Thức dậy

1500 Words
Hành lang bệnh viện toát ra hơi thở lạnh lẽo và nặng nề. Ôn Uyển Khê chống cây gậy dẫn đường, sau khi khó bày tỏ sự mù lòa của mình với y tá, cô ta đã dẫn cô đến phòng khám bệnh của Lục Bắc Phong. Ôn Uyển Khê nghe y tá nói thì biết được tai nạn xe cộ không có gì nghiêm trọng. Người phụ nữ thậm chí còn không bị thương ngoài da, tất cả là nhờ có người đàn ông bảo vệ, trong khi người đàn ông cũng chỉ hôn mê thôi, không có quá nhiều vết thương. Ôn Uyển Khê cảm ơn y tá rồi lần mò nắm cửa. Ngay lúc cửa phòng chuẩn bị mở ra, một tiếng kêu thảm thiết bi thương vọng đến. “Nếu không phải vì bảo vệ cháu, Bắc Phong nhất định sẽ không bị thương.” Đó là Lâm Thục Nhã. Dường như cô ta đang nói chuyện với Tống Giai Ngữ: “Cháu nghĩ người nằm đây đáng lẽ là cháu. Dì Ngữ, tất cả là lỗi của cháu. Bắc Phong, anh ấy chỉ muốn hôn cháu, còn mấy thứ trong tin tức chỉ là phỏng đoán của phóng viên. Dì đừng có tin. Còn có chị dâu cháu, cháu sẽ giải thích.” Lục Bắc Phong hôn Lâm Thục Nhã? Đột nhiên biết được sự thật này, Ôn Uyển Khê cảm thấy trong lòng như xẹt qua một trận đau đớn, tay chân lạnh như băng rơi vào tháng mười hai âm lịch, làm cho nàng không còn cảm giác được nhiệt độ nữa. Tiếng nói trong phòng bệnh vẫn vang lên. Ôn Uyển Khê không muốn nghe nữa, liền mở cửa, giường đối diện với cửa, vừa mở cửa, ánh mắt đã chạm với Tống Giai Ngữ. Đột nhiên, căn phòng trở nên yên tĩnh, ngay một tiếng kim rơi nhẹ vẫn có thể nghe thấy một cách rõ ràng. Ôn Uyển Khê không nhìn thấy biểu hiện trên mặt bọn họ, nhưng với bầu không khí lúc này, cũng có thể cảm nhận được vẻ mặt không vui của bọn họ. Tống Giai Ngữ cười chế nhạo một tiếng, giọng điệu có chút quái khí kì lạ: “Ồ, thật là đúng lúc. Chỉ cần muộn một chút, e rằng Bắc Phong cũng đã tỉnh rồi.” Ôn Uyển Khê bất lực đứng ở cửa, không lên tiếng. Tống Giai Ngữ thấy vậy liền trợn tròn mắt, sốt ruột nói: “Còn không mau vào nhanh, cái dáng vẻ này cho ai xem.” Dứt lời, còn lẩm bẩm: “Ai không biết còn tưởng tôi bắt nạt người tàn tật.” Ba chữ “tàn tật” như xuyên thấu mãnh liệt vào trái tim Ôn Uyển Khê. Cô cứng người, đầu óc trống rỗng, cô còn không biết mình đã đóng cửa rồi bước đến bên giường từ lúc nào, sau khi hoàn hồn thì mới nhận ra mình đã ngồi trên ghế rồi. Giọng nói nhẹ nhàng của Lâm Thục Nhã truyền đến tay phải của Ôn Uyển Khê: “Dì Ngữ, chị dâu của con chắc chắn là có việc mới chậm trễ. Đừng tức giận như vậy, Bắc Phong đương nhiên không muốn dì tức giận.” Tống Giai Ngữ giọng điệu nhẹ nhõm nói: “Vẫn là Thục Nhã biết đau lòng cho người khác. Không giống người nào đó, mù một cái ngay cả bản thân cũng không chăm sóc được.” Trong lời nói của bà ta đều có sự chế nhạo dành cho Ôn Uyển Khê. Ôn Uyển Khê đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, muốn lập tức rời khỏi cái nơi không thể thở nổi này. Nhưng Lục Bắc Phong vẫn còn hôn mê, cô không thể vì thế mà bỏ mặc đối phương như vậy, chỉ có thể cắn môi chịu đựng sự chế nhạo của nhà họ Tống khắp mọi nơi. May mắn thay, sự chế giễu đáng xấu hổ này không kéo dài. Ôn Uyển Khê thầm thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc này, bên tai phải Ôn Uyển Khê nghe thấy tiếng kéo ghế dựa, Lâm Thục Nhã sau một hồi rời đi đã trở lại. Lâm Thục Nhã lẽ ra phải ngồi lại ghế, nhưng không biết tại sao cô tâ lại đi thẳng về phía mình, Ôn Uyển Khê theo bản năng đẩy lòng bàn tay của cô, trong tiềm thức cảm thấy khủng hoảng không thể giải thích được. “A!” Tiếng hét ngắn ngủi của Lâm Thục Nhã vang lên trong căn phòng. Cảm giác tội lỗi nhanh chóng xẹt qua tâm trí Ôn Uyển Khê, trong giây tiếp theo, cô cảm thấy mu bàn tay lạnh ngắt, tiếp theo là cơn đau nhói khiến da đầu cô tê dại, cơn đau khiến cô cảm thấy kích động, tay co lại đột ngột. Tiếng kính vỡ kèm theo tiếng va chạm mạnh. Ôn Uyển Khê còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy bên tai có một luồng gió, gò má đột nhiên đau nhức. Giọng nói đầy vẻ bực bội của Tống Giai Ngữ vang lên: “Đồ rác rưởi! Thục Nhã tốt bụng rót nước cho cô, dù cô không lấy, cô còn đẩy người khác. Cô đáng bị bỏng, mau cút đi!” Ôn Uyển Khê bị một đôi tay mạnh mẽ đẩy xuống ghế. Sau khi cô loạng choạng và đứng vững được, một cơn đau khác ở mắt cá chân khiến khuôn mặt cô tái nhợt không còn chút máu, như thể cô sắp trở thành một bệnh nhân. Giọng Tống Giai Ngữ lại đầy lo lắng: “Thục Nhã, mau đứng lên, đừng bị thủy tinh làm cho bị thương.” “Không sao đâu, dì Ngữ, đừng trách chị dâu, cháu cũng sai. Cháu chỉ muốn rót nước cho chị dâu, nhưng quên mất chị dâu không nhìn thấy, không biết cháu muốn rót nước cho chị.” “Cái gì mà không biết, tôi nghĩ cô ta cố tình làm vậy. Ở nhà lúc nào cô ấy cũng xụ mặt như thể chúng tôi nợ tiền cô ta vậy. Loại người như thế này mà cháu còn muốn nói thay cho cô ta.” “Dì Ngữ.” Giọng điệu của Lâm Thục Nhã trở nên cứng rắn hơn một chút, lúc này Tống Giai Ngữ đã dừng lại lời nói với Ôn Uyển Khê. Ôn Uyển Khê co rụt người đứng sang một bên, mu bàn tay tê dại đến không còn cảm giác, cũng không dám kêu lên một tiếng đau đớn, chân lại đang bị trẹo. Hôm nay thật là xui xẻo. Cô thầm nghĩ trong lòng, khóe miệng nở nụ cười có chút tự giễu. Vì bị ngã, Lâm Thục Nhã sưng một khối u lớn trên trán, Tống Giai Ngữ hét lên và yêu cầu y tá vào băng bó cho cô ta. “Không sao, đây chỉ là một vết thương nhỏ, nhưng chị dâu hình như bị bỏng rồi. Dì Ngữ, để y tá bôi cho cô ấy một ít thuốc.” Lâm Thục Nhã mỉm cười từ chối y tá có ý định băng bó cho mình, đồng thời tầm mắt dừng trên người Ôn Uyển Khê. Sau khi được gọi tên, Ôn Uyển Khê vô thức đặt mu bàn tay bị bỏng của mình ra phía sau, lắp bắp nói: “Không, không sao, tôi cũng chỉ bị thương nhẹ thôi.” Tống Giai Ngữ bĩu môi: “Thục Nhã, cháu thật tốt bụng.” Lâm Thục Nhã mím môi cười yếu ớt, không lên tiếng. Cả hai bệnh nhân đều từ chối băng bó, y tá ở lại khu một lúc mới ra ngoài. Căn phòng yên lặng trở lại, Ôn Uyển Khê không dám ngồi ghế nữa, chỉ có thể tiếp tục đứng ở cuối giường. “Anh Bắc Phong, anh tỉnh rồi.” Giọng nói chứa vui mừng của Lâm Thục Nhã vang lên. Ôn Uyển Khê nghe vậy cũng theo bản năng “nhìn” về phía giường bệnh. Nhưng đập vào mắt là một mảnh tối đen. Cô thất vọng hạ mắt xuống, cúi nửa người mò lấy cây gậy dẫn đường, sau đó cô chậm rãi đi đến đầu giường. Khóe miệng nở một nụ cười yếu ớt mang theo may mắn, cô mừng cho Lục Bắc Phong đã an toàn tỉnh lại. Nhưng giây tiếp theo, nụ cười lại đông cứng. Tống Giai Ngữ nói: “Cuối cùng con cũng tỉnh rồi, lúc con hôn mê, Ôn Uyển Khê có bao nhiêu quá đáng. Thục Nhã tốt bụng rót nước cho cô ta, cô ta lại đẩy Thục Nhã xuống đất làm cho trán con bé sưng một cục u lớn như vậy.” Nói xong, Tống Giai Ngữ vén tóc mái của Lâm Thục Nhã cho Lục Bắc Phong xem cục u lớn đã bị thâm tím.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD