“Xem kìa, xem kìa. Trông mặt không có tí cảm xúc gì cả.Thấy ớn ghê chưa?”
Xì xầm.....xì xầm.......
“Một lũ chết tiệt.” - Thiên Nhu gằn giọng nói
“Thiên Nhu. Mặc kệ họ đi, không đáng đâu.”
“Nhưng bọn học dám nói cậu như thế làm tớ không chịu được.”
“Bỏ qua đi. Tớ cũng không quan tâm họ nói gì đâu mà.”
An Như và Thiên Nhu cùng nha là bạn thân khi cô sang Mỹ du học.
Đó là một cô gái đẹp, với mái tóc màu nâu hạt dẻ cùng đôi mắt đen láy. Thiên Nhu là con lai, mẹ cô ấy là người Pháp còn ba cô ấy người Việt.
Ở nơi đất khách quê người, chỉ có mỗi Nhu nhi bên cạnh cô. Hai người luôn thân thiết với nhau, thân thiết đến mức chỉ có Thiên Nhu vì cô mà sang đây học.
Có lẽ cả đời này An Như cũng không tìm được người bạn nào tốt hơn thế.
“Cậu bỏ qua dễ dàng cho bọn họ quá đấy.”
“Tớ chỉ không muốn tốn hơi sức vào những chuyện vô bổ thôi.”
“Chuyện bản thân cậu mà cậu nói vô bổ sao? Đến bao giờ cậu mới biết nghĩ cho bản thân mình.”
“Cậu biết là mình không thể mà.Dù có quan tâm thì cũng đến vậy thôi.”
“An Như...”
“Thôi.Lo học đi.Giáo viên chú ý đến bọn mình từ nãy giờ rồi đó.”
“Ừm....” - Thiên Nhu nhỏ giọng dần.
“Reeng.................”
Tiếng chuông vừa vang lên kết thúc một tiết học.
“Nè An Như! Bọn mình xuống căng tin ăn gì đi.”
“Ừ!”
Đã hơn một tuần từ khi bọn họ vào đây học. Nói rồi hai người dọn dẹp sách vở đi xuống khu căng tin của trường. Vừa đi cả hai vừa trò chuyện rất vui vẻ. Nhưng khi vừa vào tới nơi.......
“Rào.......”
“An Như! An Như! Cậu có sao không?” - Thiên Nhu hốt hoảng hỏi han.
Cả người An Như bây giờ ướt như chuột lột, trên tóc còn đang giọt nước tí tách. Lúc hai người bước vào, do An Như đi trước mở cửa cho cả hai nên chỉ mình cô bị dội nước. Thiên Nhu thấy bạn mình bị dội nước như vậy thì vô cùng sợ hãi.
Trong căn tin trường có lắp đặt điều hòa nên bây giờ An Như đang run cầm cập vì lạnh. Thiên Nhu vội cởi chiếc áo khoác mỏng của mình ra chùm lại cho An Như đỡ lạnh.
“Là ai? Là ai làm làm?” - Thiên Nhu tức giận lên tiếng
Lúc này có vài tiếng cười khúc khích vang lên.
Một đứa con gái trang điểm rất đậm ra vẻ kênh kiệu lên tiếng: “Là bọn này làm thì sao?”
“Các người thật là quá đáng. An Như đã làm gì mấy người để bị đối xử như vậy?”
“Ai bảo con nhỏ đó làm phiền Lạc thiếu gia. Lạc thiếu không thích nó nên chúng tôi thay Lạc thiếu trừng trị nó thôi.”
“Các người........”
Thiên Nhu đang định nhảy lên đôi co với đứa con gái đó thì bị An Như giữ tay lại.
Đang định kêu An Như bỏ tay ra thì đứa con gái đó lại lên tiếng: “Mà kể ra cô cũng may thật. Lẽ ra xô nước đó cũng có phần cô đấy, ai kêu cô là bạn của nó chứ. Nhưng không ngờ cuối cùng bạn cô lại hưởng hết.”
Ha ha ha ha ha ha ha ha.......................
“MẤY NGƯỜI THẬT QUÁ ĐÁNG.” - Thiên Nhu hét lên
Tức. Tức quá, tức chết đi được. Cô không thể chịu đựng được nữa.
Thiên Nhu lấp tức đi đến tát cho cô ả kia một cái.
An Như muốn giữ cô lại nhưng đã quá muộn. Ôm bên mặt bị đánh của mình, cô ta gần như hét lên:
“Cô đánh tôi. Cô dám đánh tôi. Cô là cái thá gì mà dám đánh tôi, coi biết tôi là ai không?”
“Cô là cái thá gì mà tôi không dám đánh.”
Hai người đang to tiếng cãi nhau thì có một giọng nói lười biếng vang lên.
“Có chuyện gì mà ồn ào vậy?”
Mọi người quay về phía giọng nói đấy. Một thanh niên niên điển trai, mái tóc đen tuyền được vuốt keo, quần áo xộc xệch còn không cài hết cúc, giày thì đi như dép lê.
Nhìn cậu ta là có thể thấy được sự hư hỏng. Cô gái kiêu căng ấy vừa thấy hắn liền đổi mặt làm như bị ủy khuất chạy đến khóc lóc.
“Lạc Thần. Anh phải làm chủ cho Diệu Nhi. Anh nhìn xem cô ta.... cô ta ... Cô ta ức hiếp em.” - Nói rồi chỉ vào Thiên Nhu
“Mấy người đừng có ngậm máu phun người. Là cô ta kêu bạn bè dội nước lên An Như.”
Lạc Thần quay sang nhìn người con gái đang run rảy vì lạnh cười khẩy:
“Cô ta làm sao thì liên quan gì đến tôi. Cho dù cô ta có chết đi nữa cũng chả liên quan đến tôi. Như thế cũng tốt, càng quá tốt đi chứ . Cho cô ta một bài học để cô ta biết cô ta tốt nhất đừng có lại gần tôi. Thật phiền phức.”
Nói xong thì Lạc Thần liền bỏ đi. Cái đám cùng hùa vào trò đùa vừa nãy cũng đi theo.
Còn ả kia thì cười khiêu khích với Thiên Nhu rồi cũng đi theo. Thiên Nhu nhìn một màn như vậy thì vô cùng tức tối. Một lũ khốn nạn, chó má.
Nhìn lại An Như đang không ngừng run rẩy thì cô lập tức chạy đến .
“An Như. Cậu vẫn ổn chứ? Có sao không?”
“Ừ. Mình không sao?”
“Mình thật sự không hiểu tại sao cậu lúc đó cậu lại ngăn mình? Không cho ả ta một bài học thì thật có lỗi quá có lỗi với bản thân. Còn cả cái tên Lạc Thần kia nữa. Dù sao đi nữa cậu cũng là vị hôn thê của mình cũng không nên cư xử vậy chứ.”