Ngây ngốc

2511 Words
Thạc cúi thấp đầu và đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang. Không ai có thể nhìn thấy đôi má phờ phạc vì căn bệnh của anh. Anh nói rằng anh không quan tâm đến ý kiến của người khác. Trên thực tế, anh vẫn không dám tự tin đối mặt với người khác. Chóng mặt rất rõ ràng khiến mỗi bước chân anh như không thể nhấc lên. Bụng vốn luôn không khỏe mạnh của anh lại đau nhói vì tâm trạng thất thường. Anh rất khó chịu. Gần như anh sắp ngã xuống đất trong giây tiếp theo. "Anh ơi, ở đây này." Tiếng gọi giòn giã khiến anh ngẩng đầu nhìn bóng dáng mơ hồ. Trước khi cất chân, anh đã cảm thấy hơi buồn nôn. Anh phải ngồi xổm tại chỗ và xoa ngực. Không chỉ ngực mà cả dạ dày giống như có con kiến gặm anh, đau dữ dội. "Cộc cộc" tiếng bước chân gấp gáp vang lên bên tai. Chiếc bánh trên tay anh đã được cầm lên. Cô gái ngồi xổm xuống thì thầm vào tai anh: "Cảm ơn anh. Em thích món quà sinh nhật này, nhưng em không thích nó làm anh mệt đến thế. Chúng ta ngồi ở chỗ cạnh đây nhé?” "Xin lỗi, anh lại làm phiền em rồi." Giọng anh ấy rất nhẹ nhàng. Không phải anh không muốn nói chuyện với người bình thường như vậy, mà là trong lòng luôn có rất nhiều lo lắng. Anh nghĩ người khác sẽ cho rằng sự xuất hiện của anh là phiền toái. Đôi khi anh ngất xỉu hoặc buồn nôn sẽ làm cho người khác thấy chán ghét. "Anh, thôi nào, chúng ta hãy đến quán ăn cách đây vài trăm mét để nghỉ ngơi. Anh nghĩ có ổn không? Em muốn ăn bánh ngọt." “Ừ.” Lời nói đơn giản như không có cảm xúc khiến cô gái nhíu mày, nhưng cô rất mau chóng bỏ qua và đỡ người anh lên. Đi bộ thực sự là một hoạt động hao phí thể lực. Ngay cả khi Thạc cố gắng hết sức để kiểm soát hơi thở của mình, anh vẫn bị hen suyễn. Khi họ đến cửa, người phục vụ mở cửa. Căn phòng riêng yên tĩnh và trang nhã ngăn cách hai người với thế giới. Cô gọi một số món ăn nhẹ rồi mới nói chuyện với Thạc. Có vẻ như cô là người lớn hơn. Sau khi người phục vụ rời đi, Kim Thư đi tới và đóng cửa lại. Cô ngồi xổm bên chân của Thạc, cầm lấy đầu ngón tay mát lạnh của anh, nâng hai má lên hỏi anh: "Cảm thấy không thoải mái chỗ nào? Tim hay dạ dày? Anh có thể tháo khẩu trang xuống được không?” Anh gật đầu, giơ đầu ngón tay lên và gỡ khẩu trang xuống. Anh có vẻ không thích nhìn thẳng vào người khác. Anh luôn cụp mắt xuống và rất ít nói. Kim Thư nắm tay anh, kiên nhẫn khuyên anh đừng lo lắng sẽ khỏi bệnh. Những lời an ủi này đều vô ích. Anh sẽ không cảm thấy thoải mái và đỡ hơn chỉ vì một vài lời an ủi, nhưng đó là một sự ấm áp hiếm có trên đời. Ngoại trừ cô, chưa từng có ai nhẹ nhàng khuyên anh bằng những lời vô nghĩa ấy, những lời có thể khiến ánh mặt trời ấm áp rọi vào tim anh. Tầm mắt của cô lại lướt qua và nhìn thấy cổ áo bệnh nhân trong chiếc áo khoác đen của anh. Cảm giác có tầm mắt quan sát mình, anh ngước đôi mắt bối rối của mình lên và vẫn không thể nắm bắt được biểu cảm của cô. Một bàn tay mềm mại cẩn thận che bụng anh: "Anh ơi, em xoa cho anh được không? Em tìm trên máy tính ở trường và thấy chỉ cần xoa theo chiều kim đồng hồ là có thể xoa dịu được." “Ừm, cảm ơn.” Cô nói rằng anh luôn sử dụng kính ngữ trông giống người xưa chất phác, nhưng điều đó cũng thật đau lòng. Cô sẵn sàng chăm sóc chu đáo để hiểu những gì anh muốn bày tỏ. Thạc vẫn gật đầu và nén cơn suy hô hấp dữ dội nhất có thể. Đầu ngón tay ấm áp lướt qua vùng bụng hơi trũng của anh, dùng tai áp lại gần để lắng nghe. Cảm ơn trời đất vì mình tuổi còn nhỏ, có thể mạnh dạn hơn một ít: “Anh à, cảm ơn anh đã đón sinh nhật cùng em, nhưng giờ anh khó chịu quá. Chúng ta về phòng bệnh sau bữa tối nhé?" "Em, sao em biết được?" Anh ngạc nhiên rút tay, và lại được nắm chặt trong lòng bàn tay của cô. Những lọn tóc đầy lông xù cọ xát vào chân anh và làm nũng: "Được không, tinh linh tuyết.” Một người dịu dàng như Thạc làm sao có thể từ chối được? Anh đặt tay còn lại lên đầu cô và vỗ về cô vài lần. Anh thậm chí còn cảm thấy cơ thể vốn ngột ngạt do nhịp tim quá mức nhanh bây giờ đã có chút chậm lại. Cô thì thầm: "Anh à, em sẽ là cô dâu của anh khi em lớn lên được không. Kim Thư sẽ mãi là hạt dẻ cười của Thạc.” Một tiếng đồ ngốc thốt ra khỏi miệng anh. Bên trong sự mềm mại có vài phần yêu thương, và càng nhiều hơn là sự tiếc nuối khi không thể ở bên người cô mãi mãi. Mỗi khi anh tới gần cô gái này, cảm thấy trong lòng thật ấm áp và có thêm can đảm để chống lại bệnh tật. Sau khi các món ăn nhẹ được dọn lên, Kim Thư gắp thức ăn cho anh bằng đũa khác trên bàn. Ngay cả khi cô biết anh không thể nhìn thấy nụ cười của mình, cô vẫn mỉm cười một cách chân thành. Thấy anh ăn được vài miếng thì đã treo đũa tựa hồ không ăn nữa, cô thò mặt qua khuyên: "Anh ơi, ăn không được thì thôi. Em cũng không muốn ăn, anh có thể cắt bánh kem giúp em được không?” Kim Thư thích cười từ khi còn là một đứa trẻ. Với khuôn mặt trẻ con khiến người ta không thể ghét một chút nào. Mặc dù cô luôn nghịch ngợm và gây chuyện, nhưng phép lịch sự tối thiểu cô đều có. Cô nhìn anh từ từ đặt đũa xuống, dùng đầu ngón tay lần mò tháo sợi dây trên hộp bánh, thấp giọng cảm thán khi mở hộp ra. Đó là một chiếc bánh nhỏ rất tinh tế. Cô rất thích nó. Khi ở bên cô, Thạc cảm thấy rất thoải mái và cười nhiều hơn trước. Ngay cả khi cơ thể của anh vẫn như trước đây, không có bất kỳ cải thiện nào, ít nhất anh sẽ không cảm thấy mình không phải là người bình thường và bệnh tật quấn quanh khi đối mặt với cô. Chiếc bánh nhỏ không to lắm. Kim Thư gạt lớp kem trên bề mặt, chia một miếng nhỏ cho anh, rồi một tay đưa lên môi anh, giống như đang dỗ dành đứa trẻ: "Anh ơi, ăn một miếng bánh đi, anh cũng phải khỏe mạnh và vui vẻ nha. Cười vui sướng giống như Thư vậy.” "Anh cũng mong là như vậy." Đôi mắt thiếu niên thoáng qua sự cô đơn. Đầu ngón tay anh khẽ run lên, vuốt ve lồng ngực và nuốt lấy miếng bánh ngọt ngào và béo ngậy. Đầu ngón tay cô gái men theo ngực anh từ trên xuống dưới. Cô thở dài đáng tiếc: "Em tưởng cạo kem sẽ không buồn nôn. Anh à, anh không ăn được thì nói nha. Không sao đâu." "Không có, anh vẫn nuốt được. Chỉ là tim không thoải mái lắm. Không sao." Thạc thích nói "ừm", "cảm ơn" và "không có gì". Bây giờ rõ ràng là anh thậm chí không thể ngồi yên nhưng trông anh vẫn nhẹ nhàng bình thản. Kim Thư không ríu rít nữa. Cô cọ mặt vào đầu ngón tay của anh, giống như một con mèo cưng. Một lúc sau, cô nâng má lên hỏi anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi rằng có muốn uống thuốc không. Thấy anh gật đầu, cô khéo léo lấy thuốc trong túi anh ra nhét vào dưới lưỡi anh. Có lẽ là quá mệt mỏi. Lần này, tim anh đập mạnh kéo dài rất lâu. Mồ hôi lạnh trên trán túa ra từng đợt. Anh không thể ngồi ổn định. Anh phải dựa đầu vào lưng ghế, hai bàn tay buông thõng vô lực. Dường như có âm thanh của sóng biển dâng trào trong tai anh. Anh giống như một con cá nhỏ thoát khỏi quần thể. Anh lang thang giữa biển cả mênh mông. Bên người không còn âm thanh. Anh tự giễu cười: "Chắc có lẽ là đã rời đi, cũng tốt.” Đầu ngón tay đột nhiên bị bắt lấy đặt ở trên đùi. Cô gái đi xin một cốc nước ấm và một chiếc khăn lau tay mới. Giọng cô có vẻ hư vô và không thể nghe rõ. Anh chỉ biết mồ hôi trên trán bị khăn nhẹ nhàng lau đi, môi áp lên thành cốc, nghiêng người uống hai ngụm nước. Anh không thể nhớ những gì cô đã nói sau đó. Anh chỉ biết rằng mình đã nghe thấy âm thanh quen thuộc của xe cấp cứu. Linh hồn của anh dường như đã rời khỏi cơ thể và bay lơ lửng trên không, và dường như là đã chết một lần. Khi anh tỉnh dậy lần nữa thì đã là đêm khuya. Cô gái không rời đi. Cô ghé vào bên giường bệnh của anh và ngủ thiếp đi. Thạc muốn cử động một chút. Nhưng anh chỉ cảm thấy không chỉ đau ở tim và miệng, mà tình hình trong phổi cũng không khả quan. Cơ thể này bắt đầu thông báo nghỉ làm việc rồi sao? Mùi máu tanh nồng nặc trong cổ họng khiến Thạc cảm thấy khó thở. Anh không khỏi thở hổn hển. Công cụ giám sát bắt đầu kêu. Cô gái bị đánh thức, thậm chí sợ hãi đến phát khóc, ấn chuông cấp cứu. Tim anh vốn đã không tốt. Tại sao bây giờ anh còn phải gánh chịu tình cảnh tồi tệ như vậy? Những người lớn trong gia đình Kim Thư đều hiểu lý lẽ. Khi nghe con gái nói rằng người bạn tốt của cô đang nằm viện liền bảo cô hãy ở bên người bạn đó, đừng tùy hứng và khiến người ta khó chịu. Hãy chăm sóc thật tốt nếu cô có thể. Chính vì vậy, cô gái nhỏ đã trải qua một đêm khó chịu và khó khăn nhất với tình trạng phổi của Thạc không được khả quan vào ban đêm. Sau đó, khi bác sĩ và y tá rời đi, cô đã an lòng ngồi bên anh hôn mê, thỉnh thoảng lấy khăn giấy lau những hạt mồ hôi mịn trên trán cho anh. Cô cảm thấy rằng anh đã ngủ ngay. Tầm mắt cô lướt qua cái túi đựng nước tiểu treo bên giường, tò mò nghiêng đầu rồi véo nó một cái. Trước đó cô gái còn hoảng sợ thì giờ đã quên mất suýt chút nữa Thạc không còn trên đời. Cô tự tìm thú vui cho mình hơn phân nửa đêm. Trời gần sáng, cuối cùng cô cũng không chịu được mà nằm xuống bên giường ngủ một giấc. Khi anh tỉnh dậy với huyết áp thấp, cô vẫn còn ngủ. Anh gọi cô. Cô không kiên nhẫn xua tay và lẩm bẩm: "Không dậy nổi, không dậy nổi, buồn ngủ quá.” Cô gái này, làm sao lại có tật nướng giường cơ chứ? Thạc nhắm mắt thở dốc một hồi. Anh lại gọi tên cô: "Thư, dậy đi em. Chân anh bị em làm cho tê rần rồi.” "A? Mình là ai? Mình đang ở đâu? Tại sao ở đây lại có mùi thuốc khử trùng nồng nặc? Mình không thích." Cô gái mới tỉnh còn ngơ ngẩn. Những gì cô nói làm cho Thạc cong môi trong mặt nạ dưỡng khí. Cho dù không nhìn rõ, anh cũng nheo mắt lại, nhìn bóng lưng mờ ảo của cô, cử động vài cái, kéo mặt nạ dưỡng khí ra và trả lời, "Em là Kim Thư. Bây giờ em đang ở trong bệnh viện. Anh không thoải mái nên em đã đưa anh đến bệnh viện và ngủ thiếp đi, đồ ngốc ạ. " "A? Ồ! Vâng, vâng, vâng! Em nhớ rồi, mất mặt với anh quá." Cô lẩm bẩm rằng cô nghe anh nói chân đã bị cô làm tê cứng và cô phải giúp anh xoa bóp chúng. Cô mở chăn và bị thu hút bởi ống dẫn cô đã chơi đùa tối qua. Cô cười ngây ngô sờ lên chúng bằng những ngón tay và nói cái này chơi rất vui. Cô không biết nó nối vào cơ thể ở đâu. Thế nhưng có chất lỏng từ cơ thể chảy vào trong túi. Thạc không nói chuyện, nhưng từ cổ đến mang tai đều đỏ bừng. Ngón tay nắm lấy ga giường và cắn chặt môi. Kim Thư cười vào khuôn mặt đỏ bừng của anh thì anh mới thấp giọng giận dữ, "Mau buông cái đó ra. Em không thể tùy tiện đụng vào nó.” Chiếc chăn lại được đắp lên. Kim Thư đến gần và gật đầu liên tục: "OK, anh à, đừng lo lắng. Bác sĩ nói anh không thể quá kích động. Em không chơi nữa. Đêm qua em đã chơi rồi." "Thư, làm sao em có thể, làm sao em có thể chơi cái đó?" Nét ửng hồng trên khuôn mặt của Thạc mờ đi, nhưng còn có chút tức giận. Cô lấy lòng cọ vào ngón tay anh và cầu xin anh đừng tức giận. Tức giận sẽ không thoải mái. Về sau cô không chơi nữa. Thạc im lặng không nói. Kim Thư vắt óc nghĩ ra những lời lẽ hay ho để dỗ dành anh. Những lời khen của cô làm cho đầu người ta xoay vòng vòng. Thạc bị chọc cười trước sự ngốc nghếch của cô. Anh ho vài cái và nói rằng anh không tức giận, chỉ là cảm thấy khó chịu mới không nói chuyện, cô không cần lo lắng. Cô gái ngậm miệng lại, dụi dụi đầu ngón tay anh trên thành giường bệnh rồi ngây ngốc nói: "Anh đột nhiên không nói lời nào làm em lo lắng, nhưng anh không chê em phiền là tốt rồi.”
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD