Chương 2

1524 Words
Họ bước vào quán cà phê của dì Dương Ngọc, nơi có bánh sừng bò mới nướng và sô cô la nóng thơm ngon. Món ăn vặt yêu thích của họ. Quán cà phê nhỏ, ấm áp và thân thiện. Họ làm việc cho bà ấy vào ban ngày, giúp đỡ trong bếp, giao dịch với khách hàng và giữ cho nơi này luôn sạch sẽ. Họ rất nổi tiếng với những thiếu nữ ở Thiên Mệnh, và dì Dương Ngọc biết điều đó. Nuôi nấng bọn họ không hề dễ dàng. Dì Dương Ngọc có thân hình nhỏ nhắn và thái độ ứng xử vô cùng tuyệt vời. Bà ấy không có con riêng, vì vậy bà ấy đối xử với bọn họ như con ruột của mình. Họ ngưỡng mộ bà ấy. "Chào buổi sáng, các chàng trai," bà chào hỏi với một nụ cười buồn. "Thức ăn đã được chuẩn bị. Chút nữa tôi sẽ ra ngoài ăn sáng." Đôi mắt nâu ấm áp nheo lại khi bà ấy cười, dường như thời gian đã tác động rất lớn đến khuôn mặt của bà. “Cảm ơn,” Hoàng Thiên nói, làm rối tung mái tóc xoăn ngắn của bà khi đi ngang qua. Anh thích chọc tức bà. Thái độ tồi tệ của bà gần giống với thái độ của anh. “Gì đây,” bà chế giễu. "Con có thể ngừng làm điều đó không? Đã mất rất nhiều thời gian để làm cho nó hoạt động sáng nay." Các chàng trai cười khi họ ngồi xuống. "Tôi biết," Hoàng Thiên nhếch mép cười. Hoàng Hà và Hoàng Linh cười khúc khích. Dì Dương Ngọc giơ tay đầu hàng. "Các con thật kinh khủng!" bà ấy gắt gỏng. “Tất nhiên,” Hoàng Hà gật đầu. “Tệ thật,” Hoàng Linh cười lớn. “Đó là lý do giải thích về việc tặng hoa và đợi dì trong bếp,” Hoàng Thiên cười toe toét. Vẻ mặt khó chịu của dì Dương Ngọc dịu đi, và cổ họng nghẹn lại. “Con không cần phải làm thế,” bà nghẹn ngào. "Đó là điều cần làm," họ nói. Một khoảng im lặng kéo dài giữa bốn người họ. Dì Dương Ngọc gật đầu và đi vào bếp, để họ lại một mình trong quán cà phê. "Chúng ta thật sự sẽ rời xa bà ấy sao?" Hoàng Linh hỏi khi dì Dương Ngọc đã đi khuất. “Chúng ta không thể đưa bà ấy đi cùng,” Hoàng Thiên nói. "Sẽ rất nguy hiểm. Chúng ta không muốn bà ấy bị cuốn vào chuyện này." "Chúng ta không muốn mất thêm một người mẹ," Hoàng Hà nói thêm. "Vì vậy, điều này đang xảy ra?" Hoàng Linh nhìn những người anh em của mình, nở nụ cười chậm rãi nở. "Điên rồi." "Có lẽ," Hoàng Thiên lý luận. "Nhưng chúng ta đang làm điều này." "Chúng ta cần một kế hoạch," Hoàng Hà mở lời khi đang uống một ngụm sô cô la nóng. "Chúng ta không thể xông vào và nói, 'Xin chào, mọi người. Thủ lĩnh thực sự ở đây! Hãy tiếp tục công việc kinh doanh trong khi chúng tôi lật đổ chế độ hiện tại." Hoàng Hà đảo mắt. "Rất dễ dàng đi đến con đường chết." "Tôi đã bao giờ nói rằng chúng ta sẽ đi vào mà không có kế hoạch?" Hoàng Thiên cáu kỉnh. Sự khó chịu của anh như kim châm dưới da. "Dễ thôi," Hoàng Linh trêu chọc. "Bản tính đang bộc lộ. Em sẽ phải học cách giữ bình tĩnh nếu chúng ta muốn giải quyết vấn đề này." “Sao cũng được,” Hoàng Thiên ngắt lời. "Chúng ta cần tìm việc làm. Một công việc nào đó gần lâu đài. Có thể là làm việc trên sân, hoặc trong bếp, đại loại như thế. Sau đó, chúng ta tiếp cận những người cấp cao hơn. Từng chút một. Tìm ra chứng cứ. Những thứ lũ khốn đó đang sở hữu thông qua việc cướp đoạt thật đê tiện và tôi sẵn sàng đánh cược rằng có điều gì đó mờ ám. Chúng ta thu thập tất cả bằng chứng, vạch trần, sau đó lấy lại những gì thuộc về chúng ta." "Chúng ta ở cạnh nhau có thu hút sự chú ý?" Hoàng Linh hỏi, miệng đầy bánh sừng bò. "Làm ơn đừng ngủ với cả thành phố," Hoàng Hà rên rỉ. "Không phải toàn bộ thành phố," Hoàng Linh nháy mắt. "Có chọn lọc." “Hãy lo lắng cho sức khỏe,” Hoàng Thiên cau có. "Tất nhiên. Nhưng điều đó sẽ làm xao lãng những gì chúng ta thực sự đang làm." "Làm như hai người không tệ như tôi." Hoàng Linh nhún vai. " Tôi tin rằng tôi có thể thu được nhiều thông tin hơn cả hai người." "Hoàng Linh, làm ơn" Hoàng Hà bắt đầu, nhưng Hoàng Thiên ngăn anh lại. “Anh ấy có lý,” Hoàng Thiên nói. Hoàng Hà nhướng mày, và mắt Hoàng Linh sáng lên. "Không. Không phải theo kiểu 'làm tình với bất kỳ ai'. Thuận theo tự nhiên. Mẹ nói rằng những tên khốn không biết sự hiện diện của chúng ta. Miễn là cố gắng duy trì lớp ngụy trang, chúng ta sẽ ổn thôi." Máu của Hoàng Thiên sôi lên vì phấn khích. Đã đến lúc họ đòi lại những gì đã đánh mất. "Anh không thường thận trọng như vậy," Hoàng Thiên nói. Trong khi Hoàng Hà là kim nam châm định hướng, thì anh ấy lại có một vài suy nghĩ tiêu cực. "Ngươi chống cự cái gì?" Tuy nhiên, ngay khi anh đặt câu hỏi, câu trả lời đã hiện sẵn trong đầu. Họ luôn có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi của nhau. Và nỗi sợ hãi đang ập vào Hoàng Hà như những con sóng khổng lồ ập vào bờ. "Người anh em," Hoàng Linh kéo anh trai lại gần, ôm vào lòng. “Sẽ không có chuyện gì xảy ra với chúng ta đâu,” Hoàng Thiên nói. Anh đặt tay lên tay Hoàng Hà, và Hoàng Linh đặt đầu Hoàng Hà lên vai. "Chúng ta cần có một lối thoát," Hoàng Hà nói. "Hai người cần hứa rằng ngay khi một trong số chúng ta không an toàn, chúng ta sẽ rút lui. Không thắc mắc. Không phản đối." "Đồng ý," Hoàng Thiên và Hoàng Linh đồng tình. “Không có vấn đề gì,” Hoàng Thiên tiếp tục. "Cứ đến nơi trước." “Như mọi khi,” Hoàng Linh nói. “Được rồi,” Hoàng Hà thả lỏng. "Tôi đồng ý. Hãy làm điều này. Hãy lấy lại những gì đã đánh mất." "Tôi biết ngày này sẽ đến." Họ quay lại và thấy dì Dương Ngọc đang bưng một khay lớn đầy ắp thức ăn. Bà đặt nó xuống bàn và ngồi xuống cạnh họ. "Còn không đi liền đi." "Dạ," Hoàng Hà mỉm cười. "Con sẽ bỏ lỡ?" "Các con là nỗi khó chịu trong tôi," bà nhếch mép cười. "Tôi nóng lòng muốn loại bỏ. Nhưng các con chưa từng trải qua bất kỳ cuộc huấn luyện chiến đấu nào. Cuộc sống ở đây thật nhẹ nhàng và dễ dàng. Nếu muốn chiến đấu và dành thắng lợi, điều cần thiết là phải mạnh mẽ và có sức uy hiếp đối với kẻ thù. Đợi một năm. Luyện tập. Rồi đi." "Một năm?" Hoàng Thiên chế giễu. "Tôi không thể đợi lâu như vậy! Chúng tôi đủ mạnh!" "Chính vì thế nên tôi chỉ yêu cầu thời hạn một năm. Trong thời gian đó, ba con có thể đạt được điều mà hầu hết những con sói phải mất gần cả đời mới đạt được," Dì Dương Ngọc cam kết. "Làm ơn đi, các chàng trai. Một năm. Một năm làm việc chăm chỉ và rèn luyện. Nếu các con đi bây giờ, chỉ nhận sự thất bại và thương tổn." Hoàng Thiên nghĩ lại trong đầu những lời dì Dương Ngọc đã nói. Anh nhận thấy Hoàng Linh và Hoàng Hà cũng làm điều tương tự. Bà ấy nhận định chính xác về tình hình. Alex cũng trở nên lý trí hơn. "Dì nói đúng," họ đồng thanh nói. Hoàng Hà và Hoàng Linh mở to mắt khi nhận ra Hoàng Thiên cũng chấp thuận. "Gì?" Anh cau mày. "Tôi hoàn toàn không phải là một kẻ bạo động. Tôi muốn điều này thành công. Và để chúng ta thành công, chúng ta cần phải trở thành phiên bản tốt nhất." “Đúng vậy,” dì Dương Ngọc thở phào nhẹ nhõm. "Để đòi lại những gì đã bị cướp mất, các con cần phải là người giỏi nhất." "Và ai sẽ huấn luyện chúng ta?" Hoàng Linh cười khúc khích. "Dì?" Một nụ cười chậm rãi, ranh mãnh nở trên khuôn mặt người phụ nữ lớn tuổi. "Tôi hy vọng các con đã sẵn sàng," bà cười toe toét. "Các con đang chọn một con đường gian nan."
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD