Story By Bất Diệc Nhạc Hồ
author-avatar

Bất Diệc Nhạc Hồ

bc
Những vì sao đã tắt
Updated at Nov 30, 2021, 04:19
Đây là câu chuyện của những nữ phụ - những vì sao đã tắt trên bầu trời của người họ yêu. "Cô giống như nữ nhân vật phụ này, dùng toàn bộ thế giới để xoay quanh một người, hết lần này đến lần khác bị từ chối nhưng vẫn không biết mệt dùng những phương cách ngốc hết chỗ nói để theo đuôi nam chính. Thực ra vai của cô ấy là một vai hài, mỗi lần xuất hiện đều khiến toàn rạp cười nghiêng ngả, đều cảm thán sao lại có người lỗ mãng đến như vậy, cũng có vài người thương hại cô ấy. Nhưng cô lại cảm thấy cô ấy không lỗ mãng, cũng chẳng đáng thương chút nào. Người có thể theo đuổi tình yêu là một người dũng cảm. Ngây ngây ngốc ngốc một chút thì đã sao, có thể ngẩng cao đầu mà nỗ lực, không biết mệt, cũng chẳng biết đau, không bao giờ hổ thẹn hay hối hận, có thể đường đường chính chính mà yêu một người như vậy thì tốt biết mấy. Cô cũng giống như nữ phản diện này, một cô tiểu thư chẳng biết làm gì ngoài lợi dụng thân phận của mình để dằn vặt nam chính, ngăn trở tình cảm của nam nữ chính. Người xem phim đều là những cặp đôi trẻ, đa số đều chẳng thiện cảm với nhân vật này, thậm chí phân đoạn cô ấy vì đỡ cho nam chính một viên đạn mà chết đi cũng diễn ra rất nhanh, chủ yếu khắc họa thật sinh động biểu cảm của nam nữ chính, thời khắc cận kề sinh tử, họ chân chính phát hiện ra bản thân yêu người kia đến mức nào, khung cảnh lãng mạn, âm nhạc trầm bổng, cảm động không nói nên lời. Chẳng có ai thực sự quan tâm đến cái chết của nữ phản diện kia cả. Một cô gái dùng toàn bộ thế giới để xoay quanh một người, sống chỉ vì tình yêu, đến cuối cùng cũng vì tình yêu mà chết đi, trong mắt người xem, chỉ là một gánh nặng trách nhiệm của nam chính, là một trở ngại trên hành trình tìm kiếm chân ái của anh ta mà thôi. Tình yêu của cô ấy vốn không có gì đáng trách, có trách, trách cô ấy chỉ là một nữ phụ. Xem hết bộ phim, cô mới chua chát nhận ra, cô giống với tất cả những nữ phụ vây quanh nam chính, chỉ khác với duy nhất nữ chính." [Nửa vầng trăng phân ly]
like
bc
Dục Hỏa Trùng Sinh
Updated at Sep 29, 2021, 17:46
Năm nay mùa mưa đến sớm. Tiếng mưa nặng nề ray rắt khắp các cành lá và các đài các trập trùng như phủ lên toàn cõi không gian một màu trắng tang thương. Giọt mưa giống như nước mắt của trời, màn nước trắng xóa giống như chiếc khăn tang của một tình yêu. Cũng được một thời gian dài rồi ta không trở về. Sơn trang vẫn có người chăm sóc, tình trạng rất tốt, có điều người đã rời đi hết, không khí thật khác lạ, dường như vắng vẻ thê lương khiến lòng ta chùng xuống. Ta tưới rượu cho huynh đệ xong liền đến thăm rừng trúc. Rừng trúc vẫn còn đây, xanh tươi như thuở nào, mà lại quá im lìm. Chẳng còn những cặp đôi lén lút hẹn hò. Chẳng còn lũ người càn quấy lén lút rình mò người ta hẹn hò. Cũng chẳng còn những tiếng cười đùa trêu ghẹo la ó khắp nơi. Ta vô tình nhìn thấy những vết kiếm trên thân trúc già, bỗng nổi hứng đếm xem rốt cuộc ai nhiều vạch hơn. Ta đếm, phút chốc phân tâm quên mất, lại đếm