Chương 1: Mở đầu của rắc rối.

1780 Words
'Thông báo: Số dư trong tài khoản của quý khách đã sắp hết.'  "Đi làm lâu như vậy cũng không thể dư dả được chút ít, cứ sống thế này thật ngột ngạt quá."   Khí sắc mùa đông khiến lòng người càng thêm trĩu nặng. Cậu thanh niên tay siết chặt chiếc điện thoại cũ, thở dài sau khi đọc dòng tin nhắn vừa được gửi đến, mệt mỏi nhìn ánh sáng màn hình nhấp nháy rồi tắt đi, cậu bất lực nhắm hờ đôi mắt ảm đạm. Bạch Ninh không nghĩ cuộc sống lại vất vả đến thế, dù cậu vẫn luôn cố gắng để có thể dễ thở hơn. Nhưng vẫn là vô phương thay đổi, ròng rã suốt bao năm trời cũng chẳng thể khiến cuộc sống này trở nên tươi sáng hơn được. Cậu cùng em trai chuyển đến thành phố này sinh sống đã được một thời gian, phần lớn là do cuộc sống ở quê vô cùng khổ cực. Một ngày còn không có đủ ba bữa ăn thì thử hỏi làm sao có thể khấm khá hơn được. Sau khi xảy ra biến cố vào năm cuối cấp 3, Bạch Ninh cũng không thể tiếp tục con đường học vấn, từ đó chỉ có thể cố gắng gồng mình đi sớm về khuya để dành tiền nuôi nấng cậu em trai, còn phải lo cả viện phí cho người mẹ không may mắc phải căn bệnh hiểm ác. Vốn cuộc sống bây giờ đã khốn khổ thế này, cậu chỉ cầu có thể trang trải qua một ngày chứ chẳng dám mong mỏi mai sau có được điều kiện tốt hơn. Sống lay lắt qua ngày trong vô định càng khiến cậu trai nhỏ bé kia vô lực phản kháng với cái xã hội u ám này, không thể chống đối càng không thể hoà hợp.  Nhét điện thoại vào túi, Bạch Ninh chậm rãi đưa tay nắm lấy khoá cửa, khẽ lắc đầu rồi đẩy nhẹ vào. Thật là, đứa em trai này lại quên khoá cửa mất rồi, căn nhà hôm nay cũng vô cùng lạnh lẽo không có lấy một chút sinh khí.  "A Viễn? A Viễn, em có ở nhà không?"  Bạch Ninh bước vào, cất tiếng gọi cậu em trai. Căn nhà tối om không một tia ánh sáng, tạo cho người ta cái cảm giác trống vắng và rờn rợn đến lạ. Cậu nhíu mày tự hỏi "Thằng nhóc này lại chạy đi đâu rồi?"  Lầm bầm vài câu, Bạch Ninh với tay chạm lấy công tắc điện. Đèn vừa bật sáng lên đập vào mắt cậu là cảnh tượng cả căn phòng vô cùng bừa bộn. Bạch Ninh sững người trợn mắt nhìn xung quanh, những mảnh thủy tinh vỡ văng tứ tung, rơi vãi trên mặt đất. Khắp nơi đều có dấu vết đập phá đến tan hoang. Bạch Ninh kinh hãi vội vàng rút điện thoại ra gọi cho Bạch Viễn.   "A Viễn không biết đã gây ra chuyện gì nữa rồi..."  Đáp lại Bạch Ninh chỉ là từng tiếng chuông điện thoại dài vô vọng, cho dù cậu có cố bấm gọi lại bao nhiêu lần cũng là vô lực không có hồi âm.  Trong lòng Bạch Ninh đột nhiên dấy lên nỗi sợ vô danh, không ngừng phát ra cảm giác bất an cực độ. Cả người nóng rang thấp thỏm như ngồi trên đống lửa, mồ hôi lạnh từ sống lưng toát ra ướt đầm cả lưng áo.  Điện thoại đang cầm trong tay đột nhiên rung lên khiến Bạch Ninh giật mình, vội vàng bấm nghe. Ngỡ tưởng Bạch Viễn gọi lại nhưng không, là bệnh viện nơi mẹ cậu đang điều trị gọi đến.   "Cậu Bạch, mẹ cậu đột nhiên chuyển biến xấu. Cậu mau đến đây."  Như thể sét đánh giữa trời quang, Bạch Ninh đơ người ra trong chốc lát, trong lòng hoảng loạn không nguôi, đột nhiên nhiều thứ cùng kéo đến làm cậu bối rối đến mức đầu óc cũng trở nên trống rỗng, đình trệ vì không biết phải bắt đầu xử lý từ đâu. Cậu vội vã cất giọng sốt sắng đáp lại người phụ trách điều trị ở đầu dây bên kia: "Vâng. Tôi đến ngay."  Bạch Ninh chạy nhanh ra trạm xe búyt, lại không muốn lãng phí thời gian chờ đợi đến chuyến tiếp theo. Vội lục lội ví tiền trên áo khoác, bên trong chỉ còn vài đồng lẻ. Cậu khổ sở thở dài một hơi, số tiền trong tài khoản hôm nay đã bị trừ sắp hết, căn bản là đã không thể rút thêm được nữa.   Không còn cách nào khác đành phải tự mình đi đến đó, cậu chẳng còn thời gian để nghĩ ngợi thêm nữa, trước mắt phải đến được bệnh viện. Tuy đây không phải lần đầu bệnh tình của bà ấy trở nặng, nhưng mỗi lần như vậy đều làm cậu giật mình thất kinh như một. Sợ đến trễ một chút sẽ vĩnh viễn không được nhìn thấy người phụ nữ hiền từ ấy nữa.   . Tuyết đã bắt đầu rơi, khí trời mùa đông làm cảnh vật trở nên trầm lặng đi hẳn. Nhiệt độ hạ thấp dần, lòng người cũng vì thế mà như giọt nước đông lại trĩu nặng, lạnh lẽo cũng càng thêm bất lực. Bạch Ninh từ bệnh viện rời đi, bác sĩ đã cố hết sức điều trị để kéo tình trạng bà ấy trở lại ổn định. Nhưng căn bệnh này đã vào giai đoạn cuối, chuyện ra đi sớm muộn cũng chỉ còn phụ thuộc vào ý chí của người đàn bà đang nằm mê man trên giường bệnh kia. Cậu chỉ còn biết hy vọng tử thần sẽ không phủi bỏ công sức của tất cả mà đưa bà ấy đi sớm như vậy.   Cũng gần hai năm kể từ khi mẹ cậu rơi vào trạng thái hôn mê sâu, chỉ có thể dựa vào ống thở cùng các thiết bị trợ giúp vô tri gắn trên người để kéo dài sự sống. Cậu cùng em trai cũng đã rất cố gắng để có đủ tiền giúp bà điều trị, chỉ mong một ngày bà sẽ trở về sống vui vẻ cùng hai người. Nhưng rõ ràng hiện thực đã đẩy khao khát hạnh phúc ấy của cậu ra xa.   Bạch Ninh lê từng bước nặng nề trên con phố đã thưa người qua lại. Thời gian cũng đã vào nửa đêm, ngoài trời càng trở nên lạnh buốt. Người thanh niên khẽ kéo cao chiếc khóa áo khoác để che đi phần cổ đã bị gió lạnh thổi đến đỏ lên. Lười nhác lôi từ trong túi ra chiếc điện thoại đã dần cạn pin, bàn tay tê buốt, từng đầu ngón tay khẽ vô thức lướt nhẹ trên màn hình điện thoại.   Bất chợt cậu khựng lại, thấy rõ một tin nhắn đang nhấp nháy đã gửi đến hơn một giờ trước. Bạch Ninh nhìn số điện thoại người gửi, nhanh chóng mở lên xem. Chậm chạp đọc từng câu chữ, cậu bàng hoàng như có luồng điện chạy qua sống lưng khi nhận ra sự việc đã càng trở nên rắc rối. Tin nhắn từ em trai gửi đến còn đang nhá sáng trên màn hình di động.  “Anh hai, em đổ nợ với công ty Hoàng Nhất vì hợp tác làm ăn cùng một người bạn bị thua lỗ. Cậu ta đã bỏ trốn và để lại món nợ cho một mình em gánh. Em biết sẽ rất khó khăn nhưng hiện tại em không thể ở lại được, người bên công ty đó đã tìm đến nhà chúng ta. Em phải rời đi một thời gian. Anh đừng lo, sau khi ổn định em sẽ liên lạc với anh.”  Ánh sáng từ màn hình điện thoại vụt tắt, Bạch Ninh giật mình, pin cạn rồi. Màn hình tối đen vì cạn kiệt như chính bản thân người đứng ngoài trời giá lạnh lúc này, mờ mịt đến không thể nhìn rõ, rốt cuộc con đường phía trước cậu phải tiếp tục đi như thế nào. Bạch Ninh vẫn không khỏi sững người khi nhận được hung tin này. Cậu lờ mờ nhận ra sự tình, đầu óc lại vì vậy mà giật thót đến kinh hãi, hơi lạnh hít vào buốt cả buồng phổi. Không biết em trai cậu đã làm ra chuyện gì đến độ phải trốn nợ, lại chẳng nói chẳng rằng, chỉ một tin nhắn đã rời đi.   Bao năm qua gia đình cậu chưa từng mắc nợ ai, dù có nghèo túng thế nào cũng tự thân làm việc mà kiếm sống. Ấy vậy mà bây giờ Bạch Viễn lại mang nợ, còn bị người ta đến tận nhà tìm kiếm, căn nhà nhỏ cũng vì vậy mà bị đập phá đến không còn nguyên vẹn. Nhưng dù thế nào cậu ấy cũng là em ruột của cậu, không thể vì thế mà bỏ mặc được. Chỉ là lúc này vẫn chưa biết Bạch Viễn nợ đến bao nhiêu rồi phải làm thế nào để đào ra số tiền ấy, còn cả viện phí của mẹ cũng sắp đến kỳ thanh toán, chuyện này thật sự khiến cậu bất lực càng bất lực hơn.   Bạch Ninh lờ mờ bước thêm vài bước tiến đến bên lề đường, đèn giao thông đã chuẩn bị chuyển sang đỏ dành cho người đi bộ. Nhưng cậu không để ý đến, chỉ mệt mỏi mà đi về phía đối diện không chút ý thức. Cậu mệt rồi, thật sự không thể tiếp tục gắng gượng thêm được nữa, ngay lúc này một ý niệm hiện lên trong tâm trí cậu, cậu chỉ muốn… biến mất. Bỗng chốc khung cảnh phía trước mờ nhạt trước mắt cậu, một vài vệt sáng lóe lên trong đầu rồi chợt tắt. Hình ảnh xung quanh đã bị bóng đen bao trùm, chỉ còn cảm nhận được một lực vô hình kéo cả thân thể kia ngã xuống đất lạnh. Cơ thể toát ra mồ hôi lạnh ướt sũng một mảng áo, tiếng thở dốc càng trở nên dồn dập rồi đứt đoạn. Lúc này đã không thể cảm nhận được gì nữa, chỉ thấy bất lực cùng nỗi sợ hãi đang bủa vây. Trong cơn mê chỉ có thể nghe loáng thoáng tiếng gọi "Bạch Ninh" rồi tắt lịm. Ý thức lụi dần đến mức không còn nhận thức được chuyện gì đã xảy ra. Chẳng lẽ ý nghĩ đó của cậu đã thành hiện thực. End Chương 1. 
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD