Tiểu thư phế vật
Đau quá.
Đầu vô cùng đau đớn, cơ thể như bị xe nghiền nát, nóng rát và đau đớn truyền khắp toàn thân, khó chịu đến cực độ.
Bách Lý Hồng Trang cố hết sức mở hai tròng mắt ra, khi đã thấy rõ tất cả sự xa lạ trước mắt, đột nhiên nàng hoàn toàn tỉnh ra.
"Đây là đâu?”
Con ngươi sâu thẳm lập loè cơ trí hào quang, nàng nhớ rõ mình tìm được một chiếc nhẫn thần bí ở sào huyệt Thần Thú, vô tình máu tươi nhỏ giọt lên trên chiếc nhẫn.
Rồi sau đó đột nhiên gió điên gào thét, trời đất biến đổi, lần thứ hai tỉnh lại đã thấy ở chỗ xa lạ này.
"Đau…”
Bách Lý Hồng Trang cau mày, sờ tay về phía đầu, vô số phân đoạn kí ức vừa xa lạ lại quen thuộc xuất hiện trong đầu nàng, gần như muốn sinh sôi làm nổ tung cả đầu nàng.
Sau một lát, cảm giác đầu đau như muốn nứt ra dần dần biến mất, sự mê muội trong mắt Bách Lý Hồng Trang cũng biến mất không thấy đâu, trong lòng lại kinh ngạc đến tột đỉnh.
"Thế là ta xuyên qua rồi?” Trên mặt Bách Lý Hồng Trang lộ vẻ không thể tưởng tượng được: “Lại còn xuyên qua đến Thánh Huyền Đại Lục một ngàn năm sau?”
Nàng vốn là gia chủ thế gia trẻ tuổi nhất của Thánh Huyền Đại Lục, thiên phú tuyệt đỉnh, thanh danh vang dội.
Không ngờ vì một chiếc nhẫn mà hồn xuyên đến Thánh Huyền Đại Lục một ngàn năm sau, nhập vào xác tiểu thư phế vật cửa phủ tướng quân nước Phong Bác!
Trùng hợp là vị tiểu thư này cũng tên Bách Lý Hồng Trang!
Đáng tiếc thân là tiểu thư của phủ tướng quân này lại không được tướng quân sủng ái, mẹ ruột mất sớm, cũng may là có hôn ước với Thái Tử, nên giờ mới bảo vệ được địa vị.
Không ngờ ba tháng trước đột nhiên biến thành người mù, đánh mất tư cách trở thành Quốc mẫu.
Hôm qua Hoàng Thượng tuyên bố hủy bỏ hôn ước, Bách Lý Hồng Trang nhất thời nghĩ quẩn trong lòng nên nuốt vàng tự sát.
Nói đến đây, nuốt vàng tự sát cũng có công lao của "tỷ tỷ tốt" Bách Lý Ngọc Nhan.
Hôm qua vẫn luôn giả vờ an ủi, nói mấy lời kích động Bách Lý Hồng Trang.
Chỉ sợ, chuyện biến thành người mù trước đó cũng có liên quan đến Bách Lý Ngọc Nhan!
Cũng may, sau khi nàng xuyên qua thì thị lực cũng đã khôi phục.
"Nhẫn hỏng cái gì chứ!” Bách Lý Hồng Trang chửi ầm lên.
Từ gia chủ thế gia xinh đẹp thành một tiểu thư phế vật, chẳng phải sự chênh lệch này quá khác nhau sao!
Lúc Bách Lý Hồng Trang cúi đầu thở dài, ánh mắt chợt đọng lại, một chiếc nhẫn cổ màu đen tuyền trên tay nàng!
"Cái này… Sao có thể?”
Bách Lý Hồng Trang kinh ngạc vuốt chiếc nhẫn trên tay, chẳng lẽ chiếc nhẫn cũng xuyên qua cùng nàng sao?
Lúc này, ngoài cửa vang lên một loạt các tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó bóng dáng một cặp nam nữ dựa sát vào nhau xuất hiện trong tầm mắt của Bách Lý Hồng Trang.
Hai người này không phải ai khác mà chính là Bách Lý Ngọc Nhan và Thái tử Hiên Viên Hoàn!
Khác với Bách Lý Hồng Trang bất tài, thiên phú tu luyện của Bách Lý Ngọc Nhan vô cùng xuất chúng, tuổi còn trẻ mà đã nổi tiếng khắp nước Phong Bác.
Đúng là bởi vậy nên phủ tướng quân đã sớm tính toán để Bách Lý Ngọc Nhan thay thế vị trí của nàng!
Hai người nhìn thấy Bách Lý Hồng Trang sống sờ sờ ngồi trên giường, trên mặt thoáng qua một sự kinh ngạc.
Rõ ràng bọn họ nghe nha hoàn nói Bách Lý Hồng Trang không còn hơi thở nên giờ mới chậm chạp đi qua, mà sao lại chưa chết?
"Muội muội tốt, sao muội lại nghĩ quẩn như vậy? Thế mà lại nuốt vàng tự sát!”
Bách Lý Ngọc Nhan đi tới bên cạnh Bách Lý Hồng Trang, bộ dạng ra vẻ quan tâm, trong mắt lại tràn ngập sự chán ghét.
Ngày hôm qua nàng ta nói nhiều như vậy là muốn Bách Lý Hồng Trang có thể tự sát, hôm sau khi nghe thấy chuyện này thì nàng ta cảm thấy thống khoái, không ngờ phế vật này lại chết không thành!
Phế vật chính là phế vật! Có mỗi chuyện tự sát cũng không xong, sau này nàng ta nên đến hỗ trợ cho tốt mới được!
