Story By Mộtlytràchanh
author-avatar

Mộtlytràchanh

ABOUTquote
You bring me a glass of lemon tea, I bring you a story. Bạn mang cho tôi một ly trà chanh, Tôi mang cho bạn một câu truyện.
bc
Vạn Lần Bất Phục
Updated at Jan 19, 2022, 01:55
VẠN LẦN BẤT PHỤC (Phần 1.) Tác giả: Mộtlytràchanh Thể loại: Đam mỹ, Hiện Đại, Drama, Ngược,... Văn án: Đời người dài như vậy, quanh đi quẩn lại cũng chỉ như một cái chớp mắt. An tĩnh suy ngẫm cũng có thể nhìn thấy được cuộc sống đã trôi qua một cách buồn vui sướng khổ thế nào. Cũng giống như Bạch Ninh khi ấy, ôm ấp mãi một nỗi đau mà đến tận bây giờ vẫn chưa thể dứt khỏi. Dây dưa cố chấp để rồi nhận lại là một thân đầy thương tổn, trái tim chắp vá bao nhiêu lần cũng chỉ để lừa người, tự mình chôn vùi nỗi đau cùng sự thảm hại của bản thân tận sâu trong tâm khảm. Bạch Ninh sống cả đời, vứt bỏ người yêu thương cậu để điên cuồng chạy theo thứ xúc cảm ngu ngốc của bản thân mà cam chịu sự thống khổ đến tận tâm can, để rồi nhận lại chính là sự chán ghét đến đầy tuyệt vọng. Bạch Ninh năm đó, đem toàn bộ dũng khí đứng trước mặt người cậu thầm yêu suốt ba năm cao trung. Một lần hét lớn đến cả tâm trí cũng muốn đảo loạn, tình cảm từ thuở non dại khi đó được cậu moi hết tâm can mà bày tỏ. "Vũ Hoàng Thần, tớ thích cậu." Dũng cảm để nói ra, nhưng cậu cũng không ngờ bản thân lại trở thành con người mà lúc nhỏ mình căm ghét nhất. Ti tiện mà quỳ dưới chân hắn để cầu xin một chút thương hại, xót thương cho số phận chính mình. "Bạch Ninh, cậu thật kinh tởm." Vũ Hoàng Thần chính là một cái nhếch miệng cũng chăm chăm mang cậu ra để cười cợt. Còn cậu lại vứt bỏ cả tự tôn của bản thân cũng vì cuộc đời khốn khổ đang không ngừng đẩy cậu xuống địa ngục. Đến cuối cùng nhận ra là cả một khoảng thanh xuân đã bị vụt mất không thể quay đầu. "Vũ Hoàng Thần, tại sao khi đó không thể nhìn về phía tôi dù chỉ một lần?" "Cậu đừng mơ có thể thoát được tôi." "Trên đời này tôi đã gặp qua vô số người, yêu thương tôi, khao khát có được tôi. Vậy anh dựa vào đâu mà tự tin khẳng định tôi sẽ thuộc về anh?" "Bạch Ninh, tôi chính là muốn đùa giỡn với cậu. Cả đời này cậu chỉ có thể quỳ dưới chân tôi mà khóc lóc cầu xin." "Tôi sống đến từng tuổi này rồi, đau đớn khổ cực thế nào cũng đã nếm trải qua. Chỉ một chút dày vò này anh nghĩ có thể giết chết tôi được sao?" "Bạch Ninh, cậu vẫn là một kẻ ti tiện như vậy. Sẵn sàng trao thân cho những gã đàn ông khác chỉ vì số tiền ít ỏi dơ bẩn đó." "Bạch Ninh, tôi có thể cùng anh rời khỏi thành phố này, tìm một nơi không một ai biết đến. An nhàn sống một cuộc đời vui vẻ." "Hoàng Phong, cậu xem cuộc đời tôi còn có thể thay đổi sao?" "Hoàng Phong thật xin lỗi, còn nữa, cảm ơn cậu đã vì tôi nhiều như vậy." "Hoàng Phong, tôi có thể ích kỉ mà xin cậu ban cho một ân huệ được không?" "Nhìn tôi một lần thôi, Bạch Ninh tôi thật sự không thể buông tay." ... Đến tận bây giờ cậu đã nhận ra, đối với người đàn ông đó, điều gì khiến hắn phải dằn vặt khốn khổ, phải thảm hại đến đáng thương mà cầu xin lại thứ tình cảm mong manh kia. "Vũ Hoàng Thần à Vũ Hoàng Thần, bản thân mày bây giờ đến chết cũng không hết tội, còn mong em ấy có thể quay đầu để thương cảm cho mày sao?" Bạch Ninh mang thân thể đầy thương tích, một mình đứng lặng giữa vùng trời trải dài những viễn cảnh tươi đẹp của quá khứ. Thật tốt khi cậu không còn nhớ gì cả, thật tốt nếu như có thể làm lại từ đầu rồi vứt bỏ mọi thứ nhưng liệu nó có thể thay đổi không? Kết cục của một kẻ như cậu, xứng đáng sẽ được người khác yêu thương sao? ...
like