Chương 4: Cơn Giận Lấn Át Lý Trí

2032 Words
Bộ dạng Tử Hân bây giờ cứ như kẻ mới trên sao Hỏa xuống và không biết cái dĩa bay của mình rơi đi đâu rồi. Đang định quay ngược trở ra thì bỗng nghe tiếng nhạc đột ngột vụt tắt và tiếng Hạo Nhiên kêu lớn. - Đứng lại. Tử Hân len lén liếc sang, bắt gặp ánh nhìn của anh, sống lưng cô đột nhiên lạnh ngắt. Chỉ là chưa tặng quà kịp thôi mà, tên thiếu gia này có cần nhỏ nhen vậy không. - Đã về rồi thì cùng chung vui đi, em lại đây, ngồi cạnh tôi. – Anh hạ giọng. Lúc này, không chỉ mình Tử Hân mà những người có mặt cũng đều chung một biểu cảm kiểu con nai vàng ngơ ngác. Dương Mỹ Tranh mím môi nhìn cô, khe khẽ lắc đầu. - Hóa ra đàn chị Tử Hân sống ở đây sao? Chị có quan hệ thế nào với Hạo Nhiên vậy? – Hạ Tiểu Kỳ đong đưa ly rượu trên tay, cất tiếng hỏi. Đám bạn học cả nam lẫn nữ bắt đầu quay qua quay lại rỉ tai nhau bàn tán. Cuối cùng, họ đồng loạt hướng về phía Hạo Nhiên và lặp lại câu hỏi của Hạ Tiểu Kỳ. Anh cầm ly rượu, ung dung đứng lên, từ từ tiến tới đối diện cô. - Hãy nói cho họ biết em là ai. Khoảng cách tuy không quá gần nhưng mùi hương của thứ rượu mạnh xa xỉ vương trong hơi thở của anh cũng đủ làm cho Tử Hân choáng váng. Dù cố mở to mắt để dò hỏi ý Hạo Nhiên xem nên nói làm sao nhưng cô chẳng thấy chút tín hiệu nào từ anh cả. Suy nghĩ cả đỗi, cô đánh liều buột miệng. - Tôi là người hầu của cậu ấy. Vừa dứt lời thì mười mấy đôi mắt liền quét từ trên đầu xuống dưới chân cô rồi lại quét từ chân trở lên đầu. Xem ra nhà họ Lý cũng chơi nổi quá rồi. Thay vì nuôi thú cưng thì giờ đi nuôi hầu gái cưng sao. Quần áo cô mặc đều là hàng hiệu, còn là những thương hiệu có tiếng. - Em nói gì? Người…người hầu sao? – Cổ họng Hạo Nhiên muốn nghẹn lại. - Phải. Chứ cậu bảo tôi nói thế nào đây? – Giọng cô lí nhí chỉ vừa đủ cho mình anh nghe. - Lạc Tử Hân. Cùng với tiếng thét lớn, chiếc ly trên tay Hạo Nhiên theo lực ném của anh bay tuốt ra xa, dòng nước đỏ sóng sánh và những mảnh thủy tinh vỡ vụn văng tung tóe khắp nơi. Quần chúng nam thanh nữ tú ban nãy buôn dưa đang hóng dưa chưa kịp ăn thì đã phải ba chân bốn cẳng bỏ chạy, sợ rằng nếu nán lại thêm chút nữa không khéo tô chén vô tình bay trúng mặt rồi bị hủy dung cũng nên. Vì hoảng loạn quá thành ra kẻ này xỏ nhầm giày của kẻ kia, náo loạn cả lên. Hạ Tiểu Kỳ nhếch môi khẽ cười, hòa vào đám người cùng rời khỏi căn biệt thự. Biểu cảm trên gương mặt và hành động của Hạo Nhiên đã cho cô thấy mối quan hệ giữa hai người họ chẳng phải bình thường. - Anh Hạo Nhiên. Dương Mỹ Tranh vội vàng chạy tới, níu áo Hạo Nhiên. Anh chẳng nói chẳng rằng, đẩy cô nàng ngã dúi dụi rồi nắm lấy tay Tử Hân lôi về hướng cầu thang. Phía dưới lòng bàn chân Tử Hân truyền đến một cơn đau nhói tận tim. Vệt máu dài kéo lê theo từng bước cô đi. Biết Hạo Nhiên đang trong cơn say, cô cắn răng chịu đựng không kêu tiếng nào. Chờ khi bóng dáng hai người họ khuất hẳn. Lưu Nhược Bân mới sà xuống đỡ Dương Mỹ Tranh đứng lên. Cô nàng này nhìn mong manh như sương như khói nhưng coi bộ nặng hơn hắn nghĩ nhiều. - Cô Mỹ Tranh không sao chứ? – Hắn lo lắng hỏi. - Đừng có chạm vào người tôi, bẩn thỉu. – Dương Mỹ Tranh hất tay hắn, tự mình bò dậy. Lưu Nhược Bân nghệch mặt, kéo cổ áo lên, khẽ hít hít. Rõ ràng đâu có hôi hám gì đâu, sao cô gái này lại bảo là bẩn thỉu nhỉ. Hôm nay, hắn còn đặc biệt xịt chai nước hoa đắt xắt ra miếng mà Hạo Nhiên cho hồi tháng trước nữa mà. Nhìn Dương Mỹ Tranh tập tễnh trên đôi giày cao gót, hắn thấy cũng tội nhưng thôi thì hắn cũng mặc kệ. Kiểu con gái đỏng đảnh, chảnh chọe và khinh thường người khác như thế này vẫn nên tránh xa thì hơn. Dì Hà cùng các cô hầu gái nghe chừng mọi thứ đã yên ắng mới dám xách chổi, xách khăn lên quét dọn, lau chùi. Lưu Nhược Bân tựa cửa nán lại, cố chờ cho Dương Mỹ Tranh lái xe khỏi cổng, giờ mà ton ton chạy ra mất công giáp mặt thì mệt lắm. Đưa chân đá ngược đóng cánh cửa phòng, Hạo Nhiên xô Tử Hân ngã sóng soài lên chiếc giường trải ga trắng tinh. Cô nén đau, lồm cồm bò dậy, chưa kịp chạm chân xuống sàn liền bị anh áp sát. - Trả lời tôi, cả buổi chiều hôm nay em đi đâu? Làm gì? Với ai? - Cậu chủ, tôi nghĩ mình không có nghĩa vụ phải báo cáo lịch trình với cậu. – Cô quay mặt sang một bên, tránh né đôi mắt đang hằn lên những tia máu đỏ. - Không có nghĩa vụ? Có phải em quên mất thân phận mình là vợ tương lai của Lý Hạo Nhiên tôi, là con dâu tương lai của Lý gia rồi không? Tiếng hét vừa dứt, anh đưa tay ghì chặt chiếc cổ cao thanh tú của cô, giữ nó đối diện mình. Đôi mắt Tử Hân bắt đầu ngấn nước, chân cô đã đau lắm rồi, giờ lại tới cổ nữa. Hạo Nhiên vốn học võ từ bé, lực tay đương nhiên mạnh hơn người thường rất nhiều, nếu như cứ tiếp tục, cô sợ ngày sinh nhật của anh sẽ biến thành ngày cô leo lên bàn thờ ngắm gà mất thôi. - Tử Hân, em đừng bao giờ làm chuyện gì có lỗi với tôi, tôi không có bản lĩnh kiềm chế tính chiếm hữu trong mình đâu. Dù hắn là ai, tôi cũng sẽ khiến hắn phải chết. Bàn tay anh nới lỏng, từ từ buông khỏi cô. Đây là lần đầu trong suốt ngần ấy năm qua, anh làm cô đau, khiến cô phải khóc. Tiếng bước chân nhẹ xa dần và khuất hẳn. Tử Hân run rẩy rời khỏi giường, tập tễnh trở về phòng mình. Cô xếp chiếc khăn ngậm vào miệng, cắn chặt rồi tự tay rút mảnh thủy tinh khỏi lòng bàn chân. Nước mắt bất giác thi nhau rơi xuống, lúc này, chỉ ước ao sao Thiên Thuận có thể xuất hiện như một phép màu và giúp mình băng bó vết thương. Thu dọn mớ bông băng dính máu cho vào túi rác, Tử Hân thất thểu tiến đến ô cửa sổ, kéo tấm màn che. Nhìn ngọn núi sừng sững phía xa kia, trái tim cô như sắt lại. Chiếc điện thoại vừa bật sáng liền vụt tối đen. Chẳng muốn anh thêm lo lắng, buồn đau vì mình nhưng sao cứ thấy đơn độc trống trải và tủi thân quá. Bên ngoài đường phố đã chìm vào im lặng nhưng không khí bên trong vũ trường New Square, một trong những chốn ăn chơi nức tiếng của giới siêu giàu tỉnh J vẫn nhộn nhịp rộn ràng trong ánh đèn xanh đỏ chói mắt và tiếng nhạc đinh tai phát ra từ hàng loa công suất lớn. Lưu Nhược Bân cầm chai rượu rót thêm cho Hạo Nhiên. Ban nãy, lúc Dương Mỹ Tranh lái xe vọt khỏi cổng, hắn cũng vừa rời ghế định về thì đột nhiên thấy cậu chủ kiêm bạn học chạy rầm rầm từ trên lầu xuống rồi bắt hắn đưa anh tới đây. - Cậu chủ, chai rưỡi rồi đấy ạ. – Hắn nhăn nhó. - Rót đi. – Hạo Nhiên nói như ra lệnh. Vừa đưa ly rượu lên môi thì một mùi hương thoang thoảng bay đến. Hạo Nhiên lờ đờ ngước nhìn cô gái với trang phục tươi mát đang mỉm cười trước mặt. - Em giới thiệu hai cô xinh đẹp phục vụ hai anh nha. - Không cần đâu, Mập phục vụ tôi được rồi. - Dạ? Gương mặt cô gái méo lệch hẳn đi. Lưu Nhược Bân gấp gáp lắc đầu, ý bảo mọi chuyện không giống cô nghĩ đâu. Hắn nắm đấm tay, gồng lên gồng xuống tỏ vẻ mình là đàn ông chính hiệu. Nhưng càng thể hiện thì hắn càng như đang tố cáo chính mình. Cô gái ái ngại nhìn hắn, gật gật, cười cười mấy cái rồi nhanh nhẹn lủi qua bàn khác. Nhắm chừng nếu không có người cản lại e là Hạo Nhiên sẽ uống đến chết mất nên Lưu Nhược Bân lấy cớ đi vào nhà vệ sinh và tìm số điện thoại gọi về cho dì Hà, nhờ bà nói Tử Hân đến khuyên anh giúp. Đúng không giờ sáng, bốn vũ nữ ăn mặc khêu gợi xuất hiện trong tiếng hò reo, huýt sáo của đám cô chiêu cậu ấm đang quay cuồng điên loạn phía dưới. Không khí bắt đầu nóng lên theo những điệu nhảy hoang dại, kích động và gợi tình. Càng về khuya, đoàn người đổ về vũ trường càng đông. Tử Hân dúi tờ tiền vào tay tài xế ta xi, nhanh chóng bước xuống xe. Đứng trước chốn ăn chơi thác loạn, đôi chân mày thanh tú hơi chút nhíu lại. Mặc dù nghe nói đã nhiều nhưng đây là lần đầu tiên cô đặt chân tới những chỗ thế này. Tiếng nhạc dập tựa hồ muốn vỡ tung lồng ngực, làn khói shisha bao trùm làm hơi thở của cô cũng trở nên khó khăn. Đưa mắt đảo quanh mấy lượt, Tử Hân mới có thể nhận ra Hạo Nhiên và Lưu Nhược Bân đang ngồi ở chiếc bàn kê trong góc. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng len lỏi qua đám trai gái đang phê thuốc lắc lư, tiến vào. - Em gái xinh đẹp này, uống cùng anh một ly nào. Tiếng gọi cợt nhả vang lên cùng bàn tay vươn dài chặn trước mặt khiến bước chân cô chững lại. Qua ánh đèn chớp tắt, gương mặt gã đàn ông ốm đến cọp má cọp mồm tựa hồ như cái đầu sọ làm cô thoáng giật mình. Coi bộ lấy hai khúc xương bắt chéo lên nữa là thành biểu tượng cảnh báo nguy hiểm. - Tôi không uống đâu. Nói rồi, cô lách người, né sang một bên. Thế nhưng, mới bước được một bước thì hắn đã với theo, tóm lấy tay cô, giữ chặt. - Chảnh vậy em? Rượu anh mời mà dám từ chối khiến anh mất mặt quá. Nào. Để anh hầu em. - Hắn vừa cười vừa đưa ly rượu lên môi cô. Tử Hân vung cánh tay còn lại hất ngược chiếc ly vào mặt hắn, sau đó tiện thể tát một cái thật mạnh. Khổ nỗi mặt hắn toàn xương xẩu và cứng như hóa thạch nên chẳng hề gì mà khiến bàn tay mảnh mai của cô đau đến tê tái. - Cái con này, mày dám đánh ông sao? Chết tiệt. Dứt lời, hắn giơ cao bàn tay. Tử Hân hoảng quá, vội cúi đầu xuống. Qua hết mấy giây, chẳng nghe đau đớn gì, cô mới từ từ ngẩng lên. Đập vào mắt là gương mặt giận dữ của Hạo Nhiên, so với lúc bóp cổ cô còn đáng sợ hơn rất nhiều. - Cậu…cậu…chủ. – Cô run rẩy bật lên từng tiếng.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD