỏ vẻ ta đây đã hành nghề lâu năm, nhưng mà chỉ có trời mới biết thật ra đây là lần đầu tiên cô đặt chân vào khách sạn xa hoa như vậy. Lòng cô bồn chồn lo lắng không ngừng run toàn thân, run đến mức suýt chút nữa tuột khỏi chiếc nhẫn đính hôn ra khỏi ngón tay áp út.
Sau một hồi loay hoay làm thủ tục, chợt nhân viên tiếp tân nhìn vào thẻ căn cước của cô ngạc nhiên đưa ánh mắt lên nhìn cô.
Phải rồi, cô đây là makeup để che đi độ tuổi hiện tại của mình. Trong lòng cô lửa thiêu như đốt, tự trách bản thân mình sao không nhận ra vào khách sạn đặt phòng phải thông qua làm thủ tục.
Tuy hiện tại cô rất luống cuống không biết nên làm gì tiếp theo, chợt trong đầu cô nhảy số, đặt ngón tay trỏ lên đôi môi mỏng manh tựa như cánh hoa đào mà ra hiệu.
“Suỵt, đây là bí mật! Làm thủ tục nhanh lên, tiền thù lao tôi sẽ tính thêm riêng cho cô!”
Số may cũng đỏ không đến nỗi quá hên xui, cũng may hôm nay cô gặp được tiếp tân mới thử việc, trong lòng lại có chút lòng tham nên nhận lời đồng ý khi nghe bản thân được nhận thù lao.
“Vâng thưa bà, đây là thẻ phòng của bà!”
Khuôn mặt hớn hở của tiếp tân khiến cho cô cảm thấy yên tâm thêm phần nào. Chợt cô cũng nên nói thẳng vấn đề chính. Ngón tay cô ra hiệu cho nhân viên ghé tai lại gần nói nhỏ.
“Tìm cho tôi một người đàn ông lên phòng tôi, nhớ là đẹp trai và phục vụ tốt nhất!”
“A?”
Nhân viên tiếp tân sửng sốt không tin những gì tai mình vừa nghe thấy. Ý của vị khách này là sao? Trời ạ, không ngờ tuổi trẻ lại mạnh bạo đến vậy! Làm gì không làm lại đến đây tìm một người đàn ông để mua vui cho bản thân mình sao? Đúng là không hổ danh con nhà có tiền, có tiền thì được voi đòi tiên.
Nhân viên tiếp tân đơ người không biết nên nói thế nào với vị khách lớn này. Một giây sau cô ta hình như đã nghĩ ra kế sách gì đó mà nhoẻn miệng ra cười.
“Hiểu rồi, thưa bà! Bà lên phòng trước chúng tôi sẽ cho người qua đó!”
Ánh mắt của Chu Tử Hạ như đang muốn cười thật lớn khi nhìn thấy bộ dạng này của tiếp tân nhưng nội tâm cô không cho phép mà cố gắng nhịn xuống cơn cười này.
Tâm trạng cô buồn bực day dứt không thôi, không phải chỉ tìm trai bao để phá thân thôi mà, mà trong đầu cô không ngừng hiện ra những cảnh 18+ không thôi.
Lần đầu nghĩ đến việc người lớn nên có chút bỡ ngỡ!
Cô vừa đi vừa vỗ mặt chấn an tâm trạng cồn lửa của mình. Việc này sẽ sớm qua nhanh thôi! Một khi kế sách phá thân này thành công thì cô không cần phải kết hôn với người mình không thích. Nếu như mẹ cô biết chuyện này thì cùng lắm cấm cung cô một tháng, cắt giảm khẩu phần ăn thì cô cũng cắn răng chịu đựng được. Còn về phần ép cô lấy người vừa béo vừa xấu xí thì mốt mùa cô cũng không lấy, dù hy sinh sự trong trắng của mình cô cũng không chịu lấy hắn ta.
Nhưng không hiểu sao mỗi lúc lòng cô lại bồn chồn đến vậy, cần gì phải lo lắng quá? Nhưng mà tại sao mặt cô lại đỏ ửng nóng bỏng đến vậy?