lần nữa, rồi lần nữa, đếm mãi cũng không có kết quả, lòng bỗng nảy sinh chua xót. Giống như quãng thời gian đó chỉ là một hồi mộng, mở mắt ra đã cảnh còn người mất. Cả Thanh Miện và Cát Thành, những kẻ sống sót, cũng chẳng còn là những thiếu niên năm đó nữa rồi. Đạt được cả thiên hạ, nhưng lại đánh mất chính mình. Ta về lại kinh thành vừa kịp đại điển đăng cơ. Ta ở dưới nhìn lên, ánh mặt trời giữa trưa thật quá chói mắt. Đế Hậu sóng vai, long phượng rực rỡ trên trang phục theo gió tung bay quấn quít, diễm áp quần phương. “Thanh Miện nghìn trân vạn quý sẽ không gả cho một kẻ thoát ly chẳng có gì trong tay, suốt ngày phải thấp thỏm giấu mình. Cát Thành ta nhất định sẽ để muội khoác lên phượng bào lộng lẫy gả cho đấng cửu ngũ chí tôn, muôn dân triều bái, dưới một người trên vạn người.” Cát Thành đã không còn là thiếu niên tràn đầy tin yêu trong đôi mắt nói với ta những lời như vậy, nhưng nữ nhân nghìn trân vạn quý của hắn đích thực đã được khoác lên phượng bào, sóng vai cùng cửu ngũ chí tôn, muôn dân triều bái, dưới một người trên vạn người. Chỉ có điều, không phải là ta. Người cùng Cát Thành chu du tứ hải, chiêu mộ nhân tài, thu phục nghĩa sĩ là Thanh Miện. Người cùng Cát Thành khổ não sách lược, trải bao hiểm cảnh, tập hợp nghĩa quân là Thanh Miện. Người cùng Cát Thành đánh đông dẹp bắc, từng bước cát cứ, giành lại non sông là Thanh Miện. Người cùng Cát Thành có họa cùng chịu là Thanh Miện, vậy mà người cùng hắn có phúc cùng chia lại là Phù Cát. Ngày Cát Thành đăng cơ, hắn là Đế, Hậu lại là “muội muội” thiên kiều bá mị kia. Tận thâm tâm, ta không tin rằng tất cả những điều này đều chỉ vì một hồi chất chồng cạm bẫy. Giống như năm xưa, tiện nữ kia có thể nghĩ ra cái mưu kế gì cao thâm, có trách, trách mẫu thân ta không giữ được tâm phu quân của mình. Ngày nay, thủ đoạn của Lâm lão tặc tuy không đơn giản, nhưng cũng chẳng cao siêu đến thế, có trách, trách Thanh Miện không giữ được tâm của Cát Thành. Từng bước từng bước, một người toàn lực giăng bẫy, một người mắt nhắm mắt mở mắc bẫy, một người ngây thơ vô tội cái gì cũng không biết, hại ta phải chấp nhận cho nạp phi tử, phải chấp nhận đánh mất Hậu vị, phải đau đớn giãy giụa cả thể xác lẫn tâm hồn, lại vẫn bày ra một bộ thâm tình không muốn buông tay. Trong ngày đại hỉ, khi ta đang lâng lâng trong niềm hạnh phúc cả đời đã mong ngóng, lại một kích tống thẳng ta xuống đáy vực, tan xương nát thịt. Trời chợt đổ trận tuyết dai dẳng. Tuyết lạnh buốt nặng nề trút xuống đoàn người, như vành khăn tang trắng xóa phủ khắp kinh thành, che lấp đi sắc đỏ vu quy. Vầng dương đã bị khuất lấp, gió đêm ngày u u thổi ngàn tuyết len qua trập trùng đài các nơi cung cấm ảm đạm thê lương, lúc gào thét oán rền, khi nỉ non khóc than. Ngày đại hỉ đã hóa đại tang. “Phượng hề, phượng hề, quy cố hương” Trở về thôi. Nhân sinh như mộng, đớn đau đã nhiều, đắng cay cũng đầy. Xá ca, người biết chăng, phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh, tắm linh hồn trong lửa đỏ như thế, đều chỉ vì mong có một ngày lại cùng người cửu biệt trùng phùng.
like