chương 12 màn trình bày hoàn hảo

1020 Words
​Buổi họp báo cáo tiến độ dự án “Biển Xanh” được tổ chức tại phòng họp lớn nhất của Tập đoàn Giang thị. Không khí căng thẳng hơn bất kỳ cuộc họp nào trước đây. Ngồi ở bàn đối diện là Ban Quản lý cấp cao, đứng đầu là Giang Thần – người giám sát trực tiếp. Nhưng tâm điểm chú ý của Minh Châu lại là chiếc ghế ở hàng thứ hai, nơi Tống Linh đang ngồi, mỉm cười lịch thiệp nhưng ánh mắt ẩn chứa sự lạnh lùng và chờ đợi một sai sót. ​Minh Châu bước lên bục, cảm thấy sức nặng của hàng chục ánh mắt đổ dồn. Cô biết Tống Linh đang chờ đợi thời điểm cô lộ ra sự lo lắng, hoặc tệ hơn là không thể trả lời được những câu hỏi về thiết kế cảnh quan. ​“Kính chào quý vị,” Minh Châu bắt đầu với giọng điệu tự tin, “bản thiết kế lần này của ‘Biển Xanh’ đã được hoàn thiện, không chỉ đáp ứng mà còn vượt xa các tiêu chuẩn về nghỉ dưỡng cao cấp, tập trung vào tính bền vững và trải nghiệm khách hàng tối ưu.” ​Minh Châu bắt đầu trình bày về ý tưởng chủ đạo, về các khu villa mặt biển, về hệ thống năng lượng xanh. Cô kiểm soát tốc độ, nhấn mạnh vào những điểm sáng mà Giang Thần đã gợi ý. Suốt quá trình đó, Tống Linh chỉ mỉm cười nhẹ, gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, như thể cô ta đã biết trước kết quả. ​Khi Minh Châu chuyển sang phần chi tiết về cấu trúc và kỹ thuật, một thành viên Ban Quản lý bất ngờ lên tiếng, ánh mắt dò xét: ​“Kiến trúc sư Minh Châu, chúng tôi được biết rằng, thiết kế cảnh quan ban đầu có sử dụng một số cây bản địa lớn dọc bờ biển. Cô có chắc chắn rằng thiết kế này đã tính toán đầy đủ về rủi ro lún sụt và xói mòn nền đất trong mùa mưa bão chưa? Một sự cố kỹ thuật nhỏ có thể khiến cả dự án tốn thêm hàng trăm tỉ để khắc phục.” ​Đây chính là lúc Tống Linh muốn Minh Châu vấp ngã. Câu hỏi này quá chuyên môn, và rõ ràng nó đến từ thông tin bị rò rỉ (mà Tống Linh là nguồn). ​Tống Linh nhếch mép, gần như bật cười thành tiếng. Cô ta chắc chắn Minh Châu sẽ luống cuống, cố gắng bao biện cho sự sơ suất của đội ngũ. ​Nhưng Minh Châu không hề dao động. Cô đưa tay lướt trên màn hình cảm ứng, chuyển sang một slide hoàn toàn mới: ​“Cảm ơn câu hỏi rất quan trọng của ông. Về vấn đề này, tôi đã dành cả đêm qua để tái đánh giá chi tiết với nhóm kỹ sư cảnh quan.” ​Cô trình chiếu một biểu đồ mới, màu xanh lá cây rực rỡ, đối lập hoàn toàn với biểu đồ rủi ro màu đỏ mà cô đã thấy đêm qua. ​“Thiết kế cảnh quan ban đầu, quả thực, có một điểm mù về địa chất. Tuy nhiên, chúng tôi đã kịp thời điều chỉnh. Thay vì dùng cây bản địa lớn dễ gây xói mòn, chúng tôi chuyển sang một hệ thống thảm thực vật đa tầng, kết hợp với công nghệ lưới sinh học (bio-mesh) để neo giữ đất nền.” ​Minh Châu chỉ vào bản vẽ kỹ thuật: “Hệ thống mới này không chỉ đảm bảo độ bền vững tuyệt đối trước bão lũ, mà còn tăng cường khả năng thoát nước tự nhiên lên 30%. Quan trọng hơn, chi phí phát sinh cho việc điều chỉnh này chỉ bằng 0.5% tổng ngân sách cảnh quan, rẻ hơn rất nhiều so với chi phí khắc phục rủi ro hàng trăm tỉ mà ông đã đề cập.” ​Minh Châu dừng lại, nhìn thẳng vào Tống Linh. Nụ cười trên môi Tống Linh đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự tức giận và thất vọng lộ rõ trong ánh mắt. Cô ta đã bắn một phát súng cảnh báo, nhưng Minh Châu đã biến nó thành một bằng chứng cho năng lực xử lý khủng hoảng của mình. ​Các thành viên Ban Quản lý gật gù hài lòng. Việc Minh Châu phát hiện và khắc phục được rủi ro tiềm ẩn cho thấy cô không chỉ là một kiến trúc sư sáng tạo mà còn là một nhà quản lý dự án có trách nhiệm. ​Giang Thần, từ đầu đến cuối chỉ im lặng, cuối cùng mới lên tiếng. Giọng hắn trầm và đầy quyền lực: ​“Như vậy, Kiến trúc sư Minh Châu đã chứng minh rằng cô ấy không chỉ hoàn thành tốt nhiệm vụ, mà còn có khả năng nhìn thấy và sửa chữa những sai lầm tiềm tàng trước khi chúng xảy ra. Bản thiết kế này được duyệt.” ​Buổi họp kết thúc trong sự tán thưởng của Ban Quản lý và sự im lặng lạnh lùng của Tống Linh, người rời phòng họp ngay lập tức mà không nói một lời. ​Minh Châu thu dọn tài liệu, cảm thấy nhẹ nhõm và vô cùng tự hào. Cô quay sang Giang Thần, người đang đợi cô bên cạnh cửa. ​“Cảm ơn anh. Nếu không có cảnh báo gián tiếp đó...” Cô cười. ​Giang Thần nhìn cô, ánh mắt phức tạp hơn trước. “Em tự cứu lấy mình. Nhưng, quả thật... em đã làm tốt hơn tôi tưởng.” ​Hắn không nói gì thêm, chỉ lướt qua cô và đi về phía văn phòng riêng. Minh Châu cảm thấy một luồng cảm xúc khó tả. Lời khen của hắn rất ngắn gọn, nhưng lại mang một trọng lượng lớn hơn bất kỳ lời tán dương nào của người khác
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD