Nhiều giờ đã trôi qua nhưng suốt đêm Zane không hề ra khỏi bếp.
Sera ngồi ở quầy, gọi hết cốc cà phê này đến cốc cà phê khác giống như việc khách hàng rời đi và những vị khách mới lại đến. Khi Sera không bận dọn dẹp, phục vụ và gọi món, Keeli sẽ trò chuyện với cô ấy. Sera cảm thấy tội nghiệp cho cô gái nhỏ, cô ấy rõ ràng đã quá mệt mõi và làm việc quá sức. Sera cau mày, "Đặc biệt sau khi cổ phải đối phó với Zane."
Khi đồng hồ điểm nửa đêm, Sera tự thuyết phục bản thân rằng bất cứ điều gì cô nhìn thấy đều là trò lừa bịp của tâm trí, nhưng đó lại là một ví dụ khác về những ý tưởng điên rồ nhất của cô. Nhưng vì lý do nào đó, cô ấy khăng khăng muốn nhìn Zane thêm một lần nữa, chỉ để chắc chắn rằng cô ấy có tỉnh táo không, và vâng, chỉ có thế như thế.
Sera hadn't realized she was the only customer left until she glanced at the sign which displayed the diner's hours. She jumped of the stool with a start, apologizing profusely to Keeli who was looking dead on her feet.
Serra không nhận ra mình là khách hàng duy nhất còn lại cho đến khi cô liếc nhìn bảng hiệu giờ mở cửa của nhà hàng. Cô giật mình, bật dậy khỏi ghế, liên tục xin lỗi Keeli, người đang trông như chết đứng trên đôi chân của cô ấy..
"Không vấn đề gì, bạn đang đùa tôi à? Bạn đã khiến ca trực kép của tôi trở nên dễ chịu hơn gấp ngàn lần!", cô nhấn mạnh với một nụ cười mệt mỏi nhưng chân thành.
"Tôi sẽ rời đi ngay," Sera hứa, bỏ một khoản tiền boa rất hào phóng, mắt cô ấy tìm kiếm khoảng trống giữa các cửa bếp.
Âm thanh của những chiếc đĩa xếp chồng lên nhau đến tai cô. Anh vẫn ở phía sau.
"Cảm ơn bạn một lần nữa vì ly cà phê tuyệt vời. Nếu bạn quan tâm, tôi sẽ đến sớm để thảo luận về khả năng tổ chức một buổi từ thiện thức ăn khác?"
Kelly vỗ tay sung sướng. "Thật tuyệt, cảm ơn, cô Hastings."
"Hãy gọi tôi là Sera."
Âm thanh trong bếp đột ngột dừng lại. Sera tự hỏi liệu anh ta có đang nghe cuộc trò chuyện của họ không. Sela khẽ gật đầu và rời khỏi nhà hàng.
Thay vì gọi taxi hoặc thuê một chiếc xe đạp thành phố như cô nên làm, Sera đứng trên vỉa hè nhìn chằm chằm vào quán ăn.
'Phải làm gì đây? ' Cô đấu tranh với chính mình một lúc.
Mắt cô dán chặt vào con hẻm phía sau nhà hàng. Serra hít một hơi thật sâu. Cô dựa vào bức tường hẹp và bắt đầu đi về phía trước. Đó là một không gian chật hẹp, nhưng cô ấy có thể tiến lên từng chút một cho đến khi sang được bờ bên kia.
Trời tối hơn cô tưởng, nhưng có một ánh sáng yếu ớt hắt qua khe cửa hơi hé của cửa sau. Sierra đi chầm chậm đến một góc tối, nơi cho cô một tầm nhìn hoàn hảo. Cô ấy đợi.
Cô biết hành động của mình đã trở nên điên rồ, nhưng cô chỉ cần gặp anh thêm một lần nữa để xác nhận những nghi ngờ trước đây của mình.
Không lâu sau, cửa sau bị đẩy ra. Zane và Keeli cùng nhau ra khỏi xe. Sierra nín thở, tim đập thình thịch trong lồng ngực khi nghĩ đến việc bị bắt.
Anh ta đã đổi chiếc áo sơ mi trắng bẩn thỉu của mình thành một chiếc áo màu đen. Sera quyết định rằng cô ấy thậm chí còn thích anh ta mặc đồ đen hơn, nhưng vội kiềm chế những suy nghĩ hoang đường của cổ lại trước khi chúng trở thành những ham muốn không phù hợp. Có chuyện gì với cô ấy vậy?
Cô nhìn Zane đếm một số tiền lớn và đưa cho cô bé. Keeli cố gắng tranh luận, nhưng anh ta chỉ cau mày và dúi tiền vào tay cô trước khi bước vào con đường tối tăm phía bên kia. Kiri thở dài và quay đi về hướng ngược lại. Khi đó Sera chỉ có một mình.
Cô chỉ quyết định trong tích tắc và đi theo anh vào bóng tối.
Cô đi theo anh trong 20 phút, vừa giữ khoảng cách vừa nhìn anh hờ hững băng qua con đường vắng. Thành phố thật nguy hiểm ngay cả khi nó còn chưa muộn thế này, nhưng mục tiêu của cô ấy dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng nếu khả năng có xảy ra rắc rối.
"Có lẽ bởi vì anh ta là một mối phiền toái," Sierra tự nghĩ.
Nếu mẹ tôi biết rằng cô ấy nửa đêm đi theo người lạ, bà ấy nhất định sẽ giết cô ấy, nhưng Sera không thể ngăn được. Không thể phủ nhận bí ẩn lôi kéo cô ấy đến với con người này. Vì vậy, cô đã tiếp tục.
Ngay khi Sera rẽ sang một góc phố khác, cô nhận ra mình đang ở phía bắc thành phố—tòa nhà chung cư của mẹ cô chỉ cách đó 15 phút đi bộ. Cô ngước nhìn những tòa nhà cao tầng.
Mẹ cô giải thích rằng "Căn hộ Hastings" là nơi ở của một số lượng lớn dân số thành phố, hầu hết là những người có hoàn cảnh khó khăn hoặc những người đang thích nghi với xã hội sau thời gian ở tù hoặc sống trên đường phố. Hestia không bao giờ để Sera đi cùng khi bà đi kiểm tra, bà cho rằng làm như vậy rất nguy hiểm và bà không muốn vẻ đẹp và lòng tốt của Sera thu hút sự chú ý của một số người thuê nhà không phù hợp.
Sera chế giễu tính bảo bọc quá mức của mẹ cô.
"Mình vẫn đang chăm sóc tốt bản thân ."
Sera hướng mắt vào con hẻm tối tăm mà cô ấy vừa đi xuống. Cô lướt nhìn theo cả hai hướng.
Anh ta đã biến mất.
Sera dậm chân bực bội; những suy nghĩ của cô đã làm cô mất tập trung và bây giờ cô mất dấu anh. Cô quyết định tiến lên một bước thì có một bàn tay tóm lấy cô từ phía sau, xoay cô lại và đẩy cô vào bức tường gạch.
Cô thở hổn hển với không khí thoát ra khỏi phổi. Đôi mắt cô ấy mở to đầy hoảng sợ khi cô ấy chiến đấu chống lại kẻ tấn công vô danh của mình. Nhưng cuộc đấu tranh của cô là vô ích. Cô bị mắc kẹt, bị ghì chặt vào cơ thể rắn chắc, ấm nóng đang đè lên mình.
"Dừng tay!" một giọng nói ra lệnh.
Sera ngẩng đầu lên. Cô lại một lần nữa nhìn vào đôi mắt âm ỉ đầy nguy hiểm của Zane.
"Tại sao anh lại đi theo tôi?" anh gầm gừ, những ngón tay khẳng khiu của anh quấn quanh cổ tay cô và ấn chúng vào đá lạnh. "Cô muốn gì?"
Sera sững sờ nhìn chằm chằm. Cô đã thất bại trong chính trò chơi của mình và trở thành đối tượng bị săn đuổi.
"Buông tôi ra!" cô bạo dạn yêu cầu
Anh cười vào mặt cô, mặc dù đồng thời nới lỏng bàn tay cứng như thép của anh trên cổ tay cô.
"Trả lời câu hỏi của tôi," anh nhấn mạnh bằng giọng trầm trầm , u ám.
Mặt anh gần mặt cô đến nỗi cô có thể cảm thấy những ngọn tóc anh cọ vào má cô.
"Sera Hastings," anh rít lên khi mắt anh nhìn chằm chằm vào cô. "Tôi không tin là chúng ta được chính thức giới thiệu bản thân ." Anh ta nghiêng đầu với một cái cúi đầu chế giễu, đầy sự hài hước mỉa mai. "Tôi là Zane."
"Tôi biết anh là ai!" cô đáp trả, đôi mắt cô ấy lóe lên sự giận dữ.
Cô ấy đã vướng vào chuyện gì vậy?
“Đừng nói là,” anh thì thầm, cơ thể anh áp sát vào cô. Sức nóng tỏa ra từ anh ta như đang đứng trong lò lửa. "Cô thật sự không sợ ta?" Hắn cười lạnh lùng nói.
Miệng Sera mím chặt, nhìn chằm chằm vào anh. Cô dậm mạnh vào chân anh bằng đôi bốt cao gót trước khi anh bắt cô lại. Anh hầu như không bộc lộ sự đau đớn, nhưng hành động của cô đủ để làm anh phân tâm và thoát ra được khỏi vòng tay anh. Cô quay đi, dễ dàng luồn qua dưới cánh tay anh. Cô nhảy lùi lại vài bước, và đâm một con dao găm vào người anh khi đang xoa bóp cổ tay.
"Tôi đã thấy cách anh nhìn tôi hôm nay với gả khách hàng đó. Chắc anh nghĩ tôi đáng bị như vậy phải không? Giống như bất cứ kẻ có tiền nào, coi thường những người còn lại ở bọn tôi, anh thật là dễ đoán.”
“Đừng giả vờ như anh không biết gì về tôi, Zane,” cô gọi tên anh như đang nguyền rủa.
Thấy vẻ mặt chua chát của cô, anh cười nhăn mặt. Anh chậm rãi bước về phía cô, thu hẹp khoảng cách giữa họ. Serra giữ vững lập trường của mình.
“Đừng có mà đến gần đây hơn nữa,” cô rít lên. "Nếu không thì tôi sẽ—"
“Cô sẽ sao chứ” Anh cười khúc khích, nhưng vẫn đứng cách xa vài bước chân, anh chầm chậm quan sát cơ thể cô một lần nữa. Sera cảm thấy mặt mình đỏ bừng vì sự táo bạo của anh ta. "Cô muốn làm điều gì mà cô chưa làm với tôi chứ?" anh ấy hỏi.
Sela dừng lại, cau mày trước lời nói của anh. Cô quyết định bây giờ hoặc không bao giờ. Cô ấy chưa bao giờ hèn nhát trong đời, và lần này cũng không ngoại lệ. Cô ấy đã đối phó với phần lớn những người đáng ngờ trong đời, và cô cũng có thể xử lý người này. Sierra duỗi thẳng vai và rướn người lên hết mức có thể. Ngay cả khi đi giày cao gót, cô vẫn thấp hơn anh ít nhất 30 cm.
Cô hắng giọng.
"Tôi đã nhìn thấy anh trước."
Anh nghi hoặc nhìn cô, "Ý cô là gì?"
"Khi khách hàng đó ném thức ăn vào anh. Tôi đã nhìn anh."
"Ừ, những người khác cũng vậy.” Cái gì làm bạn đặc biệt thế?" Anh sốt ruột quát lên, đảo mắt, như thể cô đang ngăn cản anh làm điều gì đó quan trọng.
Serra chậm rãi mỉm cười. Rõ ràng cô ấy đang trên cơ. Có lẽ Zane đã không nhận ra cô ấy đã thấy được những gì từ anh.
Cô tự tin tiến lên một bước. Anh nhướn mày trước sự dũng cảm của cô.
from her face. A low growl emitted from his throat. She tensed with apprehension as he opened his mouth, his harsh breath falling against her exposed neck.
"Điều khiến tôi trở nên đặc biệt," cô tuyên bố với vẻ đắc thắng, "Đó là tôi đã nhìn thấy con người thật của anh. Điều ẩn dưới tất cả những thứ này." Cô đưa tay chỉ vào cơ thể cường tráng của anh.
Cô thề rằng cô đã nhìn thấy một tia sợ hãi trong mắt anh ta, nhưng nó biến mất ngay khi nó vừa lóe lên. Anh ta từ từ lùi về phía sau.
“Nghe này,” anh ta nói với giọng nói u tối của mình “Tôi không biết cô đang giở trò quỷ gì, nhưng nếu cô không muốn có kẻ thù trong thành phố này, tôi khuyên cô nên lo việc của mình và quay về đi."
Sera bật ra một tiếng cười nhỏ. Anh nhìn cô một cách kỳ lạ. Được. Cô làm anh ngạc nhiên.
"Và nếu anh không muốn mọi người biết anh 'thực sự' là ai, tôi khuyên anh nên bắt đầu nói chuyện đi," cô đe dọa, khoanh tay và nhìn chằm chằm vào đôi mắt biểu cảm khó dò của anh. Nếu anh không quá cáu kỉnh, cô có thể dễ dàng bị chìm đắm trong đó.
"Đừng lãng phí thời gian của tôi nữa. Hãy về nhà cùng với sự giàu có và châu báu của cô và để tôi yên đi" anh ta yêu cầu, đuổi cô ta đi và quay người bỏ chạy.
Sera cảm thấy gần như nổi cơn thịnh nộ.
"Tệ thật," cô chế nhạo, đáp lại anh bằng một nụ cười khinh khỉnh của chính mình, "Tôi không hề biết thì ra anh chỉ là một kẻ hèn nhát như vậy."
Anh ta quay về phía cô. Cô quan sát thấy anh đang nghiến chặt quai hàm cùng với cơn thịnh nộ không thể kiềm chế được. Mới đây, anh ta còn đang đứng ở một khoảng cách an toàn nhung ngay sau đó, anh ta lại một lần nữa , chỉ đứng cách mặt cô vài cm. Một tiếng gầm nhẹ phát ra từ cổ họng anh ta. Cô căng thẳng vì sợ hãi khi anh mở miệng, và hơi thở nặng nề của anh phả vào chiếc cổ trần của cô.
“Cô nói gì cơ?” anh thì thầm bằng một giọng mềm mại chết người.
Sera nuốt xuống một cách khó khăn, cơ thể cô ấy run lên dè chừng, cô ấy thấm chí còn sát gần hơn nữa, không hề có chút sợ hãi nào trong mắt cô.
"Ta gọi ngươi đó, đồ nhát gan."