LÀ AI NỢ AI: CHÂN TÌNH 2Updated at Dec 15, 2021, 06:00
Ở nơi này, một người luôn chờ một người, luôn yêu một người, luôn nhớ một người...Nhưng mà hình như người đó đã đành lòng lãng quên tất cả mà ra đi biệt tăm như thế.
Một nghìn một trăm tám mươi lăm ngày đã qua đi như thế. Hai mươi tám nhìn bốn trăm bốn mươi giờ ấy đối với mọi người thì rất ngắn, nhưng với anh, nó đã rất lâu rồi, lâu đến nỗi cả nhớ, cả đau cũng trở thành một căn bệnh không còn thuốc chữa…
Mọi người đều nói cô không còn trên cõi đời này nữa, nhưng anh không tin, anh luôn tìm kiếm cô bao năm, kết quả chỉ nhận lại toàn thất vọng, nhiều khi anh thật muốn từ bỏ, nhưng anh lại không nỡ làm thế, anh sợ nếu như cô còn sống ở một nơi nào đó, anh mà buông xuôi thì có phải lại đánh mất cô không? Bởi thế, anh bằng lòng một mình gặm nhắm nỗi nhớ nhung, trãi qua nỗi đau xé tim, tự lừa dối mình để mà sống trong ảo tưởng về cô.
Lúc cô chấp nhận ra đi, cô đã chúc anh hạnh phúc, nhưng cô nào biết, cô đã mang luôn cả hạnh phúc anh đi thì anh làm sao có thể sống hạnh phúc đây?
Mất cô rồi, anh mới biết, anh yêu cô còn nhiều hơn anh nghĩ. Mất cô rồi, cả thế giới của anh lại lần nữa chìm vào tăm tối.