Bách Lý Hồng Trang cười khinh trong lòng, trên mặt vẫn làm bộ không thấy gì, giọng điệu nhu nhược: “Tỷ tỷ, ta…”
Hiên Viên Hoàn vươn tay kéo Bách Lý Ngọc Nhan lại, trong mắt lập loè ý cười dâm tà, bàn tay tự do làm càn trên người ở Bách Lý Ngọc Nhan.
“Ngọc Nhan, phế vật này mà chết thì cũng là giải thoát, nàng còn quan tâm nàng ta như vậy làm cái gì?”
Nếu như không phải Ngọc Nhan kêu hắn ta tới xem cùng, căn bản hắn ta không muốn nhìn thấy phế vật mù loà này.
Hắn ta đường đường là Thái Tử mà lại có một vị hôn thê như vậy, không biết bị bao nhiêu người nhạo báng sau lưng!
Vất vả lắm mới hủy bỏ được hôn ước, cuối cùng hắn ta cũng có thể không nhìn thấy phế vật này nữa, nhưng không ngờ nữ nhân này lại nuốt vàng tự sát!
Hắn ta cực chán ghét với cái loại một khóc hai nháo ba thắt cổ này, ý đồ nữ nhân này là dùng cách như vậy để cứu vãn tâm ý hắn ta!
Trên mặt Bách Lý Ngọc Nhan nở một nụ cười vui vẻ, tùy ý để Hiên Viên Hoàn làm xằng làm bậy trên người nàng ta, ngoài miệng lại vẫn cố tình làm ra vẻ.
“Thái Tử điện hạ, Hồng Trang là muội muội ta, sao ta có thể để muội ấy làm việc điên rồ chứ?”
“Ngọc Nhan, ngươi thiện lương như vậy, ta thật sự yêu nàng muốn chết.”
Hiên Viên Hoàn tươi cười xán lạn, làm trò trước mặt người mù như Bách Lý Hồng Trang đúng là có một khoái cảm không nói nên lời!
Trong lòng Bách Lý Ngọc Nhan mừng thầm, vừa phối hợp với động tác của Hiên Viên Hoàn, vừa tiếp tục diễn vai thân phận tỷ tỷ tốt.
“Thái Tử, ngươi nói như vậy Hồng Trang sẽ rất buồn đó!”
“Hà tất gì phải cố kỵ nhiều như thế!” Hiên Viên Hoàn khinh thường liếc mắt nhìn Bách Lý Hồng Trang một cái: “Nếu như không phải Bách Lý Hồng Trang là tiểu thư của tướng quân, ta sẽ không định hôn ước với nàng ta đâu, người ta thích chính là Ngọc Nhan nàng mà!”
Bách Lý Hồng Trang nhìn cảnh diễn xấu xa trước mắt, trong lòng không ngừng cười khinh, Bách Lý Ngọc Nhan này thật đúng là bạch liên hoa!
Làm trò trước mặt một người tự sát còn chưa vừa ý, thế mà lại còn chẳng biết xấu hổ mà làm ra loại chuyện này, nhân cách hai người này thật sự làm người ta phải tán dương đó!
Cũng may vốn là ban đầu Bách Lý Hồng Trang đã chết, nếu không thì nhìn cảnh trước mắt này, chỉ sợ sẽ chịu không nổi mà tự sát thêm lần hai!
Bách Lý Hồng Trang xem xét Hiên Viên Hoàn trước mặt, uổng công lúc trước Bách Lý Hồng Trang hết lòng yêu mến hắn ta như vậy.
Nàng thấy, người này căn bản chính là một bao cỏ háo sắc, làm người khác phải buồn nôn từ tận đáy lòng!
Nếu không phải hiện giờ cơ thể chưa khôi phục, nàng nhất định sẽ làm cho đôi gian phu dâm phụ chó má này biết tại sao hoa lại có màu đỏ!
Hiên Viên Hoàn cười xấu xa, bế ngang Bách Lý Ngọc Nhan lên, một bên ôm hôn một bên hướng Bách Lý Hồng Trang đi đến.
Hiển nhiên, hắn ta muốn đến gần để Bách Lý Hồng Trang cảm nhận hết tất cả những điều này!
Trong mắt Bách Lý Hồng Trang lập loè sự mỉa mai chán ghét, thuận tay cầm lấy một cái trâm hoa hình tròn, không báo trước mà ném tới dưới chân Hiên Viên Hoàn.
Rầm!
Hiên Viên Hoàn đạp một chân lên trâm hoa, cả người bổ nhào về phía trước, Bách Lý Ngọc Nhan trong tay hắn ta thì bị nặng nề ném ra ngoài!
“A!”
Bách Lý Ngọc Nhan hét thảm một tiếng, mặt nàng ta đụng vào cạnh giường, máu mũi không ngừng chảy xuôi, kiều tiếu khuôn mặt cũng một mảnh xanh tím.
Hiên Viên Hoàn quăng ngã một cái chó ăn cứt, cả người ngã trên mặt đất thành hình chữ X, nào còn bộ dạng đắc ý trước đó nữa?
“Tỷ tỷ, các ngươi làm sao vậy?”
Bách Lý Hồng Trang cười lạnh lùng trong lòng, biểu cảm ra vẻ hoảng loạn, vẻ mặt mờ mịt mà nhìn phía trước.
Hiên Viên Hoàn vội vàng đứng lên, biểu cảm vô cùng xấu hổ, duỗi tay đỡ Bách Lý Ngọc Nhan phía trước lên.
Nhưng mà, Hiên Viên Hoàn mới vừa bước một bước về phía trước, dưới chân lại bị trượt, cả người lại lao về phía trước!