bc

Dục Hỏa Trùng Sinh

book_age16+
31
FOLLOW
1K
READ
reincarnation/transmigration
tragedy
sweet
bxg
mythology
another world
childhood crush
secrets
rebirth/reborn
ancient
like
intro-logo
Blurb

Năm nay mùa mưa đến sớm. Tiếng mưa nặng nề ray rắt khắp các cành lá và các đài các trập trùng như phủ lên toàn cõi không gian một màu trắng tang thương. Giọt mưa giống như nước mắt của trời, màn nước trắng xóa giống như chiếc khăn tang của một tình yêu.

Cũng được một thời gian dài rồi ta không trở về. Sơn trang vẫn có người chăm sóc, tình trạng rất tốt, có điều người đã rời đi hết, không khí thật khác lạ, dường như vắng vẻ thê lương khiến lòng ta chùng xuống. Ta tưới rượu cho huynh đệ xong liền đến thăm rừng trúc. Rừng trúc vẫn còn đây, xanh tươi như thuở nào, mà lại quá im lìm. Chẳng còn những cặp đôi lén lút hẹn hò. Chẳng còn lũ người càn quấy lén lút rình mò người ta hẹn hò. Cũng chẳng còn những tiếng cười đùa trêu ghẹo la ó khắp nơi. Ta vô tình nhìn thấy những vết kiếm trên thân trúc già, bỗng nổi hứng đếm xem rốt cuộc ai nhiều vạch hơn. Ta đếm, phút chốc phân tâm quên mất, lại đếm lần nữa, rồi lần nữa, đếm mãi cũng không có kết quả, lòng bỗng nảy sinh chua xót. Giống như quãng thời gian đó chỉ là một hồi mộng, mở mắt ra đã cảnh còn người mất. Cả Thanh Miện và Cát Thành, những kẻ sống sót, cũng chẳng còn là những thiếu niên năm đó nữa rồi. Đạt được cả thiên hạ, nhưng lại đánh mất chính mình.

Ta về lại kinh thành vừa kịp đại điển đăng cơ. Ta ở dưới nhìn lên, ánh mặt trời giữa trưa thật quá chói mắt. Đế Hậu sóng vai, long phượng rực rỡ trên trang phục theo gió tung bay quấn quít, diễm áp quần phương.

“Thanh Miện nghìn trân vạn quý sẽ không gả cho một kẻ thoát ly chẳng có gì trong tay, suốt ngày phải thấp thỏm giấu mình. Cát Thành ta nhất định sẽ để muội khoác lên phượng bào lộng lẫy gả cho đấng cửu ngũ chí tôn, muôn dân triều bái, dưới một người trên vạn người.”

Cát Thành đã không còn là thiếu niên tràn đầy tin yêu trong đôi mắt nói với ta những lời như vậy, nhưng nữ nhân nghìn trân vạn quý của hắn đích thực đã được khoác lên phượng bào, sóng vai cùng cửu ngũ chí tôn, muôn dân triều bái, dưới một người trên vạn người. Chỉ có điều, không phải là ta.

Người cùng Cát Thành chu du tứ hải, chiêu mộ nhân tài, thu phục nghĩa sĩ là Thanh Miện. Người cùng Cát Thành khổ não sách lược, trải bao hiểm cảnh, tập hợp nghĩa quân là Thanh Miện. Người cùng Cát Thành đánh đông dẹp bắc, từng bước cát cứ, giành lại non sông là Thanh Miện. Người cùng Cát Thành có họa cùng chịu là Thanh Miện, vậy mà người cùng hắn có phúc cùng chia lại là Phù Cát. Ngày Cát Thành đăng cơ, hắn là Đế, Hậu lại là “muội muội” thiên kiều bá mị kia.

