- Cô nương, không thể giữa chừng rời đi, không thể thay đổi kết cục, sẽ rất thống khổ. Đã suy nghĩ kĩ chưa? – Trong làn sương khói mịt mù, giọng nói hư ảo lại lần nữa vang lên. Ta cố chống đỡ sinh mệnh đã đi đến điểm cuối, nghĩ về những điều đã qua và sẽ đến, cuối cùng nhắm mắt gật đầu.
Nhân sinh như mộng, chỉ mong cùng người cửu biệt trùng phùng.
Ta mở mắt ra, sống lại rồi. Vừa mở mắt ra đã biết, thọ mệnh của mình sẽ là hai mươi lăm năm.
Thọ mệnh năm thứ bốn, nam hài mình đầy máu kia được nam nhân khí vũ hiên ngang bế trên tay vội vã đi vào, bắt đầu cho mọi chuyện. Vừa nhìn thấy sắc mặt cực kì nhợt nhạt nhưng ngũ quan đẹp như tạc tượng của hắn, cả linh hồn ta đều chấn động. Hắn là người trù định ta sẽ dùng hết hai mươi lăm năm thọ mệnh này để yêu, yêu một đời, đau một đời. Mệnh số an bài, không thoát được.
- Ca ca, muội là nữ nhi của Lâm minh chủ, Thanh Miện. Huynh tên gì? – Ta tính toán, canh lúc hắn hồi phục kha khá, nhân lúc không có ai liền lẻn vào phòng hắn, làm một bộ ngây thơ của nữ hài nghiêng đầu hỏi như vậy.
- Ta…
Ta biết, hắn không thể nói tên thật ra. Chớp lấy thời cơ hắn còn đang suy nghĩ, ta lập tức híp mắt cười nói:
- Huynh không nhớ sao? Vậy ta gọi huynh là Xá ca, được không?
Hắn hơi bất ngờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, liền sảng khoái đồng ý.
Xá ca, Xá ca, chỉ cần nghĩ đến trước mặt hắn gọi một tiếng này, lòng liền cảm thấy ngọt ngào rồi, ngày dài tháng rộng sau này cũng sẽ dễ đi hơn một chút. Ít nhất, cũng có cái tên này thuộc về ta.
Mà nam nhân khí vũ hiên ngang kia cùng mẫu thân và ta, một nhà ba người cũng coi như hạnh phúc mĩ mãn được năm năm, mĩ mãn đến mức có lúc ta lại quên đi kết cục tàn khốc sau này. Trách không được người lại yêu hắn sâu đến thế, để phải đau đớn sâu đến thế mà chết. Năm thọ mệnh thứ năm của ta, ngày mẫu thân ta một thân mang thai sắp sinh, phu quân anh minh thần vũ kia lại bế thêm nữ nhân thân thể mảnh mai mà uốn lượn bị thương về chữa trị. Bệnh ngoài da chữa chưa dứt, tâm bệnh đã quấn thân, trước mặt người khác còn trình diễn màn một câu công tử, hai câu cô nương, tình trong như đã mặt ngoài còn e, khiến mẫu thân buồn khổ đến sảy thai rồi. Xưa nay, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, huống chi còn là một mỹ nhân không những phong tình vạn chủng lại còn là tri kỉ võ thuật. Võ lâm minh chủ cùng giang hồ đệ nhất mĩ nhân, nghe đã thấy xứng lứa vừa đôi. Ta nhìn mẫu thân hai năm kiên trì níu kéo để hứng chịu thêm hai năm tình yêu khốc liệt dày vò, lòng càng ngày càng lạnh lẽo, thương cho người, thương cho chính mình. Hiện tại ta đang dùng ánh mắt người ngoài nhìn vào, mười mấy năm sau, lại là người trong cuộc rồi. Hai thế hệ, cố tình lại là chết cùng một cách, chỉ có thể trách ông trời quá không sáng tạo. Duyên phận mẫu tử của chúng ta chỉ đến được năm thứ bảy, mẫu thân đã bị bạch liên hoa đội lốt nữ hiệp giang hồ sảng khoái không hiểu phép tắc kia bức đến tự vẫn. Âu cũng là mệnh số của người.
Đêm không trăng ấy, bằng tất thảy sự dịu dàng mà u buồn, người vuốt ve gương mặt ta, thủ thỉ:
- Miện Nhi, đừng nên quá…
Bờ môi mấy lần mấp máy, nhưng rồi muốn nói lại thôi, lại lặng lẽ vỗ về ta vào giấc ngủ. Rất nhiều năm về sau ta vẫn luôn tự hỏi, điều người muốn nói là gì? Đừng nên quá thương tâm, hay là, đừng nên quá si tình?
Tinh mơ hôm sau ta đến đã nghe gia nhân khóc lóc ầm ĩ. Vốn dĩ định đến sớm, lại không sớm bằng những tì nữ thân cận của người. Ta chỉ có thể âm thầm lấy chiếc khăn lụa người đang giữ chặt trong tay ra. Nam nhân kia cũng chạy đến, sắc mặt thảng thốt, run run tiến tới chạm vào gương mặt người, chưa kịp thương xót thê tử kết tóc bao lâu thì mĩ nhân kia đã được người đỡ đến, ỉ ôi khóc lóc tự trách mình gây tội nghiệt. Không ngoài dự đoán, hắn chỉ còn một lòng lo lắng vỗ về nàng ta chớ tự trách thương tâm. Ha, người chết thân xác còn chưa lạnh, mà phường quỷ sống lại khiến ai nhìn thấy cũng phải lạnh lòng. Làm người sao có thể vô sỉ đến thế?
Ta tiến đến gần nữ nhân kia, cúi người ngọt ngào nói:
- A di, ngươi đừng quá thương tâm.
Đôi nam nữ đều ngước nhìn đôi mắt to tròn ngây thơ của ta, mắt không kiềm được xót xa:
- Miện Nhi… khổ cho c-
- Nếu thương tâm quá độ, sảy mất hài tử trong bụng thì làm sao? – Ta ngắt lời.
Toàn phòng nháy mắt tĩnh lặng như tờ. Ta từ từ nở nụ cười lạnh, mở miệng nhả ra bốn chữ rõ ràng:
- Tra nam tiện nữ!
Nói xong liền đứng thẳng dậy, coi hai kẻ đang có sắc mặt xanh đỏ tím vàng như không khí, phân phó gia nhân lo liệu cho mẫu thân.
Ta nghĩ, đó là lúc Lâm minh chủ chính thức từ bỏ nữ nhi ngỗ ngược này.
Trời tà tà về tối, mọi thứ mới được thu xếp tạm ổn. Ta lê mình về phòng, chong đèn kéo vật trong vạt áo ra. Đó là chiếc khăn lụa trắng có thêu bốn câu thơ:
“Phượng hề, phượng hề quy cố hương,
Ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng.
Văn quân hữu lưỡng ý,
Cố lai tương quyết tuyệt.”
Bốn câu thơ này ghép từ khúc Phượng cầu hoàng của Tư Mã Tương Như và Bạch đầu ngâm của Trác Văn Quân. Chuyện xưa kể rằng, Tư Mã Tương Như vốn tài hoa hơn người, dùng một khúc Phượng cầu hoàng để theo đuổi tài nữ Trác Văn Quân, khiến nàng từ bỏ vinh hoa phú quý mà theo hắn lang bạt kì hồ. Cứ ngỡ rằng tài tử giai nhân mãi cầm sắt hòa minh đến thiên trường địa cửu, chẳng ngờ sau khi Hán Vũ Đế đọc bài “Tử hư phú” của Tương Như, khen tài mới vời vào triều ban chức tước. Tương Như rộng đường công danh, được vây quanh bởi biết bao tuyệt sắc giai nhân, đã muốn quên đi khúc hát năm nào.
Hoặc là, phượng cầu hoàng, nhưng trên đời này đâu chỉ có một con hoàng?
Tương Như nơi kinh thành biền biệt bóng chim tăm cá, Văn Quân chốn Thành Đô vò võ ngóng trông. Sau khi biết hắn còn có ý nạp thiếp, nàng liền gửi đến một bài Bạch đầu ngâm quyết đoạn tình.
Mẫu thân ta dùng bốn câu thơ này, hai câu đầu nhắc lại ước thề năm xưa, hai câu sau oán trách người nay hai lòng, quyết lòng đoạn tuyệt. Nhiều chữ thế này, hẳn là người đã thêu trong một khoảng thời gian dài. Đó chẳng phải một quyết định bồng bột. Chỉ có điều, kết cục của điển tích là Tư Mã Tương Như nhận thư giật mình, chiều hôm ấy xe ngựa cao quý nhằm hướng Thành Đô mà trở về, chung sống bên nhau đến bạc đầu. Có lẽ đến giờ phút cuối cùng, thâm tâm mẫu thân vẫn mơ về lãng tử quay đầu. Ngốc lắm.
Chiếc khăn này là di thư cho “phụ thân” kia, cũng được hắn nâng niu một thời gian, cho đến khi bị tiểu hài tử ngây thơ của hắn vứt vào lò than. Tiểu hài tử đúng là ngây thơ, nhưng kẻ đã đưa chiếc khăn vào tay nó thì không. Đã như vậy, sao ta có thể để lại di vật của mẫu thân cho người chà đạp?
Ngày hạ huyệt, nam hài kia đến bên ta, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh, cũng không nói được câu gì an ủi. Hắn không giỏi biểu lộ cảm xúc, cũng không biết ăn nói. Thực ra ta biết chỉ là do ta không đủ năng lực khơi gợi được cảm xúc và miệng lưỡi của hắn mà thôi.
Hắn không biết rằng ta chẳng đau buồn đến thế. Nói cho cùng, bao nhiêu năm phu thê tưởng nghĩa nặng tình thâm kia đã in dấu ấn quá sâu vào sinh mệnh mẫu thân ta, người không buông được tình yêu kia, chết được đã là một loại giải thoát. Ta cũng thực sự nhìn không nổi sự đau khổ của người trước ám ám muội muội của đôi cẩu nam nữ kia nữa rồi.
Hồi lâu sau, nam hài ôn nhu xoa đầu ta. Ta coi như cái xoa đầu lần này của hắn bao gồm lời tạ lỗi cho mười mấy năm sau. Mười mấy năm sau, bi kịch tái diễn, phải chăng hắn sẽ chút nào nhớ đến cái xoa đầu ngày hôm nay?
Điều an ủi duy nhất có lẽ là không giống với tên háo sắc kia, hắn là một người si tình. Từ đầu đến cuối trái tim hắn chưa từng thay đổi, một lòng si tình với tuyệt sắc mỹ nhân hắn cứu về trong một lần động binh đao, cũng là “muội muội” thất lạc của ta. Từ đầu đến cuối, ôn nhu dành cho ta đều là nghĩa, không phải tình. Kết cục bi thảm của ta đã được mệnh số an bài, trốn chẳng được, tránh không thoát.