Thử Thách Tại Dạ Tiệc Từ Thiện

1106 Words
​Dạ tiệc từ thiện được tổ chức tại Tòa nhà Nghệ thuật Hoàng Gia, là nơi tập trung của toàn bộ giới siêu giàu và các nhân vật quyền lực. Ánh đèn chùm pha lê rực rỡ, tiếng nhạc cổ điển du dương và mùi nước hoa đắt tiền hòa quyện vào nhau, tạo nên một không gian xa hoa choáng ngợp. ​Giang Thần và Minh Châu bước vào. Ngay lập tức, mọi ánh mắt đổ dồn về phía họ. Anh ta là tâm điểm của sự chú ý; cô là nhân vật mới bí ẩn, người vừa trở thành phu nhân Giang Thị chỉ sau một đêm. ​Giang Thần siết nhẹ tay Minh Châu. Anh ta đang thực hiện Quy tắc 9—tối đa hóa hình ảnh. Cô lập tức đặt nụ cười hoàn hảo lên môi và ngả nhẹ vào cánh tay anh ta, thể hiện sự thân mật cần thiết. ​"Cô Thẩm, cô thật lộng lẫy," một người phụ nữ trung niên đeo đầy trang sức, có vẻ là phu nhân của một chủ tịch tập đoàn, tiến lại gần. "Tôi là bà Vương. Rất bất ngờ khi Giang Thần chịu công khai hôn nhân đấy!" ​Minh Châu biết mình phải nói ít, để Giang Thần kiểm soát cuộc trò chuyện. "Chào bà Vương. Tôi rất vinh dự được ở đây tối nay." ​Giang Thần lập tức chen vào, giọng điệu có chút chiếm hữu: "Minh Châu không quen với sự ồn ào. Cô ấy thích sự tĩnh lặng hơn là tiệc tùng. Cô ấy chỉ đi cùng tôi vì công việc của Giang Thị." ​Nhiều người đến chúc mừng, và mỗi lần như vậy, Giang Thần đều có những cử chỉ nhỏ nhưng hiệu quả: một cái vuốt nhẹ trên lưng cô, một lời thì thầm bên tai, hay thậm chí là hành động đưa tay đỡ cô khi cô nhấc ly rượu lên. Anh ta đang tạo ra hình ảnh một người đàn ông yêu vợ sâu sắc, vừa muốn khoe, vừa muốn bảo vệ. ​Giữa đám đông, Minh Châu cảm thấy một ánh mắt sắc lạnh đang nhìn chằm chằm vào mình. Cô quay sang, và tim cô đập mạnh một nhịp. ​Đó là một người phụ nữ đẹp lộng lẫy trong chiếc đầm đỏ, trang sức kim cương còn lớn hơn cả của cô. Cô ấy có mái tóc đen bóng và đôi mắt kiêu sa, ánh mắt ấy chứa đầy sự thù địch không che giấu. ​"Giang Thần," người phụ nữ đó tiến tới, giọng nói ngọt ngào nhưng lạnh như băng. "Tôi không biết anh lại có khẩu vị mới lạ như thế này. Một cô gái không hề có danh tiếng, không có gia thế. Đây là cách anh chống đối gia đình sao?" ​Giang Thần buông tay Minh Châu ra. Khuôn mặt anh ta lập tức trở nên u ám. "Tống Linh, cô đến đây để làm từ thiện hay làm gián đoạn buổi tối của tôi?" ​Tống Linh, cái tên này khiến Minh Châu cảm thấy có gì đó không ổn. Cô nhớ lại hồ sơ mà Giang Thần đưa: Tống Linh, tiểu thư nhà họ Tống, người đã được gia đình sắp xếp để kết hôn với Giang Thần. ​Tống Linh hoàn toàn phớt lờ Minh Châu. Cô ta đưa tay chạm vào tay Giang Thần. "Em đã nghe nói anh tìm một người đóng vai, nhưng em không nghĩ anh lại tìm một người rẻ tiền đến thế." ​Minh Châu cảm thấy máu dồn lên mặt. Cô biết Tống Linh đang cố tình xúc phạm cô để buộc cô phải phản ứng thiếu kiểm soát trước mặt giới thượng lưu. ​Giang Thần chưa kịp nói gì, Minh Châu đã bước tới, mỉm cười thanh lịch. ​"Xin lỗi cô Tống, cô có thể không tin vào tình yêu sét đánh, nhưng chồng tôi lại là người lãng mạn," Minh Châu nói, cô nắm lấy cánh tay Giang Thần, siết chặt. Cô thì thầm đủ lớn để Tống Linh nghe thấy: "Và về giá cả, nếu cô quan tâm, cô có thể hỏi thẳng anh ấy. Nhưng tôi nghi ngờ cô không có đủ tiền để mua thứ mà anh ấy thực sự muốn." ​Giang Thần hơi nheo mắt nhìn cô. Anh ta không ngờ cô lại dám đáp trả Tống Linh, và bằng một câu nói đầy ẩn ý như vậy. ​Tống Linh tái mặt, cô ta không ngờ cô gái không gia thế này lại dám khiêu khích mình. "Cô đang nói gì vậy?" ​"Tôi nói, món đồ tốt nhất luôn là món đồ không thể định giá bằng tiền mặt," Minh Châu nói, rồi cô nhìn Giang Thần, ánh mắt cô đầy tự tin. "Anh yêu, có phải không?" ​Giang Thần không cười, nhưng đôi mắt anh ta ánh lên sự thú vị. "Minh Châu nói đúng. Tống Linh, tôi đã kết hôn. Nếu cô tiếp tục quấy rối vợ tôi, tôi sẽ coi đó là hành vi chống đối lại Giang Thị." ​Tống Linh giận dữ rút tay về. Cô ta hiểu rõ quyền lực của Giang Thần. ​"Chúng ta chưa xong đâu, cô Thẩm," Tống Linh nghiến răng, rồi quay gót bỏ đi. ​Sau khi Tống Linh đi khỏi, Giang Thần kéo Minh Châu ra một góc vắng người. ​"Cô đang làm gì vậy, Thẩm Minh Châu? Cô suýt nữa đã vi phạm Điều khoản 5 – hạn chế nói chuyện phiếm," anh ta lạnh lùng nói. ​"Tôi đang bảo vệ hợp đồng của chúng ta," Minh Châu đáp. "Nếu cô ta công khai chuyện hợp đồng, giá trị hôn nhân của chúng ta sẽ giảm xuống 0. Tôi đã thực hiện Điều khoản 9 một cách hoàn hảo: Diễn xuất. Hơn nữa, tôi không muốn bị Tống Linh coi thường. Tôi là người vợ (giả) của anh, và tôi sẽ không để ai làm giảm uy tín của anh." ​Giang Thần nhìn cô lâu hơn bình thường, như thể đang phân tích một thuật toán phức tạp. ​"Cô làm tốt hơn tôi tưởng tượng," anh ta cuối cùng nói. "Nhưng đừng làm việc gì ngoài kịch bản. Cô không được phép quyết định mức độ can thiệp." ​Minh Châu biết cô vừa liều lĩnh, nhưng cô không hối hận. Cô đã chứng minh rằng cô không chỉ là một con rối biết nghe lời. Cô là một đối thủ xứng tầm, ít nhất là trong vai trò diễn viên.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD