39

1473 Words
Cuộc chiến vẫn chưa dừng lại, ngọn lửa vẫn bốc cao. Aros và Zaganon chiến đấu với đội quân của những hồn ma, một người đốt cháy cơ thể của họ, trong khi người còn lại cắt đôi cơ thể của họ. Hàng ngàn con ma bị cắt đôi, ném xuống đất như giấy vụn. Máu đổ đầy đêm, và Aros càng nhìn, đêm này càng giống y như anh tưởng tượng. Cổ họng của Aros đã rụng. Ông nhìn những người xung quanh và thấy hàng ngàn người đã mất mạng. Đây là điều ông đã cố gắng ngăn chặn nhưng nó vẫn xảy ra. Hiện trường nơi Aros đứng bất động trước mặt. Anh ta nhìn vào tay mình và thấy máu. Bao nhiêu người đã chết? Có bao nhiêu người bị thương? Phải mất bao nhiêu thời gian nữa anh mới hài lòng với tất cả những điều này? Anh không muốn điều đó, đó không phải là điều anh mong muốn khi bước vào cuộc sống này. Aros hạ kiếm xuống và nhìn chằm chằm lên bầu trời với đôi mắt trống rỗng và biểu cảm không thể đọc được. Ông cảm thấy chết cả trong lẫn ngoài, nhưng cuộc chiến chỉ mới bắt đầu. "Aros! Lấy lại thanh kiếm." Araya bảo vệ lưng Aros bằng thanh kiếm của mình. "Đây không phải là lúc để mơ mộng." Ông nhìn vào mắt Araya và che mặt. "Các bạn phải giải phóng dân tộc chúng tôi." Aros nhìn chằm chằm vào Araya và mỉm cười. "Vâng, chúng tôi sẽ làm." Anh ôm Araya và thì thầm vào tai anh. "Cảm ơn." Araya vỗ vào lưng anh ta. Mặc dù những cái ôm thật tuyệt vời, nhưng họ đang ở giữa chiến trường và phải cảnh giác. Zaganon bay qua hai người đàn ông và gầm gừ như thể đồng ý với những gì Araya nói. Hắn phun lửa vào đội quân đang tấn công, cho họ ăn quả cầu lửa thay vì tinh hoa của con người. Ông hạ cánh gần Aros và cúi đầu xuống trước khi trở lại làm người. "Có vẻ như mọi thứ đều suôn sẻ!" Zaganon vỗ vai anh trai. "Tôi không hiểu tại sao người ta nói ma là bất tử, vậy tại sao chúng lại chết hết?" Ông cười và nhìn hai người đàn ông này. "Chúng ta có làm quá nhiều không?" Aros nhìn anh trai mình, hy vọng nhận được sự giúp đỡ của anh. "Rất nhiều người đã chết." Zaganon nhìn chằm chằm vào vẻ mặt đau đớn của anh trai. Thật hoang mang và sợ hãi, như thể anh ta nghĩ rằng mình đã làm điều gì đó không thể tha thứ. Zaganon cười mỉa mai mái tóc ngắn của Aros. "Đó là vì lợi ích lớn hơn." Aros gật đầu, ba người đi về phía kẻ thù kia. Danaya và Mu Dayun đứng trước mặt ba người, lau những vết máu trên má. Danaya lấy cây đàn hạc của mình ra và chơi bài hát mà cô đã chơi cho Aros và Zaganon. Araya chạy về phía cô ấy, đá cây đàn hạc lên và nhảy lên và lấy nó đi. Ông bẻ đôi cây đàn hạc và đánh Danaya bằng cán kiếm. Araya không muốn giết cô bằng lưỡi dao sắc nhọn của mình. Ông và Danaya từng là một đội chiến đấu chống lại quái thú và nuôi dưỡng linh hồn của chúng. Muwunda có thể đến sau, nhưng anh ta đã từng là người của anh ta. Araya đá vào lưng đám mây lớn của MU để thiên thần nhỏ bay về phía Aros và Zaganon. Cả hai anh em sinh đôi đều đá vào bụng Mu Dayun khiến anh bay lên. Ông nôn ra máu và cảm thấy các cơ quan nội tạng bị co thắt. Cú đá của Araya không thể coi thường, với anh, một cú búng tay cũng đủ khiến người ta bay xa, nếu không khống chế sức mạnh, anh đã giết chết Mu Dayun ngay tại chỗ. "Ba người làm gì vậy" Araya nhìn chằm chằm vào hai người mà ông đã nuôi dưỡng cả đời. "Tại sao ngươi đứng về phía kẻ đã giết vua của ngươi" "Ngài là vua của chúng tôi!" Danaya ôm bụng, nhìn chằm chằm với sự hoang mang và hy vọng, sợ hãi và bất an. "Sau cái chết của Hinin, ngươi xứng đáng với vương miện và triều đại." Danaya nhìn chằm chằm xuống đất, không biết mình đang làm gì. "Anh nên là vua." Araya lắc đầu và đấm vào gáy Danaya. Danaya bất tỉnh trong vòng tay của Araya. "Tôi không bao giờ nên là vua"-ông lẩm bẩm. Araya chuyển hướng sang Aros và Zaganon. Aros nhìn Danaya hôn mê và cảm thấy buồn về kết cục của họ. "Tôi xin lỗi." Araya lắc đầu. "Không cần thiết đâu, dù sao cũng không có kết quả tốt đẹp đâu". Đồng tử của Aros co lại, ngang qua vai của Araya. Ba người nghe một bản nhạc tưởng chừng không đến từ bất cứ nơi đâu, nhưng nó có ở khắp mọi nơi. Một giai điệu được cất lên bởi một cây đàn cổ ấm áp và độc đoán bao quanh trận địa, và xác chết của những hồn ma bị chúng cắt làm đôi một lần nữa trở nên nguyên vẹn. Đêm ngập tràn tiếng la hét và những xác chết bất tận đứng dậy sau khi bị cắt. Cơ thể con người chết đi và trở thành một thứ tồi tệ hơn trước, ăn thịt và tất cả những thứ sống xung quanh. Đêm ngày càng lạnh, máu của họ khô cạn. Tiếng vọng của những người đã khuất, gào thét đau đớn, hy vọng có người giúp đỡ, nhưng không ai cử động được, tuy nhiên đêm vẫn còn rất sớm. Ở phía bên kia của cuộc chiến, Lillian nhìn thấy cảnh tất cả những người chết đứng lên và biến thành những xác chết biết đi. Cả hai mắt đều chùng xuống mặt vì vết thương vẫn còn chảy máu. Máu và nội tạng được trang trí bằng cỏ xanh và ca ngợi giai điệu của quỷ không bao giờ phai mờ. Lillian nhìn xung quanh với hy vọng tìm được người cô cần để sống. Nó quá khó đối với cô ấy, chưa nói đến những người không nghỉ ngơi và dùng năng lượng của mình để chiến đấu trong một trận đấu mà họ biết sẽ thua. Lillian muốn tìm Aros, cô ấy muốn chữa lành vết thương cho anh ấy và đảm bảo anh ấy còn sống trở về. Bà muốn tìm Zaganon, tìm cho ông an toàn với anh trai. Cô ấy cần gặp Araya để chắc chắn rằng tất cả những gì họ đã chiến đấu vẫn còn sống. Cô ấy cảm thấy rằng nếu cô ấy không tìm thấy ít nhất một trong những người này, cô ấy sẽ phát điên. Đôi mắt chị mờ, đỏ hoe, tràn đầy hy vọng. Cô ấy cần nhìn thấy chúng để đảm bảo rằng tương lai của chúng sẽ tươi sáng. Cô ấy nắm lấy ngực mình và cảm thấy chúng càng lúc càng vang lên, khiến nó trở thành thứ duy nhất cô ấy có thể nghe thấy. "Arous!" Cô hét lên, hy vọng sẽ có người trả lời. Cô chờ một giây, một phút nhưng không ai trả lời. Cô bám chặt vào váy của mình và cảm thấy chúng quá cản trở, nên anh cởi áo choàng của cô ra, kéo nó ra phía sau và sử dụng nó để làm quần. Cô ấy chạy đi tìm người của mình, và hét lên khi mắt cô ấy chạm vào Aros. Aros không thể nghe thấy gì và các giác quan của anh trở nên vô dụng khi nhìn thấy những thi thể bị chúng cắt làm đôi bắt đầu di chuyển trở lại. Hơi thở của anh ta trở nên ngưng trệ, và anh ta nghĩ rằng anh ta đã nhìn thấy cánh cửa tử thần đang mở ra. Sau đó, ông nghe thấy một giọng nói. Một giọng nói ấm áp mà dường như ông đã nghe từ lâu. Âm thanh phúc hậu đầy thờ cúng và hy vọng về một tương lai tươi sáng. Đó là giọng nói của người phụ nữ mà anh nghe thấy trong giấc mơ, đang bế con anh bằng tất cả tình yêu thương và sự quan tâm. Anh ấy có cảm xúc sâu sắc với giọng nói này. Aros quay lại và nhìn thấy Lilian cầm trên tay một thanh kiếm mà trời mới biết từ đâu đến, vẻ mặt dường như vừa vui mừng vừa sợ hãi. "Aros, tôi tìm thấy anh."
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD