Chương 3: Lén lút xuống hạ giới

981 Words
Đế Hậu lừa Điện hạ đi lịch tình kiếp, không có gì. Đế Hậu muốn Điện hạ từ phàm giới mang về một Thái tử phi, cũng không có gì. Đế hậu muốn đem Thái tử phi cột dây tơ hồng với Điện hạ, hẳn là càng không có gì. Nhưng…… Chỉ có nàng biết được, trên người Điện hạ có một sợi tơ hồng không có đầu bên kia. Đến lúc đó nhân duyên hai bên va chạm, dùng Côn Luân kính tra, nhân duyên ngàn năm của Điện hạ sẽ bị chúng tiên cho là nàng hại. Đến lúc đó, Hồng Tuyến nàng chỉ là một tiểu tiên nho nhỏ trong phủ Nguyệt lão phải làm thế nào? Tước tiên tịch lưu đày còn nhẹ, đừng nói là phải lên Tru tiên đài ah. Nàng thật oan ah, nàng muốn khóc ah. ----- Phàm giới, hoàng cung. “Quân tử chi đạo, tích như đi xa tất tự nhĩ, tích như đăng cao tất tự ti.” Một lão giả tay cầm một sách quyển sách, nhẹ vê râu bạc trắng, tầm mắt nhẹ nhàng đảo qua người đang ngồi trên ghế: “Thái tử, câu này giải thích thế nào?” Thái tử hướng lão giả chắp tay: “Thái phó, câu này đó là muốn ta chờ, vì quân, vi thần, làm người, chớ đua đòi”. Lão giả lãng cười: “Hảo cái vì quân, vi thần, làm người”. Thái phó vuốt chòm râu cười cười: “Quân, thần, dân, tuy toàn làm người, sở hành suy nghĩ sở ngộ, lại phi có thể một lời lấy khái chi, cũng không thể một lời lấy khái chi……” Hồng Tuyến mới vừa xuống phàm giới, đi tới Thái Học hoàng cung, nhìn thấy cảnh tượng này. Nàng ẩn thân nép vào cảnh cửa, không dám tin đứa nhỏ vô hại trước mắt này là Thái tử Thiên tộc ít nói ít cười, sát phạt quyết đoán Diệp Quân Điện hạ. Diệp Quân Điện hạ là tiên thai, là Đế Hậu chi tử, vừa thành niên không lâu, liền tiếp nhận binh quyền của Thiên tộc, chinh tứ hải, chiến Bát Hoang, kế tục vị trí chiến thần. Cũng bởi vậy cả ngày bôn tẩu Thiên tộc cùng biên vực, dưỡng thành một bộ tính tình nhạt nhẽo lại bạc tình. Cho nên, nhìn hài tử vô hại hiện giờ cảm thấy cùng với hắn không có chút quan hệ nào. Nàng hoài nghi chính mình nhận sai người. Tan học, thị tùng bên người nói với tiểu hài tử: “Bên ngoài tuyết dày, Điện hạ cẩn thận”. Tiểu hài tử không nói lời nào, mặc áo choàng lông màu xám dài, tay cầm lò sưởi bước ra ngoài, thị đồng cũng im lặng theo sau. Chủ tớ còn chưa đi được mấy bước, tuyết trên cây mai gần đó rào rào đổ xuống, thị đồng sợ hãi kêu lên: “Điện hạ! Điện hạ!” Tiểu thái tử ngã ngồi trên nền tuyết trắng, nhìn lớp tuyết đè lên thân mình, một lúc lâu vẫn chưa lên tiếng. “Cửu đệ”. Hai tiểu tử có vẻ lớn hơn một chút, mặt mày nhu hòa, bước nhanh đến bên cạnh tiểu thái tử, cùng thị đồng kéo hắn đứng dậy: “Cửu đệ có làm sao không? Mau mau đứng dậy, trên nền tuyết lạnh, cẩn thận cảm lạnh”. Lại phất phất tay về phía sau: “Bát đệ, đệ cũng mau tới giúp” Tiểu thái tử đứng lên nói: “Đa tạ đại ca cùng bát đệ, ta không sao, mọi người mau về đi” Thị đồng lo sợ muốn chết: “Điện hạ, người mau về thay quần áo, để cảm lạnh Hoàng hậu sẽ nổi giận” “Mẫu hậu……” Tiểu thái tử nghe lời này không biết nghĩ tới cái gì, hắn phân phó thị đồng “Ngươi về trước lấy quần áo sạch sẽ tới đây. Hiện tại để mẫu hậu trông thấy bộ dạng này của ta không tốt” Thị đồng nhanh chóng nghe theo dời dặn dò, quay người rời đi. Hồng Tuyến trông thấy bộ dạng này, thở dài. Không thể tưởng tượng được Điện hạ đi lịch kiếp đầu thai lại có bộ dáng này, vẫn là trầm tĩnh kiệm lời, cùng Điện hạ chiến thần có chỗ nào sai biệt đâu chứ. Nàng mãi chìm đắm trong suy nghĩ bản thân, không cẩn thận buột miệng thốt ra. Tiểu thái tử ở dưới tàng cây nghe được âm thanh, tay cứng đờ, ngẩng đầu quét mắt một vòng, phòng học Thái học bên cạnh, tuyết trắng, hông mài, cung tường, bốn phía im ắng, nửa phần bóng người cũng không có. Hắn buông tay áo, xoay người nhìn về phía cây hồng mai, bỗng nhiên trong lòng run lên. Mới vừa rồi thanh thở dài kia …… Dường như là từ cây cây mai truyền đến. Tiểu thái tử cứng đờ: “…… Ai?” Hồng Tuyến hối hận, bực chính mình hỏng sự rồi. Nàng vốn định thừa dịp Điện hạ hạ phàm, nàng lén lút tới, lén lút đi, che trời qua biển, lặng lẽ cởi bỏ dây tơ hồng trên chân Điện hạ, không nghĩ rằng thở dài ra tiếng, làm cho phàm thai Diệp Quân biết đến sự tồn tại của bản thân. Nhưng mà giờ phút này nàng càng bực chính là dưới tàng cây kia là bộ dạng một tiểu hài đồng thực bình tĩnh ah, hắn quá mức bình tĩnh ah. Hắn biểu tình nghiêm túc, mắt hơi nhíu nhíu lại. Hồng Tuyến thở dài, giơ tay làm cái thuật pháp nhỏ, gió ấm đột nhiên đến, hong khô xiêm y trên người tiểu thái tử.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD