Bữa tối kết thúc trong bình yên với những câu chuyện vu vơ về các món ăn. Khởi đầu tốt đẹp cho một đêm hẹn hò lãng mạn, nếu như hai người là tình nhân. Đáng tiếc, họ không phải.
Dương Kha đứng lên đề nghị:
“Chúng ta ngắm cảnh đêm một lát, được không?”
Uyển Bình gật đầu, theo hắn ra ban công.
Màn đêm thăm thẳm, biển đêm thâm trầm. Chỉ có vài ngọn đèn lấp lánh thắp sáng hòn đảo và bãi biển. Chúng như những viên ngọc trai cài trên mái tóc đen huyền của đại dương. Nhưng không gian mênh mông tăm tối lại thích hợp ngắm những vì sao. Đêm cuối tháng không trăng, nhìn rõ từng chòm sao trên nền trời bao la bất tận.
Dương Kha chỉ tay về phía chân trời:
“Đó là chòm sao Andromeda. Cha tôi đã xây dựng nơi này để ngắm chòm sao đó. Ông thường đến đây một mình.”
Cái tên Andromeda làm Uyển Bình giật mình. Cô nghiêm túc nhìn người bên cạnh. Hắn mỉm cười nắm tay cô, bỏ vào đó một chiếc hộp.
“Huy hiệu Andromeda. Trả lại cho cô."
Đây là tín vật của mẹ cô, cũng là dấu hiệu nhận diện của những cô gái mang huyết thống Tôn Thất. Mỗi người sẽ lựa chọn một chòm sao và khắc lên tên mình. Nó sẽ được tặng cho người đàn ông họ yêu.
Uyển Bình mở hộp, nhìn ngắm chiếc huy hiệu hình tròn bằng bạc lớn hơn đồng xu một chút. Một mặt được chạm khắc tên mẹ cô - Tôn Thất Nhạc An, mặt khác là chòm sao Andromeda. Mỗi ngôi sao là một viên thạch anh tím thẫm xinh xắn tỏa ánh sáng huyền ảo.
Đến bây giờ, cô vẫn không hiểu tại sao mẹ mình lại chọn Andromeda.
"Cha anh đã đưa nó cho anh sao?" Uyển Bình lạnh nhạt hỏi.
"Đúng vậy. Ông ấy đã giữ nó bên mình suốt mấy chục năm qua."
Lời mô tả của Dương Kha có rất nhiều ý nghĩa. Ánh mắt hắn mang theo hoài niệm và thương tiếc.
Uyển Bình không tiếp lời. Im lặng nhìn chòm sao nơi cuối trời.
Andromeda giống như hình ảnh một thiếu nữ yếu đuối bị xiềng xích trong tuyệt vọng, cũng giống hình ảnh một chiến binh mạnh mẽ đang cầm kiếm hướng về kẻ thù. Chòm sao hiện ra thế nào đều phụ thuộc vào trí tưởng tượng của người nhìn.
"Gió mạnh lên rồi. Tôi đưa cô trở về."
Dương Kha lên tiếng phá vỡ dòng suy tưởng của Uyển Bình. Cô gật đầu, chưa kịp bước đi thì bị một chiếc áo khoác lên vai.
"Cẩn thận cảm lạnh."
Hắn mỉm cười nhắc nhở, chiếc áo vest của hắn đã chuyển sang cho cô.
"Cảm ơn anh."
Uyển Bình không từ chối, thản nhiên tiếp nhận.
Dương Kha đẩy xe cho cô. Vệ sĩ đi theo phía sau, cách một khoảng xa. Hai người im lặng về tận cửa phòng.
"Chúc cô ngủ ngon và không mơ thấy ác mộng."
Uyển Bình gật đầu cảm ơn, nói là tạm biệt. Cô vào phòng mới nhận ra mình quên trả áo cho Dương Kha.
Hơi ấm của hắn lưu lại trên chiếc áo vẫn bao quanh người cô, mang theo hương bạc hà và oải hương thanh mát. Cô cũng chẳng để tâm điều này có quá mức thân mật, vượt qua giới hạn xã giao hay không. Cô chỉ biết mình không bài xích từ sâu trong tâm khảm, giống như rất thân quen.
Điều này làm cô hiếu kỳ.
Uyển Bình vuốt ve chiếc huy hiệu Andromeda, âm thầm tự hỏi, cha của Dương Kha và mẹ của cô là quan hệ thế nào? Thậm chí, cô và hắn là quan hệ thế nào?
Suy nghĩ trở nên hỗn loạn, Uyển Bình lắc đầu bỏ qua, chuẩn bị lên giường đi ngủ. Sớm hay muộn cô sẽ biết.
Sáng hôm sau, Dương Kha rời đi rất sớm.
Uyển Bình đứng trên ban công phòng riêng nhìn chiếc chuyên cơ cắt ngang bầu trời vừa chuyển xanh nhạt. Cô trầm ngâm một lúc, thông báo với Mẫn Diệp qua điện thoại:
"Sau bữa sáng, chị và chú Phương đến gặp em một lát."
Mọi người nhanh chóng xuất hiện.
Uyển Bình nhìn Trần Phương, cảm giác khó chịu dâng lên pha lẫn một chút bi thương. Cô biết đây là tâm tình của bản sao. Người kia cảm thấy bị phản bội lòng tin. Nhưng ông là người duy nhất bản sao quen biết ở nơi này.
Uyển Bình ngồi trên sô pha, lên tiếng hỏi trưởng đội vệ sĩ:
"Chúng ta có bao nhiêu người trên hòn đảo này?" Thanh âm nghiêm túc, chậm rãi.
"Chúng ta có hai mươi ba người, bao gồm chủ tịch, mười hai vệ sĩ, mười người trong đội nghiên cứu."
Trần Phương đáp lời, suy đoán Uyển Bình muốn gì.
"Chú Phương hiểu biết công tác bảo an trên đảo này chứ?"
Nghe câu hỏi, ông đã hiểu. Mẫn Diệp cũng nhận ra vấn đề, lo lắng hỏi:
"Dương Kha không cho chúng ta rời đi sao?"
"Em chỉ đề phòng thôi. Hiện tại, chúng ta cũng chưa cần rời đi."
Mẫn Diệp cân nhắc một lúc, lên tiếng giải thích:
"Thật ra từ trước đến nay Dương Kha chưa từng hạn chế chúng ta bất cứ việc gì, cho dù là đi lại hay liên lạc với bên ngoài."
"So với anh ta, chúng ta mới là người cần giữ bí mật."
Uyển Bình thản nhiên nói. Cho nên, Dương Kha cũng chẳng cần cấm đoán. Huống chi, hệ thống an ninh và công nghệ trên đảo rất tinh vi, không chuẩn bị chẳng thể thoát được kiểm soát.
Hai người còn lại trong phòng im lặng, họ biết Uyển Bình nói đúng. Mẫn Diệp lại đau lòng em gái.
"Chị và chú Phương sẽ quan sát tình hình xung quanh rồi báo cáo cho em sau. Em vừa tỉnh lại, đừng nghĩ nhiều."
Cô mỉm cười gật đầu nhưng vẫn nói:
"Em cũng muốn biết tình hình hiện giờ của tập đoàn Sky và nhà họ Mạc. Mạng lưới nhân sự của chúng ta ở đất liền cũng phải rà soát lại…"
Uyển Bình phân công xong, kết thúc cuộc họp ngắn. Lúc Trần Phương vừa bước đến cửa, lại nghe cô hỏi:
"Chú Phương, cặp vợ chồng nuôi dưỡng bản sao của tôi hiện tại thế nào?"
Thanh âm nghiêm túc, không có cảm xúc. Trần Phương bình tĩnh đáp:
"Bọn họ đã có thân phận mới, đang sống ở nước ngoài. Cả hai đều khỏe mạnh và an toàn. Cô chủ có thể yên tâm."
Uyển Bình gật đầu, không nói gì thêm.
Cửa phòng đóng lại sau lưng, Mẫn Diệp nghiêm túc hỏi Trần Phương:
"Chú có cảm thấy Uyển Bình là lạ không?"
Chị không thể giải thích được cảm giác xa cách Uyển Bình tạo ra với xung quanh. Trước kia cô cũng lạnh nhạt, nghiêm túc và trầm tĩnh, nhưng không bài xích thân nhân và thuộc cấp trung thành như hiện tại. Chị hy vọng mình đa nghi, muốn tìm lời trấn an từ kẻ khác.
Trần Phương im lặng một lúc, lắc đầu nói:
"Cô Diệp nhạy cảm quá rồi. Không có chuyện đó đâu."
Ông nói xong liền đi làm việc. Ông kiệm lời, Mẫn Diệp cũng không chạy theo truy hỏi. Cho nên không ai nhìn thấy biểu cảm hoang mang cố gắng che giấu trong ánh mắt của ông.
Còn một mình trong phòng, Uyển Bình lặng lẽ nhìn bóng dáng bản thân đang phản chiếu qua gương treo tường.
Dung mạo của cô trẻ trung hơn trước kia. Từ hình ảnh, cô bỗng đọc được những khát khao tuổi trẻ, mơ ước hạnh phúc, hy vọng tương lai… của bản sao. Ý thức còn lưu lại của người kia cũng đang kích động, khi nhắc đến thân nhân không cùng huyết thống ở bên cạnh nhiều năm.
Uyển Bình đã cướp đi tất cả của bản sao.
Cô bỗng dưng nhớ đến cuộc trò chuyện ngắn trên đường về tối hôm qua. Dương Kha đã hỏi rằng:
"Sống lại trong thân thể trẻ trung hơn, cô cảm thấy thế nào vậy?"
"Anh cũng muốn thử sao?” Âm sắc không chứa đựng mỉa mai.
Khoảng lặng bất ngờ trải ra.
Trường sinh bất lão là khao khát ngàn đời mà nhân loại truy cầu. Chúng giống như huyền thoại, như truyền thuyết. Nhưng câu chuyện huyễn tưởng đã trở thành sự thật. Ai lại từ chối?
“Không muốn.” Dương Kha khẽ cười.
“Tại sao?”
“Tôi không muốn đánh mất chính mình.”
Uyển Bình im lặng. Thật lâu sau, cô bình tĩnh và nghiêm túc nói:
"Cảm thấy giống như tôi là kẻ sát nhân."
"Cái gì?"
"Đáp án cho câu hỏi "tôi cảm thấy thế nào" của anh?"
"…"
"Tôi giết chết chính mình."
Uyển Bình lạnh lùng nói thêm.
Hai người im lặng nhìn nhau trước cửa phòng cô, sau đó là lời chúc ngủ ngon và "không mơ thấy ác mộng" của hắn.