bc

CHÀO BUỔI SÁNG, EM YÊU.

book_age18+
1.5K
FOLLOW
8.1K
READ
possessive
HE
arrogant
CEO
sweet
bxg
lighthearted
icy
first love
naive
seductive
like
intro-logo
Blurb

Mấy năm trời Sở Lăng Phong “Khuấy trời đảo đất” để tìm một cô gái. Sau này mới phát hiện cô ấy vẫn luôn ở rất gần, chỉ tiếc đã có một mối tình khắc cô ghi tâm.

Khi biết cô đã chia tay với bạn trai, anh không ngừng tính kế để cô tự nguyện gả cho mình mềm mỏng có bá đạo có.

Từ đó về sau, tiệc rượu đi bar, cuộc sống về đêm, gặp đối tác ngoài giờ làm, tăng ca, tất cả đều đổi thành ở nhà với vợ, giặt đồ, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa…

Đám anh em khó khăn lắm mới hẹn được anh ra ngoài, kết quả lại phát hiện tên này không còn uống rượu.

Mấy người anh em vô cùng kinh ngạc: “Sở Lăng Phong từ ngày lấy vợ, cậu bị cô ấy quản giáo đến mức đánh mất bản thân rồi!”

Sở Lăng Phong cười khinh bỉ mà trả lời: “Tôi đây là cầu xin mới được cô ấy quản giáo, mấy người như các cậu thì biết cái gì.”

Sau khi gả cho Sở Lăng Phong, cô cảm thấy hình như mình càng ngày càng ỷ lại vào anh. Bản thân sắp trở thành một kẻ tàn phế, việc gì cũng không cần động đến.

Mỗi lần cô phàn nàn anh chỉ nói “Muốn chiều cô đến hư luôn, để sau này cô có chết cũng không thể rời xa anh.” Hách Na cứ như vậy liền bị anh dỗ ngọt.

Trong cuộc đời này, có bao nhiêu người yêu đối phương được toàn vẹn. Người mà, nếu em muốn hái sao trên trời anh cũng nhất định “Tặng em cả bầu trời đầy sao.”

Yêu và được yêu, là điều bất cứ cô gái nào cũng mong muốn.

chap-preview
Free preview
Chương 1: Dứt khoát đá loại đàn ông như anh ta.
Hạ Hách Na kéo va li đi vào trong thang máy bước chân có vẻ hơi vội vã, hơn ba tháng trời cô chưa về nhà.   Cô ty sắp xếp cô đến thành phố B để tham dự cuộc thi thiết kế, cùng với một người đồng nghiệp nữ. Những tưởng mọi chuyện sẽ thuận lợi như mong muốn, thiết kế của cô sẽ được hội đồng kiểm duyệt công nhận. Nhưng không, thứ cô nhận lại chỉ là một bản thông báo, thông báo cô bị loại khỏi cuộc thi vì bản thiết kế của cô giống với thiết kế của Tưởng Dung Dung.   Cô đã vô cùng sốc, thiết kế của cô bị người ta ăn cắp một cách trắng trợn. Công ty cũng vì chuyện này là đuổi việc cô, lấp liếm đi sự thật. Trong một đêm cô ta có tất cả, còn cô thì mất đi tất cả, thứ cô còn lại duy nhất là lòng tự tôn. Hách Na cùng với bao uất ức đặt ngay một vé máy bay, bay về thành phố ngay trong đêm. Cô về tới cũng là 4 giờ sáng, Tử Tuyên có thể đang ngủ rất say xưa. Hách Na không hề nói cho anh ấy chuyện cô bị đuổi việc, gọi điện về đều nói rằng mình ổn. Ban ngày anh đi làm cũng mệt cô không làm anh phải suy nghĩ. Từ ngoài hành lang cô thấy điện trong nhà còn sáng, chúng hắt ra bên ngoài qua khe cửa. Anh lại thức đêm làm việc sao? Nghĩ đến đây Hách Na vô cùng lo lắng cho Tử Tuyên.   Cánh cửa vừa được mở ra, trên chiếc sofa mà cô yêu thích nhất hai người có nam có nữ đang cuốn lấy nhau. Cả căn phòng vương đầy mùi dục vọng, cô gái kia còn tự nhiên nói ra mấy lời khiêu khích phóng đãng, mấy tiếng rên rỉ hoang lạc.   Cô đứng như trời trồng dõi ánh mắt theo bọn họ, cảm giác vô cùng ghê tởm. Mấy lời buồn nôn như vậy lại phát ra từ miệng một cô gái. Cô chưa từng nghĩ sau này mình sẽ nói ra những lời đó.   Bọn họ quấn lấy nhau, từng hồi từng hồi triền miên. Người nam mạnh tay tét vào mông cô gái, thúc mạnh đến mức như muốn xuyên thủng cô ta. Anh ta còn nói ra mấy lời bẩn thỉu.   Cô gái kia không hề bài xích ngược lại còn vô cùng hưởng ứng, tiếng ren rỉ vang khắp căn nhà.   Người đàn ông không có dấu hiệu dừng lại. Bọn họ cứ như vậy, đến khi cô vào tận bên trong cũng không phát hiện ra.   Hách Na bây giờ đau đớn đến mức không thở nổi. Nhớ đến lúc trước, khi cô chuẩn bị lên thành phố học đại học, thái hậu nhà cô đã từng nói: “Đàn ông trên đời không thiếu, bọn họ là động vật nửa trên là tri thức, nửa dưới là bản năng. Đây là cách để phân biệt giữa phần con với phần người. Là thân con gái phải nên biết giữ gìn bản thân.” Lúc đó Hách Na còn cười nói mẹ không cần lo lắng. Bây giờ ngẫm lại, thái hậu nhà cô nói không hề sai.   Cô gái kia nhìn thấy cô đang đứng trước mặt thì giật bắn mình, đẩy vội người bên trên đang điên cuồng làm việc. Người đó đúng là Lý Tử Tuyên bạn trai của cô. Cô ta vơ vội chiếc gối ôm hình con mèo mà cô yêu thích che lấy thân. Lý Tử Tuyên nhìn thấy cô liền chột dạ, gương mặt biến sắc trắng bệch.   “Em về khi nào vậy tại sao lại không nói cho anh biết?” Anh ta chỉ chống chế nói được một câu. Đúng là người đàn ông tốt, anh ta nói chuyện với cô nhưng không ngừng ra ám hiệu cho người kia vào trong phòng ngủ thay đồ.   Hách Na vẫn đứng im ở đó, không giống như những người khác sẽ lao đến đánh con tiểu tam kia, hay đánh thằng tra nam đốn mạt này. Cô vẫn giữ được một phần lý trí, dựa vào biểu hiện “Chàng tung thiếp hứng” của bọn họ. Cô biết đây chắc chắn không phải lần đầu tiên bọn họ làm chuyện này sau lưng của cô.   Bất ngờ thật, cô cứ nghĩ khi cô trở về sớm anh sẽ rất bất ngờ, sẽ ôm cô và an ủi cô. Bao nhiêu nỗi buồn, bao nhiêu uất ức của cô thời gian qua được anh xoa dịu hết. Thật sự không ngờ tới việc anh cũng tặng cho cô một bất ngờ kinh thiên động địa như vậy.   Người ta nói trên đời này có ba điều thất vọng nhất. Thứ nhất là: Được đề tên bảng vàng, tiếc là tên ở trên đó lại là tên của mình nhưng một cái họ xa lạ. Thứ hai là: Đêm tân hôn của một người mình rất yêu, nhưng cô dâu lại không phải là mình. Thứ ba là: Tại nơi đất khách quê người gặp lại một người bạn, nhưng mối quan hệ của mình với cô ta không tốt.   Hạ Hách Na với Lý Tử Tuyên yêu nhau được 4 năm, kể từ khi cô còn là sinh viên năm hai. Anh ta là đại thần luôn đứng top đầu trên các diễn đàn, gia cảnh cũng rất tốt. Sau khi ra trường, Hách Na kiếm được việc làm tại một công ty thời trang. Lý Tử Tuyên thì về công ty của gia đình làm. Bọn họ góp tiền mua được một căn nhà rất đẹp, cuộc sống cũng vô cùng thoải mái. Định rằng sau này khi kết hôn sẽ ở lại thành phố này “An cư lạc nghiệp.”   Gia đình họ Lý cũng vô cùng thích cô, hai bên đã tính đến chuyện đợi mùa thu sẽ tổ chức đám cưới. Mà bây giờ là tháng 5 chỉ còn vài tháng nữa bọn họ sẽ kết hôn.   Một buổi tối tâm huyết của mình bị người ta cướp mất. Căn nhà của mình, trên chiếc sofa mình yêu thích có thêm một người phụ nữ nữa cùng với chồng sắp cưới của mình. Bọn họ làm những chuyện cô không thể chấp nhận nổi.   Không những như vậy, người phụ nữ kia lại là đối thủ cạnh tranh của mình từ nhỏ đến lớn. Cô ta là Trương Lạc Tuyết em gái cùng cha khác mẹ với cô.   Trái đất quả là tròn, chạy trời không khỏi nắng. Cô đã tránh xa khỏi bọn họ, bọn họ lại muốn thắng thua với cô đến tận cùng. Những tình tiết máu chó thế này cứ ngỡ chỉ có trong mấy bộ phim thương mại, không ngờ cuộc đời của Hạ Hách Na chính là tuyển tập những tình tiết cẩu huyết.   [Giải thích: Cẩu huyết, máu chó: Là vật có thể dùng để trừ tà ma, nhưng theo ý hiểu của giới trẻ bây giờ, từ này để chỉ những tình tiết rập khuôn xuất hiện trong tiểu thuyết và đời thực.]   Trương Lạc Tuyết thay đồ xong xuôi bước ra bên ngoài, vẻ mặt ngây thơ nhìn Hách Na. Ngồi xuống bên cạnh của Lý Tử Tuyên, Trương Lạc Tuyết cong khóe miệng đầy thách thức. Những tưởng Lý Tử Tuyên sẽ bảo vệ, che chở cho cô ta. Không ngờ anh ta hèn mọn ngồi sang ghế khác.   Trương Lạc Tuyết thất thố tức đến tím mặt, răng cắn vào nhau lập cập. Trương Lạc Tuyết hất cái cằm xinh đẹp của cô ta về hướng Hách Na, nở nụ cười xinh đẹp: “Hạ Hách Na lâu rồi không gặp.” Trong mắt Trương Lạc Tuyết thật nhiều đắc ý.   Hách Na cảm thấy hơi đau đầu, thái dương của cô giật lên mấy hồi. Cô không biết dây thần kinh xấu hổ của Trương Lạc Tuyết phải thô đến thế nào, để khiến Trương Lạc Tuyết coi việc làm kẻ thứ ba là một loại vinh quang. Cũng không biết người đàn ông da mặt dày đến đâu, để anh ta vẫn tỏ ra vô tội trong hoàn cảnh này.   “Tôi về cũng chưa lâu lắm, đủ để chứng kiến hết tất cả những việc mà hai người đã làm với nhau.” Hách Na vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, cười cười, cô đi đến tủ lạnh lấy một chai nước lạnh. Mở nắp uống một ngụm như không nhìn thấy vẻ mặt càng ngày càng khó coi của Lý Tử Tuyên.   Anh ta trong lòng vô cùng bất an, thà rằng cô cứ lao đến đánh chửi anh ta còn hơn là bình tĩnh như vậy. Càng như vậy anh ta càng không biết cô sẽ chuẩn bị làm điều gì.   “Đang làm ở đâu rồi?” Cô đặt lại chai nước vào trong tủ lạnh, sau đó đóng lại, đi đến ngồi xuống ghế.   “Cô chưa biết gì sao?” Trương Lạc Tuyết đưa những ngón tay thuôn dài, trắng nõn của cô ta lên che miệng. Cô ta còn cười hi hi dáng vẻ vô cùng lẳng lơ trả lời: “Tôi đang làm ở công ty của Tử Tuyên, hiện đang làm thư kí riêng của anh ấy.”   Hách Na nghe như vậy cười cười, cũng may thời gian rảnh cô thường đọc mấy thể loại truyện ngôn tình 3 xu. Tình tiết này Hách Na có thể dễ dàng đoán ra mà không cần dùng đến não.   Hách Ha mở va li lấy ra một hộp cà phê hạt to đặt lên bàn: “Đây là cà phê mà anh thích nhất.”   Lý Tử Tuyên nhìn thấy nụ cười của Hách Na tâm trạng có phần dịu lại. Một khắc anh ta còn quên đi hết tất cả lỗi lầm của mình. Trong lòng đã bình tĩnh, cùng lắm cũng chỉ là chơi đùa với một người phụ nữ, đàn ông ai mà chẳng phong lưu. Huống hồ anh ta chơi bời đi nữa vẫn coi Hách Na là nữ chủ nhân của căn nhà này, như vậy đã quá đủ với cô. Lý Tử Tuyên biến tấu nỗi lầm của mình thành một điều hiển nhiên, lấy lý do anh ta là đàn ông ra để bào chữa.   Đàn ông thì được giăng hoa chơi bời, người phụ nữ của mình lại đòi hỏi họ phải chính chuyên một lòng. Ở đâu ra có loại chuyện đó, chẳng phải gió tầng nào thì gặp mây tầng đấy à?   Hạ Hách Na hít một hơi thật dài, đến khi cảm thấy đam điền dễ chịu khí huyết được điều hòa cô mới hất tóc mái của mình: “Lý Tử Tuyên tôi đây chơi anh chán rồi, bây giờ không cần anh nữa. Hộp cà phê này coi như quà chia tay tôi tặng cho anh.” Cô nói một cách vô cùng dứt khoát. Cô quay sang nói với Trương Lạc Tuyết: “Trương Lạc Tuyết, gã đàn ông này tôi không cần nữa cho cô, từ từ mà chơi dù sao cô cũng thích cướp trên tay của người khác. Lần này Hạ Hách Na tôi trịnh trọng tặng cho cô.” Nói xong cô đứng dậy, kéo chiếc valy của mình đi thẳng ra ngoài.   Trước khi đi đến cửa cô còn không quên quay lại, nói một câu thể hiện sự chủ động của mình: “Lý Tử Tuyên hôm nay là bà đây không cần anh, là bà đây thẳng chân đá anh.”   Hạ Hách Na kiêu hãnh đi ra bên ngoài, cũng may mắn cho cô là thẻ ngân hàng, giấy tờ tùy thân đều ở trong hành lý, ra đi như thế này cũng không được tính là quá mất mặt. “Hách Na.”   Lý Tử Tuyên thật sự không ngờ tới Hách Na sẽ làm như vậy, vội vàng chạy ra cửa kéo tay của cô lại: “Anh và người phụ nữ kia chỉ là chơi đùa một chút, em đừng tưởng thật.”   Hạ Hách Na cười nhạt, gỡ tay của mình ra khỏi bàn tay của anh ta: “Chơi đùa? Chơi đùa đến mức ôm hôn, quấn quýt. Tôi còn tưởng mình vào nhầm nhà của một cặp vợ chồng mới cưới đấy, 4 giờ sáng vẫn còn mãnh liệt như thế cơ mà!”   Lúc đó ở trường Thánh Du, chuyện Lý Tử Tuyên theo đuổi cô nổi tiếng khắp trường, ai nhắc đến cũng phải xuýt xoa khen ngợi cô có diễm phúc. Được “Phú nhị đại theo đuổi.” Lúc đó phú nhị đại trong trường của cô chủ yếu là những thành phần con ông cháu cha, núp dưới bóng của gia đình ăn chơi phóng túng. Còn anh ta lại theo đuổi cô rất chân thành. Lúc đó cô mắt mờ nên không nhận ra diều đó còn bây giờ thì khác, Hạ Hác Na cô đôi mắt vô cùng sáng rõ.   [Giải thích: Phú nhị đại là tài phiệt đời thứ hai.]  

editor-pick
Dreame-Editor's pick

bc

Tưởng Chỉ Là Thích, Không Ngờ Là Yêu

read
1K
bc

Mối tình đầu

read
1.5K
bc

Bùi Tướng quân, chàng đứng lại cho ta!

read
1K
bc

Cô Hầu Cao Cấp

read
25.8K
bc

Em là tia nắng của đời tôi

read
1K
bc

NỮ PHỤ! XIN LỖI NHÉ!

read
1K
bc

Tìm Lại Giấc Mơ

read
1K

Scan code to download app

download_iosApp Store
google icon
Google Play
Facebook