Tận thâm tâm, ta không tin rằng tất cả những điều này đều chỉ vì một hồi chất chồng cạm bẫy. Giống như năm xưa, tiện nữ kia có thể nghĩ ra cái mưu kế gì cao thâm, có trách, trách mẫu thân ta không giữ được tâm phu quân của mình. Ngày nay, thủ đoạn của Lâm lão tặc tuy không đơn giản, nhưng cũng chẳng cao siêu đến thế, có trách, trách Thanh Miện không giữ được tâm của Cát Thành. Từng bước từng bước, một người toàn lực giăng bẫy, một người mắt nhắm mắt mở mắc bẫy, một người ngây thơ vô tội cái gì cũng không biết, hại ta phải chấp nhận cho nạp phi tử, phải chấp nhận đánh mất Hậu vị, phải đau đớn giãy giụa cả thể xác lẫn tâm hồn, lại vẫn bày ra một bộ thâm tình không muốn buông tay. Trong ngày đại hỉ, khi ta đang lâng lâng trong niềm hạnh phúc cả đời đã mong ngóng, lại một kích tống thẳng ta xuống đáy vực, tan xương nát thịt. Trời chợt đổ trận tuyết dai dẳng. Tuyết lạnh buốt nặng nề trút xuống đoàn người, như vành khăn tang trắng xóa phủ khắp kinh thành, che lấp đi sắc đỏ vu quy. Vầng dương đã bị khuất lấp, gió đêm ngày u u thổi ngàn tuyết len qua trập trùng đài các nơi cung cấm ảm đạm thê lương, lúc gào thét oán rền, khi nỉ non khóc than. Ngày đại hỉ đã hóa đại tang.

“Phượng hề, phượng hề, quy cố hương”

Trở về thôi. Nhân sinh như mộng, đớn đau đã nhiều, đắng cay cũng đầy.

Xá ca, người biết chăng, phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh, tắm linh hồn trong lửa đỏ như thế, đều chỉ vì mong có một ngày lại cùng người cửu biệt trùng phùng.

chap-preview
Free preview
Chương 1: Mệnh số an bài
- Cô nương, không thể giữa chừng rời đi, không thể thay đổi kết cục, sẽ rất thống khổ. Đã suy nghĩ kĩ chưa? – Trong làn sương khói mịt mù, giọng nói hư ảo lại lần nữa vang lên. Ta cố chống đỡ sinh mệnh đã đi đến điểm cuối, nghĩ về những điều đã qua và sẽ đến, cuối cùng nhắm mắt gật đầu. Nhân sinh như mộng, chỉ mong cùng người cửu biệt trùng phùng.   Ta mở mắt ra, sống lại rồi. Vừa mở mắt ra đã biết, thọ mệnh của mình sẽ là hai mươi lăm năm.   Thọ mệnh năm thứ bốn, nam hài mình đầy máu kia được nam nhân khí vũ hiên ngang bế trên tay vội vã đi vào, bắt đầu cho mọi chuyện. Vừa nhìn thấy sắc mặt cực kì nhợt nhạt nhưng ngũ quan đẹp như tạc tượng của hắn, cả linh hồn ta đều chấn động. Hắn là người trù định ta sẽ dùng hết hai mươi lăm năm thọ mệnh này để yêu, yêu một đời, đau một đời. Mệnh số an bài, không thoát được.   - Ca ca, muội là nữ nhi của Lâm minh chủ, Thanh Miện. Huynh tên gì? – Ta tính toán, canh lúc hắn hồi phục kha khá, nhân lúc không có ai liền lẻn vào phòng hắn, làm một bộ ngây thơ của nữ hài nghiêng đầu hỏi như vậy. - Ta… Ta biết, hắn không thể nói tên thật ra. Chớp lấy thời cơ hắn còn đang suy nghĩ, ta lập tức híp mắt cười nói: - Huynh không nhớ sao? Vậy ta gọi huynh là Xá ca, được không? Hắn hơi bất ngờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, liền sảng khoái đồng ý. Xá ca, Xá ca, chỉ cần nghĩ đến trước mặt hắn gọi một tiếng này, lòng liền cảm thấy ngọt ngào rồi, ngày dài tháng rộng sau này cũng sẽ dễ đi hơn một chút. Ít nhất, cũng có cái tên này thuộc về ta.   Mà nam nhân khí vũ hiên ngang kia cùng mẫu thân và ta, một nhà ba người cũng coi như hạnh phúc mĩ mãn được năm năm, mĩ mãn đến mức có lúc ta lại quên đi kết cục tàn khốc sau này. Trách không được người lại yêu hắn sâu đến thế, để phải đau đớn sâu đến thế mà chết. Năm thọ mệnh thứ năm của ta, ngày mẫu thân ta một thân mang thai sắp sinh, phu quân anh minh thần vũ kia lại bế thêm nữ nhân thân thể mảnh mai mà uốn lượn bị thương về chữa trị. Bệnh ngoài da chữa chưa dứt, tâm bệnh đã quấn thân, trước mặt người khác còn trình diễn màn một câu công tử, hai câu cô nương, tình trong như đã mặt ngoài còn e, khiến mẫu thân buồn khổ đến sảy thai rồi. Xưa nay, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, huống chi còn là một mỹ nhân không những phong tình vạn chủng lại còn là tri kỉ võ thuật. Võ lâm minh chủ cùng giang hồ đệ nhất mĩ nhân, nghe đã thấy xứng lứa vừa đôi. Ta nhìn mẫu thân hai năm kiên trì níu kéo để hứng chịu thêm hai năm tình yêu khốc liệt dày vò, lòng càng ngày càng lạnh lẽo, thương cho người, thương cho chính mình. Hiện tại ta đang dùng ánh mắt người ngoài nhìn vào, mười mấy năm sau, lại là người trong cuộc rồi. Hai thế hệ, cố tình lại là chết cùng một cách, chỉ có thể trách ông trời quá không sáng tạo. Duyên phận mẫu tử của chúng ta chỉ đến được năm thứ bảy, mẫu thân đã bị bạch liên hoa đội lốt nữ hiệp giang hồ sảng khoái không hiểu phép tắc kia bức đến tự vẫn. Âu cũng là mệnh số của người. Đêm không trăng ấy, bằng tất thảy sự dịu dàng mà u buồn, người vuốt ve gương mặt ta, thủ thỉ: - Miện Nhi, đừng nên quá… Bờ môi mấy lần mấp máy, nhưng rồi muốn nói lại thôi, lại lặng lẽ vỗ về ta vào giấc ngủ. Rất nhiều năm về sau ta vẫn luôn tự hỏi, điều người muốn nói là gì? Đừng nên quá thương tâm, hay là, đừng nên quá si tình?   Tinh mơ hôm sau ta đến đã nghe gia nhân khóc lóc ầm ĩ. Vốn dĩ định đến sớm, lại không sớm bằng những tì nữ thân cận của người. Ta chỉ có thể âm thầm lấy chiếc khăn lụa người đang giữ chặt trong tay ra. Nam nhân kia cũng chạy đến, sắc mặt thảng thốt, run run tiến tới chạm vào gương mặt người, chưa kịp thương xót thê tử kết tóc bao lâu thì mĩ nhân kia đã được người đỡ đến, ỉ ôi khóc lóc tự trách mình gây tội nghiệt. Không ngoài dự đoán, hắn chỉ còn một lòng lo lắng vỗ về nàng ta chớ tự trách thương tâm. Ha, người chết thân xác còn chưa lạnh, mà phường quỷ sống lại khiến ai nhìn thấy cũng phải lạnh lòng. Làm người sao có thể vô sỉ đến thế? Ta tiến đến gần nữ nhân kia, cúi người ngọt ngào nói: - A di, ngươi đừng quá thương tâm. Đôi nam nữ đều ngước nhìn đôi mắt to tròn ngây thơ của ta, mắt không kiềm được xót xa: - Miện Nhi… khổ cho c- - Nếu thương tâm quá độ, sảy mất hài tử trong bụng thì làm sao? – Ta ngắt lời. Toàn phòng nháy mắt tĩnh lặng như tờ. Ta từ từ nở nụ cười lạnh, mở miệng nhả ra bốn chữ rõ ràng: - Tra nam tiện nữ! Nói xong liền đứng thẳng dậy, coi hai kẻ đang có sắc mặt xanh đỏ tím vàng như không khí, phân phó gia nhân lo liệu cho mẫu thân. Ta nghĩ, đó là lúc Lâm minh chủ chính thức từ bỏ nữ nhi ngỗ ngược này.   Trời tà tà về tối, mọi thứ mới được thu xếp tạm ổn. Ta lê mình về phòng, chong đèn kéo vật trong vạt áo ra. Đó là chiếc khăn lụa trắng có thêu bốn câu thơ: “Phượng hề, phượng hề quy cố hương, Ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng. Văn quân hữu lưỡng ý, Cố lai tương quyết tuyệt.” Bốn câu thơ này ghép từ khúc Phượng cầu hoàng của Tư Mã Tương Như và Bạch đầu ngâm của Trác Văn Quân. Chuyện xưa kể rằng, Tư Mã Tương Như vốn tài hoa hơn người, dùng một khúc Phượng cầu hoàng để theo đuổi tài nữ Trác Văn Quân, khiến nàng từ bỏ vinh hoa phú quý mà theo hắn lang bạt kì hồ. Cứ ngỡ rằng tài tử giai nhân mãi cầm sắt hòa minh đến thiên trường địa cửu, chẳng ngờ sau khi Hán Vũ Đế đọc bài “Tử hư phú” của Tương Như, khen tài mới vời vào triều ban chức tước. Tương Như rộng đường công danh, được vây quanh bởi biết bao tuyệt sắc giai nhân, đã muốn quên đi khúc hát năm nào. Hoặc là, phượng cầu hoàng, nhưng trên đời này đâu chỉ có một con hoàng? Tương Như nơi kinh thành biền biệt bóng chim tăm cá, Văn Quân chốn Thành Đô vò võ ngóng trông. Sau khi biết hắn còn có ý nạp thiếp, nàng liền gửi đến một bài Bạch đầu ngâm quyết đoạn tình. Mẫu thân ta dùng bốn câu thơ này, hai câu đầu nhắc lại ước thề năm xưa, hai câu sau oán trách người nay hai lòng, quyết lòng đoạn tuyệt. Nhiều chữ thế này, hẳn là người đã thêu trong một khoảng thời gian dài. Đó chẳng phải một quyết định bồng bột. Chỉ có điều, kết cục của điển tích là Tư Mã Tương Như nhận thư giật mình, chiều hôm ấy xe ngựa cao quý nhằm hướng Thành Đô mà trở về, chung sống bên nhau đến bạc đầu. Có lẽ đến giờ phút cuối cùng, thâm tâm mẫu thân vẫn mơ về lãng tử quay đầu. Ngốc lắm. Chiếc khăn này là di thư cho “phụ thân” kia, cũng được hắn nâng niu một thời gian, cho đến khi bị tiểu hài tử ngây thơ của hắn vứt vào lò than. Tiểu hài tử đúng là ngây thơ, nhưng kẻ đã đưa chiếc khăn vào tay nó thì không. Đã như vậy, sao ta có thể để lại di vật của mẫu thân cho người chà đạp?   Ngày hạ huyệt, nam hài kia đến bên ta, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh, cũng không nói được câu gì an ủi. Hắn không giỏi biểu lộ cảm xúc, cũng không biết ăn nói. Thực ra ta biết chỉ là do ta không đủ năng lực khơi gợi được cảm xúc và miệng lưỡi của hắn mà thôi. Hắn không biết rằng ta chẳng đau buồn đến thế. Nói cho cùng, bao nhiêu năm phu thê tưởng nghĩa nặng tình thâm kia đã in dấu ấn quá sâu vào sinh mệnh mẫu thân ta, người không buông được tình yêu kia, chết được đã là một loại giải thoát. Ta cũng thực sự nhìn không nổi sự đau khổ của người trước ám ám muội muội của đôi cẩu nam nữ kia nữa rồi. Hồi lâu sau, nam hài ôn nhu xoa đầu ta. Ta coi như cái xoa đầu lần này của hắn bao gồm lời tạ lỗi cho mười mấy năm sau. Mười mấy năm sau, bi kịch tái diễn, phải chăng hắn sẽ chút nào nhớ đến cái xoa đầu ngày hôm nay? Điều an ủi duy nhất có lẽ là không giống với tên háo sắc kia, hắn là một người si tình. Từ đầu đến cuối trái tim hắn chưa từng thay đổi, một lòng si tình với tuyệt sắc mỹ nhân hắn cứu về trong một lần động binh đao, cũng là “muội muội” thất lạc của ta. Từ đầu đến cuối, ôn nhu dành cho ta đều là nghĩa, không phải tình. Kết cục bi thảm của ta đã được mệnh số an bài, trốn chẳng được, tránh không thoát.

editor-pick
Dreame-Editor's pick

bc

Cứ ngỡ chỉ là gặp gỡ

read
1.4K
bc

Nợ Em Ngàn Lời Xin Lỗi

read
1K
bc

Hoa Hồng Và Quái Vật

read
1.4K
bc

Cô Vợ Lo Xa Của Doãn Tổng

read
22.4K
bc

Sugar Baby Của Tổng Tài

read
7.2K
bc

Mùa hoa gạo nở

read
1K
bc

Khẽ chạm vào anh

read
3.1K

Scan code to download app

download_iosApp Store
google icon
Google Play
Facebook