Chương 10: Mối quan hệ của họ là gì?

1562 Words
Nguyễn Bảo Hân chỉ vào Trần Bạc Tân và chửi rủa: "Nói anh gian dối tệ bạc là thằng ông tồi cũng không đủ, anh đúng là một thằng khốn nạn hài hước nhất từ trước đến giờ. Anh là loại đàn ông gì thế? Ngoài thứ đó của anh còn có vẻ sử dụng được còn lại thì thật sự rác rưởi, nhất là nhân cách của anh, nó khiến tôi cảm thấy buồn nôn.” Lòng tự tôn mong manh của Trần Bạc Tân sắp nổ tung, làm sao anh có thể chịu được việc lại bị cô chế giễu. Ngay lập tức, anh ta không làm phiền đến Nguyễn Hà Linh nữa, xắn tay áo bắt đầu mắng mỏ Nguyễn Bảo Hân. "Cô dám mắng tôi sao! Tôi chỉ muốn lừa cô ngủ, thì sao nào! Cô đã ngủ với nhiều người như vậy, làm sao cô có thể giả vờ trong trắng, một con chó cái chẳng đáng một đồng." Đột nhiên, trước mắt lóe lên, Trần Bạc Tân vừa rồi còn đang nói nhảm đầu đã bị ép mạnh vào tường, anh ta thất thanh nói. "Tôi thấy anh cần phải bình tĩnh lại. " Một giọng nói lạnh như băng vang vọng trong phòng. Chỉ sau đó, Trần Bạc Tân mới nhận thấy rằng có một người đàn ông khác trong nhà. Người này so với hắn cao lớn mạnh hơn rất nhiều, một tay tuyệt đối áp chế, lợi hại đến mức căn bản không thể khiêu khích. Còn hắn, người luôn yếu đuối, ngay lập tức gục ngã. “Anh, anh là ai? " Nguyễn Bảo Hân kiêu ngạo khịt mũi anh ta: "Đồ ngốc, đây là chú nhỏ của tôi! " Thấy anh ta có vẻ đã ngoan ngoãn hơn, Nguyễn Lâm Minh buông anh ra: "Xin lỗi. " Một câu nói đơn giản nhưng lại như phát súng gí vào ngực, mang đến áp lực tâm lý rất lớn cho con người. Trần Bạc Tân không biết danh tính của người đàn ông trước mặt mình, nhưng bản năng nói với anh rằng người đàn ông này rất đáng sợ. Dù không tin nhưng anh vẫn khôn ngoan cúi đầu. "Vâng, thực xin lỗi cô Hân, vừa rồi ta nói vội vàng nói nhảm, ngươi đừng tức giận..." Nguyễn Bảo Hân giễu cợt nhìn anh, rồi đột nhiên cười rạng rỡ: “Tôi không tức giận. " Xoay người, cô thuận lợi ném chiếc quần trên mặt đất ra ngoài cửa sổ, vỗ tay: “Chỉ là, phiền anh đi xuống nhặt đi. " Trần Bạc Tân thở hổn hển, nhưng anh không dám nói gì thêm, anh lập tức thu dọn đồ đạc và chuẩn bị ngoan ngoãn rời đi. Nguyễn Lâm Minh lại lạnh lùng nói: "Anh vẫn còn nợ một người. " Trần Bạc Tân nghi ngờ hỏi: “Cái gì? " Nguyễn Lâm Minh không nói gì, nhưng hất cằm về phía Nguyễn Hà Linh. Nguyễn Hà Linh sửng sốt, người này không phải vẫn luôn rất khoái bắt nạt mình sao, còn có một ngày bảo vệ mình sao? Trần Bạc Tân có thể xin lỗi Nguyễn Bảo Hân vì anh ta không dám xúc phạm các thế lực sau lưng cô. Đối với Linh Đại Hạ nhu nhược yếu ớt, không chịu nổi khuôn mặt này, cho nên thái độ tự nhiên trở nên bá đạo. “Đây là chuyện riêng giữa tôi và cô ấy, người ngoài không có tư cách xen vào. " Nguyễn Lâm Minh khịt mũi lạnh lùng: "Đối với cô Linh, tôi không phải là người ngoài cuộc. " Mặt Nguyễn Hà Linh tái nhợt ngay lập tức. Nguyễn Bảo Hân sửng sốt: “Hả? Vậy hai người quen nhau à? " Trần Bạc Tân cũng cảm giác được trong lòng có cái gì không đúng, sắc mặt đột nhiên dài ra, chán ghét nhìn Nguyễn Hà Linh. "Có chuyện gì với cô ta sao! " Nguyễn Hà Linh tim đập thình thịch, cô ấy thà rằng Nguyễn Lâm Minh đã không làm điều này cho cô ấy. Sẽ thật tệ nếu anh ấy chỉ nhắc lại những gì đã xảy ra đêm đó! "Cô Linh cung cấp bánh ngọt cho công ty của chúng tôi, chúng tôi hợp tác rất vui vẻ. Nếu hôm nay anh không xin lỗi, anh có thể sẽ không thể bước ra khỏi cánh cửa này. " Lời nói của Nguyễn Lâm Minh đầy sức uy hiếp, khiến mọi người không dám phớt lờ. Trần Bạc Tân ngửa cổ đứng đó hồi lâu, muốn trực tiếp rời đi, nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của Nguyễn Lâm Minh, anh không dám manh động. Cuối cùng, cô ấy hơi cúi đầu về phía Nguyễn Hà Linh, và nói với vẻ rất miễn cưỡng: “Tôi xin lỗi. " Sau đó, anh ta giương một đôi mắt hung ác, nhìn chằm chằm vào cô và chửi rủa bằng giọng mà chỉ hai người họ có thể nghe thấy: “Chó cái! Cô chờ đó cho tôi" Nói xong anh đóng sầm cửa bỏ đi. Nguyễn Hà Linh im lặng một lúc, không biết nói như thế nào, cô ấy quay lại và nói lời cảm ơn với Nguyễn Lâm Minh, chuẩn bị rời đi. Lần này, chính Nguyễn Bảo Hân đã lớn tiếng ngăn cô lại. "Cô Linh, đợi đã! " Cô chạy đến trước mặt Nguyễn Hà Linh, cười đưa tay ra: “Tôi, Nguyễn Bảo Hân, xin lỗi vì đã ngủ với bạn trai của cô. " Nhìn cô ấy, Nguyễn Hà Linh thoáng cảm thấy hơi đau đầu. Cô gái này nói thẳng thừng đến nỗi đôi khi cô ấy thực sự không biết phải tiếp tục như thế nào. Cô chỉ có thể đưa tay ra bắt tay: “Tôi là Nguyễn Hà Linh. " "Ô đúng rồi! " Nguyễn Bảo Hân đột nhiên mở to mắt và hỏi cô: "Trần Bạc Tân, anh ta không ngủ với cô phải không? " Nguyễn Hà Linh thực sự muốn đi ngay lập tức. Hai người này thích nói về những điều như vậy.Làm thế nào để cô ấy đừng nói về những điều này nữa.. Ngay cả Nguyễn Lâm Minh cũng nhìn cô với hai cánh tay ôm chặt, anh ta cong môi lạnh lùng, giống như đang xem một vở kịch. Nguyễn Hà Linh thực sự khó nói Nguyễn Bảo Hân nghiêm túc nhìn cô ấy, vì vậy cô ấy không thể không trả lời. Cô chỉ nhắm mắt lại và lắc đầu. "Ồ! Tốt đấy. " Nguyễn Bảo Hân vỗ ngực và thở phào nhẹ nhõm. "Hãy để tôi nói cho cô biết, đó là một điều tốt khi cô chia tay. Kỹ năng của anh ta không tốt, dáng người cũng không đủ, không đáng, cô nên tìm một người tốt hơn. " Mặt Nguyễn Hà Linh lúc đỏ lúc trắng. Trong mắt Nguyễn Lâm Minh hiện lên một chút tự mãn, anh ho nhẹ một tiếng rồi nhẹ nhàng nói với Nguyễn Bảo Hân: “Cháu đi thay quần áo đi, chúng ta cùng cô Linh xuống lầu. " "Được rồi, cô Linh, cô đợi tôi một chút, tôi sẽ không sao đâu. " Nguyễn Hà Linh ngay cả từ chối cũng không kịp, nhìn cô ấy chạy nhanh vào phòng tắm, chỉ có thể ủ rũ đồng ý. Lại chỉ có hai người họ trong phòng. Nguyễn Lâm Minh nhìn cô, với đôi mắt sâu thẳm đầy trêu chọc. “Cô Linh, cô nghĩ xem vừa rồi làm sao tôi kiếm được cái lý do đó? " Nguyễn Hà Linh liếc hắn một cái, bình tĩnh nói: “Vừa rồi ở hành lang anh nghe thấy tôi gọi điện, cho nên anh biết tôi sẽ làm cái gì đi?” "Thông minh, cô bé bán bánh ngọt. " Nguyễn Lâm Minh gật đầu, bày tỏ sự tán thành đạo đức giả. Nguyễn Hà Linh giả vờ như không nghe thấy biệt danh này, thản nhiên nói: “Nghe trộm điện thoại của người khác là sai. " Nguyễn Lâm Minh cố tình làm ra vẻ khó hiểu: “Vậy cô Linh, cô có muốn tôi nói ra bí mật giữa chúng ta trước mặt bạn trai cũ của cô không? Tôi nghĩ cô sẽ miễn cưỡng để cho mọi người biết. " Nguyễn Hà Linh tức giận trừng mắt nhìn anh, hạ giọng tức giận nói: “Anh đừng luôn dùng cái này uy hiếp tôi! " Số tiền nợ anh sẽ được cô trả lại ngay lập tức! Nhưng chuyện xảy ra đêm đó là chuyện lớn, nếu anh tùy tiện nhắc tới, cô sẽ lo lắng đến mức nổ tung. "Không không không. " Nguyễn Lâm Minh vẫy tay ân cần để thể hiện thái độ của mình. “Chỉ có một câu hỏi, Cô Linh nhất định phải trả lời tôi. " Câu hỏi của anh ấy rất kỳ lạ, biểu cảm trên khuôn mặt anh ấy dường như đang ám chỉ điều gì đó tồi tệ trong đó, điều này khiến Nguyễn Hà Linh cảm thấy khó chịu. "Có chuyện gì vậy? " Nguyễn Lâm Minh chậm rãi đi về phía cô, gần như ép cô vào cánh cửa nơi chỉ có cô và anh.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD