Chap 2.
Bác Trạch ngồi tần ngần ở studio, tay đưa điếu thuốc mình đã hút gần cạn dụi thẳng vào gạt tàn đầy toàn là đầu lọc thuốc.
Anh còn nhớ, ngày ngày ba năm trước sau khi nhận được tờ xét nghiệm về huyết thống của anh và đứa nhỏ kia, mới đây chớp mắt một chút đã thoáng qua ba năm.
Có tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng ấn khoá mật khẩu phòng.
Một cậu bé trắng trắng tròn tròn mũm mĩm chạy đến chỗ Bác Trạch đang ngồi, nhanh nhẹn kéo kéo góc quần của anh.
-"Ba à, Mẹ Tịnh Tuyết đâu ạ?"
-"Cô bận đến chỗ làm rồi."
Cục bột trắng mũm mĩm này một mặt đầy nét buồn, lại có nét lười lười của Bác Trạch nên có đôi chút khiến Bác Trạch buồn cười.
Anh nhớ rất rõ ngày ấy Tịnh Tuyết cũng không hề hỏi anh về mẹ đứa nhỏ là ai? Cũng không thắc mắc bất cứ cái gì, luôn luôn là một mặt ôm ấm thằng oắt con này.
-"Anh định bỏ nó à?"
-"Em thấy sao?"
Anh hỏi cô.
-"Nuôi đi, nhạc sĩ nổi tiếng như anh mà đem bỏ con. Báo chí mà biết được còn mặt mũi gì nữa. Huống chi, thằng bé còn rất giống anh."
Tịnh Tuyết cuối đầu chăm sữa cho bé con nằm trong nôi trắng mỉm cười sờ sờ khuôn mặt thằng bé.
Bác Trạch lần đó qua Mĩ quả nhiên là điên rồi nên mới lầm lỗi tai hại mà nặn ra được một oắt con thế này đây, quen người kia chưa được bao lâu liền phát sinh quan hệ, lúc người ta mang thai con mình thì mất tích, báo hại anh một năm nay dù có cố gắng thế nào cũng không hề có tin tức gì. Hôm nay lại thuận gió xuôi thuyền đem con đến trước cửa quăng cho anh.
-"Mẹ kiếp.."
Bác Trạch chửi thầm trong lòng mình, suy nghĩ thậm chí ngay cả lúc sinh con cô ta cũng không muốn báo cho anh lấy một câu.
Bao nhiêu năm nay nuôi nấng đứa nhỏ này thực sự rất tốn công tốn sức, may là có cô.
Tịnh Tuyết là bạn bè lâu năm của Bác Trạch , lúc trước cả hai cùng học chung trường cấp hai, cấp ba. Rồi ra trường mỗi người một công việc. Bác Trạch trở thành nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng, còn cô thì vừa học vừa mở một tiệm coffe theo ý thích của bản thân mình.
Quan hệ cả hai tương đối thân thiết nhau nhờ oắt con họ Min của Bác Trạch .
-"Anh định đặt tên gì cho em bé?"
-"Không biết nữa. Đặt đại mèo gà chuột gì đó cho dễ nuôi đi."
-"..."
-"Cám ơn em."
-"Có gì chứ, bạn bè thân thiết những lúc thế này mới gọi là cần nhau mà."
Bác Trạch chỉ biết bật cười.
...........
___________
nhật ký của Bột Ngọt.
..
Xin chào mọi người, con tên là Bột Ngọt, con là con trai của Ba Bác Trạch và mẹ Tịnh Tuyết . Mặc dù mẹ luôn luôn bảo rằng con không được gọi mẹ như thế nhưng mà con vẫn muốn gọi như vậy.
Năm nay con ba tuổi, con đang học ở lớp mẫu giáo trường mầm non Hoa Hướng Dương ở gần nơi có cửa hàng cà phê của Mẹ Tịnh Tuyết .
Các cô có muốn biết lí do vì sao con lại được đi học sớm như vậy hay không?
Không sai, là vì Ba của con đó.
-"Gửi nó đi trường học đi, ở nhà mệt quá. Không chăm nữa."
Ba, ba thật tuyệt tình khiến trái tim bé nhỏ của con tan nát.
Mà thôi, bỏ qua Ba đi, con đang kể chuyện của con mà.
............
nhật ký của Bột Ngọt.
..
Xin chào mọi người, con tên là Bột Ngọt, con là con trai của Ba Bác Trạch và mẹ Tịnh Tuyết . Mặc dù mẹ luôn luôn bảo rằng con không được gọi mẹ như thế nhưng mà con vẫn muốn gọi như vậy.
Năm nay con ba tuổi, con đang học ở lớp mẫu giáo trường mầm non Hoa Hướng Dương ở gần nơi có cửa hàng cà phê của Mẹ Tịnh Tuyết .
Các cô có muốn biết lí do vì sao con lại được đi học sớm như vậy hay không?
Không sai, là vì Ba của con đó.
-"Gửi nó đi trường học đi, ở nhà mệt quá. Không chăm nữa."
Ba, ba thật tuyệt tình khiến trái tim bé nhỏ của con tan nát.
Mà thôi, bỏ qua Ba đi, con đang kể chuyện của con mà.
Ở nhà Mẹ Tịnh Tuyết hay gọi con là Bột Ngọt, còn Ba thì gọi con là thằng oắt con kia mà thôi.
Ở studio của Ba Bác Trạch có rất nhiều chú, chú Lãng Vĩ này, chú Viễn Minh này, chú Khải Kiện này, chú Thành Hiên này, chú Tiến Công này, chú Việt Dương nữa này.
Mấy chú ấy ngày nào cũng la ó om sòm khiến con nhức đầu hết sức, nhưng mà được cái mẹ Tịnh Tuyết rất hay đến đây nên là con có chịu khổ cũng không sao.
Kiếp này con chỉ muốn làm một cục đá thôi mà. Sao ai cũng ngăn cản ước mơ của con hết vậy? Con cũng buồn rầu hết sức.
Chú Lãng Vĩ và Mẹ Tịnh Tuyết hay bảo con rất giống Ba Bác Trạch , nhưng mà con thì lại không thấy giống chỗ nào cả.
-"Bột Ngọt.. qua đây qua đây."
Mẹ Tịnh Tuyết vỗ tay gọi con.
-"Dạ. Con qua liền."
Con lăn một vòng từ trên ghế xuống đất, đầu đụng vào cạnh bàn kêu một cái 'cốp' vô cùng lớn.
-"Chết rồi con tôi.."
Mẹ Tịnh Tuyết hét lên một tiếng sau đấy chạy nhanh về phía con. Mẹ bồng con lên sau đó còn vạch trán vạch tay vạch chân của con xem con có bị thương ở đâu hay không.
-"Mẹ."
Con giả vờ mếu máo ôm lấy Mẹ Tịnh Tuyết .
-"Con đau ở đâu sao? Nói cô nghe nào, ngoan, đừng khóc."
-"hic.. hông có.. hôm nay con đi học.. hic hic.. có hai bạn kia xấu lắm.. hic hic."
Con chui vào lòng Mẹ, ôm bụng Mẹ cứng ngắt.
-"Ai dám bắt nạt Bột Ngọt?"
Con thấy giọng Mẹ thay đổi, liền đưa tay mập ú dụi dụi mắt con, giả vờ uỷ khuất hơn nữa để cho mẹ mủi lòng.
-"Bạn đó nói con hông có mẹ, còn có.. còn có nói là mẹ Bột Ngọt hông thương nên bỏ con."
Sau đó con liền khóc thật lớn hơn, khóc thật to hơn, Mẹ Tịnh Tuyết ôm lấy lưng con, mẹ còn bế con lên đi vòng vòng trong nhà nữa.
-"Ai nói Bột Ngọt không có ai thương? Có cô mà, cô thương Bột Ngọt nhé."
Gì chứ? Con đã diễn giỏi như vậy rồi mà mẹ vẫn không siêu lòng hay sao? Thật là ấm ức mà.
-"Bạn đó nói con bị mẹ bỏ.. hic.. woaaaa.."
Con gào khóc trong tuyệt vọng.
Mẹ cuốn cuồn lo lắng ôm lấy lưng con mà ra sức vỗ vỗ.
-"Được rồi, ngoan nào. Vậy cô Tịnh Tuyết là mẹ con nhé. Từ nay Bột Ngọt có mẹ rồi. Mẹ sẽ không để Bột Ngọt bị bắt nạt nữa."
-"Nae~~."
Con đưa đôi mắt to tròn sáng rực rỡ nhìn Mẹ.
Cười trộm một chút, con lừa được mẹ rồi nha.
...........
__________
-"À Tịnh Tuyết , lần trước đi ăn cùng nhau. Bạn của anh đã xin số của em."
Viễn Minh mỉm cười nói với cô.
-"Hả? Vậy sao? Vậy anh có cho hay không?"
-"Không, anh nghĩ anh chưa hỏi em mà cho số lung tung thì không được lịch sự cho lắm."
Anh cười ha ha rồi cuối đầu uống ngụm nước.
-"Cám ơn anh. Ít nhất em vẫn biết em không có ế."
-"Em không định quen ai hay sao? Cứ ở một mình như thế này thực sự không tốt."
-"Chúng ta biết nhau cũng không phải một hay hai ngày mà, anh chắc hiểu tính em."
-"Vì hiểu được em nên anh mới không muốn em chờ nữa. Tịnh Tuyết à, hãy buông tay anh Bác Trạch đi, nghĩ cho bản thân một chút. Mối duyên này của hai người, anh không nỡ nhìn nữa."
Viễn Minh thẳng thắn nói với cô, thở dài một cái.
............................