Bỏ lỡ một chuyến xe buýt, cuối cùng Giang Giai Tuệ cũng lê được tấm thân mệt mỏi đầy mồ hôi về đến nhà. Khi cô mở cửa bước vào, mẹ cô đang nấu ăn trong bếp.
Giang Giai Tuệ gọi lớn: “Mẹ.” Bà Giang chỉ nhìn phớt ra rồi thôi. Giang Giai Tuệ đã quen như vậy, cô vào phòng khách, uống một cốc nước lạnh cho đỡ mệt một chút rồi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Xong xuôi, cô ra đứng tựa vào cửa nhà bếp, nhìn dáng vẻ bận rộn và có phần khắc khổ của mẹ, mở lời: “Mẹ à, con muốn đi học lại.”
Bà Giang ngoảnh đầu nhìn cô rồi đáp một tiếng “Ừ.” gọn lỏn.
Giang Giai Tuệ bỗng chốc thấy chán nản, cô quay về phòng riêng, nằm trên giường thở dài một hơi. Không biết mẹ cô nói vậy có xem như bằng lòng hay không?
Nhà Giang Giai Tuệ có thể xếp vào hàng trung lưu khá giả. Ông Giang là tài xế taxi, ông lái một chiếc, còn hai chiếc cho người khác thuê. Bà Giang mở một cửa hàng trong thành phố A chuyên kinh doanh các mặt hàng điện tử như MP3, máy chụp hình kỹ thuật số. Gia đình có hai căn nhà, một căn dành để ở, một căn cho thuê. Giang Giai Tuệ và mẹ hoàn toàn không gần gũi thân thiết, nhiều khi ngẫm nghĩ, cô nhận ra rằng mình chưa bao giờ được tận hưởng vòng tay ôm ấp của mẹ. Mặc dù trong chuyện ăn chuyện mặc, bà Giang không hề bạc đãi cô, song những gì bà chỉ làm như hoàn thành một loại nghĩa vụ, cho đến bây giờ thái độ của bà vẫn luôn thờ ơ, không nóng không lạnh, cơ hồ Giang Giai Tuệ không phải đứa con bà mang nặng đẻ đau.
Sáu giờ rưỡi tối, ba Giang Giai Tuệ đúng giờ về nhà, rửa mặt xong, ông gõ cửa phòng gọi cô ra ăn cơm.
Ông Giang là một người chồng vô cùng mẫu mực, mỗi ngày đi làm đúng giờ, về nhà đúng giờ, về đến nhà rồi thì ông chỉ ở nhà với vợ. Dù hai ông bà sống với nhau đã nhiều năm, cuộc sống vợ chồng vẫn hết sức hòa thuận. Tất cả mọi việc trong nhà đều do bà Giang định đoạt, ông Giang kiếm được đồng nào đều đưa cho vợ đồng nấy.
Ngồi vào bàn ăn, Giang Giai Tuệ không cần nhìn cũng biết tất cả những món ăn trên bàn đều là những món ba cô yêu thích. Mẹ cô múc sẵn một bát canh đặt bên cạnh ba cô cho bớt nóng, liên tục gắp thức ăn cho ba cô, rất ra dáng hình mẫu vợ hiền tiêu biểu. Ba cô vừa ăn vừa nhìn mẹ cười trìu mến. Mấy năm nay Giang Giai Tuệ đã sớm tập thành thói quen, cô cúi gằm mặt khẩy khẩy những hạt cơm trong bát, vờ như không thấy.
Sau bữa cơm, ông Giang vào bếp rửa chén như thường lệ. Giang Giai Tuệ trở về phòng nằm trên giường chìm trong suy nghĩ. Điện thoại di động trên bàn chợt vang lên, cô cầm lên thì thấy tin nhắn của Đậu Đậu, chỉ vẻn vẹn hai từ: “Lên đây.”
Đọc xong tin nhắn, Giang Giai Tuệ đứng bật dậy khỏi giường, cầm điện thoại nhét vào trong túi quần rồi đi ra cửa trước đổi giày.
Ba mẹ cô đang ngồi trên sô pha xem tivi trong phòng khách, Giang Giai Tuệ vừa mở cửa chính vừa lớn tiếng nói vọng vào: “Ba, mẹ, con ra ngoài một lát!” Cửa vừa khép, tiếng của ba cô từ trong khe cửa truyền ra: “Về sớm chút nha con.”
Đóng cửa xong, Giang Giai Tuệ bước lên tầng trên. Nơi họ sống thực chất là khu chung cư của những hộ gia đình làm việc trong nhà máy cơ khí ở thành phố B nhiều năm về trước. Khu nhà này theo năm tháng đã không còn mới như trước nữa nhưng vẫn còn rất chắc chắn. Nhà Giang Giai Tuệ ở tầng hai, cô lên đến tầng cao nhất, rồi lại qua một dãy cầu thang, cuối cùng dừng lại đẩy cánh cổng sắt đã cũ nát dẫn ra sân thượng.
Quả đúng như cô nghĩ, Đậu Đậu đang ngồi trên một băng ghế dài nứt nẻ đặt giữa tầng thượng. Đậu Đậu tên đầy đủ là Lạc Đậu Đậu, người bạn thân duy nhất suốt từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành của Giang Giai Tuệ. Ba Lạc Đậu Đậu và ba Giang Giai Tuệ trước đây đều làm công nhân trong nhà máy, hai nhà vốn là hàng xóm láng giềng nhiều năm, nhà Giang Giai Tuệ ở tầng hai còn nhà Lạc Đậu Đậu ở tầng bốn. Hai người bằng tuổi, hồi còn bé học chung nhà trẻ, rồi đến tiểu học, trung học, bây giờ cả hai đều đến tuổi vào đại học. Từ khi bắt đầu đi nhà trẻ, Giang Giai Tuệ đã là một cô bé tính tình trầm lặng, cô ít nói chuyện, ít tiếp xúc với các bạn cùng lứa, bao nhiêu năm nay cô cũng chỉ có một người bạn thân là Lạc Đậu Đậu.
Giang Giai Tuệ bước đến ngồi xuống cạnh Lạc Đậu Đậu, Lạc Đậu Đậu lấy lon bia sau lưng đưa cho cô.
Giang Giai Tuệ cầm lấy mở nắp uống một ngụm nhỏ, rồi lui ra sau ngồi dựa thẳng lưng vào ghế, ngước mặt nhìn bầu trời đêm. Lạc Đậu Đậu ghé sát đến, tựa người vào vai cô, từng đợt gió đêm mát mẻ nhẹ nhàng thổi những sợi tóc của Lạc Đậu Đậu lướt qua khuôn mặt Giang Giai Tuệ.
Lạc Đậu Đậu hớp một ngụm bia rồi nói với Giang Giai Tuệ: “Hôm nay tớ đã gây sự với lão sếp.”
Giang Giai Tuệ nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”
Lạc Đậu Đậu nhấc đầu lên khỏi vai Giang Giai Tuệ, ngồi nhổm dậy, kích động nói: “Hôm nay lão già Đinh định giở trò đồi bại với tớ! Bị tớ lấy gót giày nện cho lão một trận. Gót giày bị đứt rồi, đôi giày đó tớ mua hết bốn mươi tệ, thật lãng phí quá đi mất.”
Giang Giai Tuệ quay sang cau mày nhìn cô, hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Không, vừa đánh lão ta xong là tớ đã bỏ chạy rồi, tiền lương cũng chưa lãnh nữa, nửa tháng lương của tớ coi như đi tong rồi.” Lạc Đậu Đậu nói xong bĩu môi, mệt mỏi chán chường ngã người ra sau.