Chương 1. Bỏ nghề

2167 Words
- Đứng lại! Thanh âm ngoài ban công khiến Lý Nghĩa Trung giật mình, phá cả xuân mộng ba giờ sáng. - Thằng nào bất lịch sự thế, ngủ cũng chẳng yên! Họ Lý đập tay xuống đệm bực bội. Nhưng có gì đó không đúng khi nghĩ lại. Ban công nha! - Trộm? Y đẩy tung chăn, nhanh chóng bật dậy quên cả cơn mê man. Dù chưa rửa mặt nhưng vẫn lộ vẻ đẹp trai của thanh niên này. Mi thanh mục tú, môi tựa thần sa, thân hình rắn rỏi, bước đi vững chãi, hơi thở đều đặn. Mở cửa thì không có gì, ban công vẫn bình thường, những chậu hoa nhỏ vẫn nhẹ nhàng trong gió. Quái, tên nào vừa đi ngang? Hắn khẳng định không phải nằm mơ, quay người vào trong tính mở đèn. - Lý đại sư! Lý Nghĩa Trung chết trân một lúc. Không phải vì tiếng gọi phía sau lưng bất ngờ, mà là hai từ "đại sư". Đã lâu không được nghe, thời buổi này ai lại nói cái kiểu cổ lỗ sĩ đấy nữa. Xoay lại mà nhìn, có đến hai tà áo dài đứng ngoài. Hình như không phải đứng, chẳng thấy chân. Một áo đen, một áo trắng, đều đội mũ dài, vải che kín mặt. Nếu là người khác, gặp cảnh này có nước ngất đi nhưng Lý Nghĩa Trung rất bình tĩnh: - A, hù ta muốn rớt tim! Hai vị đến tìm ta có việc gì? Áo đen cất tiếng, âm trầm mang theo đến mười phần quỷ dị: - Có một vong hồn đã đi vào khu này! Trong lòng anh Lý lấy làm lạ, vong hồn đi đâu thì liên quan gì đến mình, ngày mai còn phải đi làm nữa: - Phạm Tướng, ngài nói rõ hơn đi! Áo trắng tiếp lời, thanh thoát hơn nhưng không che được sự lạnh lẽo: - Thật ra cái vong này hơi cao tay, che cả Linh Quỷ Khí, bọn ta đuổi đến đây thì tìm không ra. Lý Nghĩa Trung trố mắt: - Hả? Linh... Quỷ? Cả hai tà áo dài đồng điệu gật đầu. - Lý đại sư ở đây, mong ngài giúp chúng tôi! - Trong bảy ngày, nếu để Linh Quỷ tăng cường bằng cách hại người, hậu quả khôn lường! - Chính xác! Hai vị cứ thay phiên nhau nói làm Lý Nghĩa Trung khó xử vô cùng. Hắn đã bỏ nghề rồi, cuộc đời trai trẻ cũng còn rất dài, không lẽ gặp mấy thứ này mãi. Hơi băn khoăn một lúc nhưng vẫn nhận lời: - Phạm Tướng, Tạ Tướng, ta sẽ cố gắng! Xem như tích góp chút công đức. - Thế tốt quá, đại sư yên tâm, chúng tôi sẽ cho âm binh túc trực quanh đây! Dứt lời, áo đen lấy ra cuộn giấy, thả xuống: - Sinh Tử Chi Thư! Ừm... Tu được hơn trăm năm rồi, là vong nữ! Trên giấy toàn chữ đen lúc nhúc, nhưng có một hàng chữ đỏ lên theo ý của vị này. - Hơn nữa... Lý Nghĩa Trung ngắt lời: - Vong nữ, chỉ có nhiêu đó ta không tài nào tìm ra nổi! Áo đen hạ tờ giấy xuống nói: - À không sao, ngài chỉ cần bảo vệ dương nhân nơi đây là được! Còn điều ta muốn nói nữa, không chỉ có mình ả ta... - Cái gì? Không ngờ bao nhiêu phiền phức lại đến lúc này, Lý Nghĩa Trung dự định ngày mai từ việc sớm. Vị áo trắng hiểu ý, buông lời xoa dịu: - Ta biết việc ngày bận tâm, ngày mai chúng tôi sẽ giúp đỡ! Lý Nghĩa Trung, hiện đang làm nhân viên công ty Phát Cửu. Công ty này cũng rất có tiếng tăm ở một thành phố đông đúc, nhộn nhịp. Vị trí không cao, không thấp, cũng như cái bằng cấp của y. Lúc mới vô lại còn phải nhờ vả bà con quen biết, lương lậu sống chỉ qua ngày. Nhưng đối với hắn, ở trong chung cư, cơm ngày ba bữa, đã là an nhàn. Làm được hai năm rồi, mọi người trong công ty cũng biết đến tên. Hai năm trước, nói đến Lý Nghĩa Trung thì ai mà biết, nhưng đó là đối với nơi này. Xuất thân từ vùng quê hẻo lánh, có duyên theo học được vài người thầy pháp. Chỉ là học lóm thôi chứ không phải đệ tử nội môn, còn mấy sư phụ kia cũng chẳng phải thuộc hàng tông môn. Cũng nhờ cái sự dở dở ương ương đó mà hắn biết đủ loại phù pháp, giống như cái lẩu thập cẩm vậy. Với tư chất thông minh, cùng quyết tâm trừ tà trạch hung, hình như ông trời đã chỉ định công việc cho hắn. Và Lý Nghĩa Trung trở thành Đạo nhân xuất chúng. Đi tha hương cầu thực, có quen một số bạn bè. Rồng vừa đạp nước, Lý Nghĩa Trung nổi như cồn nơi xứ người. Trí dũng song toàn, khả năng dụng thuật ngày càng linh ứng, thoát tục. Nhà nào bị du hồn dã quỷ quấy phá đều mời vị đại sư tài giỏi này về. Bạn bè xung quanh đều ngưỡng mộ, có người còn muốn theo học nghề. Nhưng tiền tài kéo theo hiểm hoạ, bạn bè bên cạnh dần bỏ mạng. Người đứng về chính nghĩa luôn có nhiều kẻ thù kị cũng là lẽ thường. Cho nên đó cũng là lý do Đạo sĩ bỏ nghề. Nhân tiện, trước đây Lý Nghĩa Trung phải nói là pháp sư đại tài, nhìn thấu âm dương. Trong một lần cầu hồn cho gia chủ đã bày ra cả một tiệc rượu, bao gồm một con gà quay, ba bát rượu nếp thơm. Kết quả, không tra hỏi được gì lại bị một con quỷ lấy mất cái đùi gà. Lúc sau tận ba con quỷ đến tìm. Lý Nghĩa Trung đứng trước đồ cúng kinh ngạc, gia chủ chỉ nói cầu một con quỷ, nghĩ bản thân chuẩn bị phát tài rồi. Trong đó có một con quỷ áo đen: - Đi bắt hồn mà gặp cảnh này! Và một con quỷ áo trắng: - Cứ tưởng hắn mời ta! Cớ sự là thế này. Hai con quỷ lúc đầu vào đây bắt hồn, đúng lúc có người cúng thức ăn. Lý Nghĩa Trung là Đạo sĩ cao cấp, không dùng văn khấn cầu kỳ nhưng ý niệm có thể thay thế. Quỷ áo trắng thấy tên này thật là thành tâm, không từ chối chụp lấy đùi gà. Còn anh Đạo sĩ ban đầu không nhìn thấy, chờ đợi mãi thì tự nói chuyện mấy câu. Lão quỷ nghe mới biết không phải là mình liền đi trốn. Sau đó Lý Nghĩa Trung phát hiện bị mất cái đùi gà. Bù lại, hai con quỷ đã bắt được con quỷ đang tìm. Dù là quỷ nhưng thấy tâm tình cũng tốt, không phiền hà Lý Nghĩa Trung đã mời tiệc rượu cho họ. Đúng lúc có ba bát rượu, cúng không được đành tự dùng một bát, còn hai con quỷ kia nữa là... đủ bộ tam tai. Thế là ba tên say kết bạn với nhau. Trừ hoạ cho gia chủ đã xong, áo đen cùng áo trắng thu con quỷ về âm gian. Đến đây Nghĩa Trung mới biết hai người bạn này là quỷ sai âm gian, Hắc Bạch Vô Thường. Có quỷ sai làm bạn, cùng nhau tróc nã ác quỷ khắp nơi, sự nghiệp càng vang xa. Lại được bạn mình quảng cáo rất tốt, Lý đại sư, danh hiệu thấu đến Hoàng Tuyền. Quay lại lần đánh quỷ tưởng như là sau cùng, lúc đó đơn phương độc mã. Cũng may gặp được Hắc Bạch Vô Thường hỗ trợ, cùng nhiều quỷ tốt khác chuyên bắt hồn. Lý Nghĩa Trung thoát chết sau trận ấy, biết điều làm cho mình khổ sở là tham danh vọng. Từ bỏ nghề đạo sĩ, kiếm nơi khác mà sinh sống. Chẳng còn những câu chuyện ly kỳ của một Đạo sĩ, cái danh hiệu thấu đến Hoàng Tuyền hầu như không ai biết đến nữa. Thành phố xa hoa này, hai năm nay, cuộc sống đều nhàm chán. ... - Đêm qua thiếu giấc hay sao mà trông phờ phạc thế? Nữ giám đốc để tóc đến vai, ánh mắt sắc sảo tựa hồ có thể thôi miên đối tượng, mũi nhỏ môi đào khai trương ra cả một vườn hoa. Bàn tay nhỏ nhắn đặt lên vai Lý Nghĩa Trung, theo cùng là làn nước hoa sang trọng. - À, không sao! Cảm ơn giám đốc! Lú Nghĩa Trung mặc sơ mi trắng tinh, không biết giải thích thế nào nữa. Đợi mùi hương ấy khuất đi mới khẽ liếc đằng sau: - Hai vị cứ bám theo ta thế? Hắc Bạch Vô Thường đứng cạnh lưng ghế. Bạch Vô Thường, được gọi thân mật là Tạ Tướng, nhanh nhảu lấy quạt lông phẩy phẩy cho anh chàng: - Ta hứa sẽ giúp đại sư mà! - Công việc bù đầu, ngài nhìn hiểu sao? Lý Nghĩa Trung nói, mắt hướng về cái màn hình vi tính, cùng mớ giấy tờ chưa được thanh xử. Hai quỷ sai cúi xuống bên cạnh mang tai anh chàng mà nhìn theo... Sặc, quả thật mơ hồ. Lúc này, một bộ vest độ tứ tuần, tướng tá trung bình, dẫn thêm một ông cao to khác. Người vận vest có lẽ làm bên ban quản lí gì gì đó, niềm nở với người kia, điệu bộ cung kính: - Con mời thầy tự nhiên ạ! Quản lí dứt lời, ông nọ cũng nghiêm nghiêm. Cái người được gọi là thầy râu ria quanh mồm, chân mày như tướng, nhìn thôi đã không dám gây sự. Thầy ở đây là thầy pháp chứ không phải thầy giáo, ăn mặc giản dị mà chỉnh tề, thần thái rất đổi đạo mạo. Thầy đánh mắt một vòng, cứ khó hiểu: - Lạ! Quản lí đã cảm nhận được sự nghiêm trọng: - Lạ, mà lạ sao thế hả thầy? - Rất lạ! Quản lí thì thầm, thầy cũng hoạ theo. - Thầy ơi, giải thích giúp con ạ! - Lạ đến bất thường! - Bộ có... thứ đó sao thầy? - Không có! Quản lí nghe xong, lặng năm giây rồi dựng người: - Vậy tốt quá rồi, có gì đâu mà lạ? Lúc ấy nữ giám đốc đi ra. - Sao rồi anh Quang? Quản lí tên là Quang, quay sang cười tươi: - Dạ giám đốc, ổn rồi! Thầy này nổi tiếng là cao tay, khó khăn lắm tôi mới mời về được! Chắc thứ đó nhìn thầy sợ quá nên chạy hết rồi! Thầy nghe tên này múa mép còn hơn sơn ca, mới phản lại: - Không! Nơi nào cũng đều có âm có dương, không có âm mới là lạ! - Hay thầy xem tiếp thử thế nào? Theo lời nữ giám đốc, thầy chậm rãi tiến vào. Vừa gặp Lý Nghĩa Trung đang ngồi làm việc thì đã chôn chân. Ông thấy Hắc Bạch Vô Thường kề cạnh hai bên tả hữu của hắn, còn tưởng số mình đã tận. Rất nhanh chóng, thầy lao vụt bằng hai chân mà đáp xuống nền bằng hai gối: - Con lạy hai ông! Cả đời luôn làm thiện trừ tà, xin ân trên bói ra thì dương thọ còn chưa tận, có nhầm lẫn xin hai ông xem xét! Mọi người trong văn phòng đều đổ ánh mắt vào anh nhân viên. Nữ giám đốc thì ngẩn ra. Còn quản lí Quang biến sắc mày mặt, vội chạy lại đỡ thầy. - Thầy ơi đứng lên đi, khó coi lắm ạ! Lý Nghĩa Trung nhìn ông thầy lạy lục, chẳng biết cái gì là cái gì: - Ông là ai? Quang trừng mắt quát: - Không được vô lễ với thầy! Về phía thầy nói nhiều cũng mệt, thấy hai vị quỷ sai nhất tề đưa tay ngoắc lên, thở phào nhẹ nhõm. Đứng dậy, nhìn Lý Nghĩa Trung trông khí chất hơn người, vẫn chưa biết đồng đạo. - Cho hỏi tên họ của anh là... - Thầy ơi ra đây con nói này! Quản lí Quang kéo thầy ra. Thầy không thèm nhìn mặt Quang mà nói với nữ chủ: - Cậu này là... - Anh ấy sao, nhân viên ở đây, Lý Nghĩa Trung. - Chúng ta có thể ra ngoài? Nói là làm, hai người ra ngoài để lại tên nhiều lời, vẻ mặt ngơ ngác. Lý Nghĩa Trung nhìn hắn thì mỉm cười. - Cười cái gì? Lo làm việc đi! Nghe Quang nạt, Nghĩa Trung xìu xuống, trong lòng muốn dầm cho ra tương. Tạ Tướng lại quạt: - Hạ hoả hạ hoả!
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD