Trời về khuya, Nguyệt Ly mới cùng Bắc Thần Phong trở về Dực Giới. Nàng ở trong Minh Nguyệt Cung ngay bên cạnh Đại Tử Minh Cung của Bắc Thần Phong, cung của nàng trước chính điện là một thảm hoa lưu ly xanh lam huyền diệu, chính giữa hoa viên còn có một phiến đá bạch ngọc lớn để ngồi luyện đàn. Ánh trăng bàng bạc chiếu rọi vào phiến đá khiến phản ra ánh sáng trắng lung linh như tinh tú được hai xuống từ Ngân Hà.
Nguyệt Ly có môt tỳ nữ thân cận tên A Di đã sống cạnh nàng từ khi còn nhỏ, cốt khí là một tiểu quạ đen tính tình trầm lặng, thêm vào đó lại không thể nói được nên lúc nào nhìn tiểu nữ cũng thấy an tĩnh có chút cô đơn. Trời đã khuya rất lạnh nhưng A Di vẫn đứng trước cửa chính điện chờ nàng. Nguyệt Ly vui vẻ, hoạt náo bước nhanh về phía A Di lên tiếng gọi cô:
- A Di!!
A Di nghe tiếng Nguyệt Ly liền chạy lại rồi cúi đầu theo nàng vào trong điện. Nguyệt Ly vung tay đốt ngọn nến ở thư phòng lên rồi ngồi xuống bắt đầu chép Tâm Kinh. A Di ngồi xuống cạnh nàng chắm chú mài mực, Nguyệt Ly vừa đặt bút liền ngẩng đầu lên bảo A Di:
- Ngươi về nghỉ ngơi đi, trời đã khuya rồi. Ta cũng cần yên tĩnh chép kinh thư.
A Di gật đầu rồi lẳng lặng lui ra, nhẹ nhàng kéo cửa chính điện đóng lại. Qua lớp giấy hoa mỏng trên khung cửa sổ từng chùm ánh sáng bàng bạc quen thuộc của Dực Giới cùng nàng bầu bạn.
Gần năm canh giờ sau, Nguyệt Ly cuối cùng cũng chép xong phần còn lại của Tâm Kinh. Nàng mang theo thất huyền cầm rời khỏi Minh Nguyệt Cung, vừa ra khỏi cửa đã bắt gặp một đoàn cung nga y phục trắng ngà, đi đầu là một tiên nữ xinh đẹp, y phục thướt tha rực rỡ, thoạt nhìn cũng biết không phải người của Dực Giới. Thấy Nguyệt Ly bước ra từ cung điện duy nhất cạnh Đại Tử Minh Cung tiên tử liền dừng lại mở lời hỏi Nguyệt Ly:
- Cô là Tam Công Chúa Dực Tộc?!
- Cô là?!
- Ta là Linh Lan, con gái vua Thủy Tề ở Đông Hải. Sau này sẽ gả vào Đại Tử Minh Cung.
- Gả vào Đại Tử Minh Cung?! Thì là hôn thê của ca ca ta.
Linh Lan nhìn Nguyệt Ly mỉm cười gật đầu. Bắc Thần Phong nổi tiếng cả tứ hải là Dực Quân đào hoa, ham mê tửu sắc, hậu cung cả mấy nghìn giai lệ nhưng vị trí Dực Hậu vẫn luôn để trống, hàng ngàn năm nay vẫn chưa từng có ý lập hậu. Cuối cùng hôm nay cũng có một vị công chúa xinh đẹp được chọn vào ngôi vị này.
Sau khi nói mấy lời chào hỏi khách sáo, Linh Lan cùng đoàn cung nữ rời đi, Nguyệt Ly ngoái nhìn họ khuất tầm mắt rồi cũng chẳng để trong lòng mà rời đi. Nàng đến rừng hoa bỉ ngạn ở chân cầu Nại Hà, nơi từng cánh hoa đỏ thẩm lưu giữ kí ức nhân sinh, chất niệm của người đi qua cầu Nại Hà. Thất huyền cầm của Nguyệt Ly vang lên những âm thanh réo rắt trầm luân ai oán làm những đóa hoa bỉ ngạn đỏ tươi nơi đây càng thấm đẫm sự thê lương đau buồn, cả rừng hoa rung lên theo âm sắc lúc thanh lúc trầm của nàng.
Bàn tay Nguyệt Ly mềm mại như nước thiên chuyển trên mặt đàn, từng dây đàn mỏng như tơ rung lên du dương trầm bỗng như tiếng lòng người đầy đau khổ phải chịu cả trăm ngàn lần dày vò tổn thương. Tiếng đàn chính là cốt tiên của người chơi đàn, nhưng không hiểu sao một tiểu tiên cốt khí đơn thuần trong sáng như nàng lại có thể gẫy ra tiếng đàn sầu bi khiến người khác đau tận tâm can như vậy.
Trong thinh không thê lương bi uất đó không biết từ khi nào xuất hiện một bóng nam nhân hồng y lẫn với màu mạn châu sa hoa, tà áo phiêu diêu bay nhẹ trong gió, mắt xa xăm, buông tâm trí cảm theo tiếng thất huyền cầm trong tay nàng. Nguyệt Ly dừng khúc cổ cầm bi thương, hồng y nhân cũng từ từ bước về phía nàng, bàn tay trắng hồng của hắn còn buộc một sợi tơ hồng ở ngón áp út.
Không lẽ đây là Nguyệt Lão sao?! Không phải người ta nói là một ông già mười sáu vạn tuổi râu tóc bạc phơ sao? Người trước mặt nàng đúng là có mái tóc bạc nhưng dung mạo như nam nhân trẻ tuổi không hề giống ông lão mười sáu vạn tuổi chút nào. Lão thượng thần này còn một thân hồng y, môi đỏ da trắng, nụ cười như hoa nở rộ, xinh đẹp hơn nữ tử đến mấy phần. Nguyệt Lão nhìn nàng giọng điệu có phần khen ngợi:
- Tại sao một tiểu mỹ nhân xinh đẹp trong trẻo như nàng có thể đàn ra được giai điệu bi thương, đau lòng như vậy?! Phải chăng cô có một kí ức rất bi thương?!
Nguyệt Ly đứng dậy cúi đầu hành lễ với Nguyệt Lão. Ông liền nhìn cô mỉm cười hỏi:
- Không biết ta gọi cô thế nào?
- Tiểu tiên là Nguyệt Ly, Tam muội muội của Dực Quân Bắc Thần Phong.
Nguyệt Lão thoáng chút nhíu mày trầm tư suy nghĩ một lát rồi hỏi:
- Tại sao Dực Quân có một tiểu muội tài mạo song toàn như vậy mà lão phu chưa từng nghe nói tới. Lẽ nào mấy vạn năm nay chưa từng ra khỏi Dực Giới?!
Nguyệt Ly vừa gật đầu, Nguyệt Lão lại hỏi nàng:
- Vậy tại sao lại biết ta là Nguyệt Lão?
Nàng mỉm cười nhìn bộ y phục đỏ tươi không thể rực rỡ hơn nữa của ông rồi đáp, trong giọng điệu có chút trêu chọc:
- Nguyệt Lão dung mạo quốc sắc thiên hương, ít người sánh kịp. Tiểu tiên từng nghe thiên hạ ca tụng, đương nhiên có thể nhận ra.
Nguyệt Lão tuy hơn mười sáu vạn tuổi nhưng mặt hoa da phấn hơn nữa tâm hồn còn là quỳnh hoa mới hé vừa nghe liền mỉm cười. Nguyệt Ly thấy lão thượng thần vui vẻ liền nhân cơ hội níu lấy định ngao du một chuyến:
- Nguyệt Lão, tiểu tiên mấy vạn năm đều ở Dực Giới. Chưa từng đến Thiên Giới, ngài về có thể cho ta đi cùng được không?
Nguyệt Lão vội vàng từ chối, mang công chúa Dực Tộc lên Cửu Trùng Thiên lão thượng thần ông có trăm cái mạng cũng không dám. Dù Thiên Quân không trách tội đại ma tôn Dực Quân kia cũng đào ông lên hỏi tội.
- Ta phải đi Nhân Giới một chuyến. Vậy nên không thể dẫn tam công chúa đến thiên giới được. Xin cáo từ.
Nguyệt Ly chưa kịp túm lấy Nguyệt Lão thì hắn đã biến mất, tay hững giữ không trung, thất vọng cảm thán:
- Không có chí khí!!!
Nguyệt Ly chợt nghĩ đến việc hắn xuống Nhân Giới! Nhân Giới! Đúng rồi, nhân lúc Bắc Thần Phong không để ý nàng có thể đến Nhân Giới dạo chơi một lát, chắc chắn thú vị hơn ở Dực Giới luyện đàn, chép kinh thư. Nguyệt Ly liền dùng thuật mang cả thất huyền cầm xuống nhân gian.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Nam Quốc của Nhân Giới tiết trời chớm lạnh, đồi núi ngã sắc vàng, nắng nhàn nhạt rải trên các mái đình cong cong. Nguyệt Ly đi đến một thành lớn đông đúc nhộn nhịp có tên Vạn An, kinh đô của Nam Quốc. Nguyệt Ly vui vẻ dạo chơi, tà áo voan mỏng đen tuyền bay nhè nhẹ, khuôn mặt xinh đẹp trên trán đeo một chuỗi bạc đính ngọc xanh dương xinh đẹp động lòng người, đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn.
Trời tối Nguyệt Ly đến một khách điếm lớn để dùng bữa, chọn một bàn cửa sổ lớn nhìn xuống cây cầu gỗ đỏ bắc ngang qua sông. Nghe ông chủ khách điếm nói hôm nay là Thất tịch ngày Ngưu lang chức nữ trên trời gặp nhau cũng là ngày Nguyệt Lão se duyên cho trai tài gái sắc. Hèn gì ông ta bảo có việc ở Nhân Gian. Nguyệt Ly vừa ngồi thưởng thức bánh hoa mai vừa nhìn phong cảnh bên ngoài. Bỗng nhiên xa xa trên mái đình gần bờ sông một bóng áo đỏ bay bay lọt vào mắt Nguyệt Ly, nàng thích thú:
- Ta bắt được ông rồi!
Nguyệt Lão đang ngồi trên cao nhìn xuống phố chăm chú hoàn thành sứ mệnh se duyên tơ hồng của mình. Chợt phía sau có bàn tay vỗ vai ông:
- Ông se duyên cũng tùy tiện quá rồi?! Sao hai người đó có thể một đôi?!
Nguyệt Lão giật mình quay lại thấy Tam Công Chúa Dực Giới đang ở sau mình cau mày cảm thán.
- Tam Công Chúa?!
Chợt nhớ ra công việc se duyên giang dở của mình liền tập trung lại. Nguyệt Lão dùng một sợi tờ hồng mảnh buộc vào ngón tay áp út của một tiểu cô nương xinh đẹp và một ông lão đầu tóc bạc phơ.
- Nguyệt Lão có phải ông già rồi nhìn lầm không? Ông ta ít nhất cũng phải bằng tuổi gia gia của cô nương ấy. Sao ông có thể se duyên thành một đôi?!
Hoàn thành công việc, Nguyệt Lão mới ảo não nhìn nàng than:
- Nguyệt Ly điện hạ, tình duyên của họ lão phu không quyết định, là Ti Mệnh Tinh Quân đã viết như vậy. Điện hạ thắc mắc thì đi tìm ông ta.
Nguyệt Ly tròn mắt nhìn ông, không khỏi hoảng hốt thốt lên:
- Ti Mệnh?! Viết cuộc đời một cô gái mà tàn nhẫn như vậy se duyên với một ông già!
- Đúng vậy. Ông ta rất tàn nhẫn, còn hơi biến thái...
Nguyệt Ly quay sang nhìn ông buông một câu trêu chọc
- Lão thượng thần, ngài không sợ Ti Mệnh Tinh Quân nghe được câu này sẽ đặt bút thành văn, viết cho ông một cuộc đời ngập trong nước mắt dao?!
Nàng nhếch mép cười, nhìn xuống dòng người đang nô nức dạo chơi, ai ai cũng có đôi có cặp. Trai tài gái sắc đến với nhau mới đúng chứ?!
Mấy ngày sau Nguyệt Ly rảnh rỗi sinh nhàm chán luôn bám theo Nguyệt Lão đi khắp nơi. Hôm nay Nguyệt Ly cùng hắn theo kiệu tân nương đến một phủ đệ rộng lớn, sơn son thếp vàng, thoáng nhìn thật không biết là sắp tổ chức hỉ sự. Hai người đi theo tân nương vào trong đương nhiên người phàm không thể thấy họ, Nguyệt Ly nhìn một vòng quanh phủ quả thật là nhà vương giả, giàu có nhất vùng. Nhưng Nguyệt Ly không hề thấy không khí hỉ sự, không có lụa đỏ, đèn nến. Tân nương cũng không mặc hỉ phục, đội khăn đỏ mà chỉ là một bộ y phục bằng vải thô màu hồng nhạt, tự mình xuống kiệu đi vào một phòng nhỏ ở hậu viện phía Tây, rồi khép cửa lại. Hai người đứng trong sân viện nhìn căn phòng nhỏ, Nguyệt Ly quay sang nhìn Nguyệt Lão thắc mắc:
- Cô ấy gả đi mà không được tổ chức hỉ sự sao?! Giá y cũng không được mặc, có phải ngài theo nhầm kiệu rồi không?!
- Cô ấy là thiếp thất thì tổ chức gì chứ?!
- Hả?! Thiếp? Ông ta có vợ rồi? Mà cũng phải ông ấy già như vậy đương nhiên phải có vợ rồi.
Nguyệt Lão quay sang nhíu mày nhìn nàng, khó chịu đáp:
- Không những vậy, ông ấy còn có thêm tám người thiếp, cô ấy là người thiếp thứ chín.
Nguyệt Ly thất thần nhìn chằm chằm căn phòng nhỏ tiêu điều trong lòng chua xót thay cho phận nữ nhi.
- Không lẽ chỉ cần có thể, nam nhân liền cưới nữ nhân cả tứ hải về làm thiếp sao?!
- Nam nhân mà công chúa nhắc đến ý muốn nói Dực Quân sao?! Nếu vậy thì quả thật là bao nhiêu cũng không đủ.
Nguyệt Ly đang định tranh luận lại thì tân lang trong tích thư xuất hiện, ông ta đẩy cửa bước vào phòng. Khuôn mặt ông ta đập vào mắt Nguyệt Ly khiến nàng choáng hơn. Ông ta chính là ông già hôm trước Nguyệt Ly thấy được se duyên với tiểu cô nương trên phố.
- Tân nương... không lẽ chính là....?!
- Đúng vậy. Là họ.
Nguyệt Ly hoang mang không nói nên lời,mặc kệ Nguyệt Lão ở đó lững thửng bỏ về. Ông ta đã có chín người vợ bây giờ còn cưới thêm một tiểu cô nương xinh đẹp về phủ để tròn mười người sao?! Vốn nghĩ chỉ có Bắc Thần Phong trăng hoa thưởng nguyệt, ham mê tửu sắc không ngờ chỉ cần là nam nhân đều năm thê bảy thiếp, bao nhiêu cũng là không đủ. Quả thật khiến Nguyệt Ly không khỏi sụp đổ nhân sinh quan.
Nguyệt Ly tâm trạng não nề trở Minh Nguyệt Cung của mình, mấy hôm liền đều ngồi ở phiến đá trước điện luyện đàn, ngắm trăng. Tiếng đàn thê lương não lòng vang vọng thổn thức hòa vào làn gió. Bắc Thần Phong từ Đại Tử Minh Cung bước ra nghe thấy tiếng đàn của nàng càng sầu não hơn trước nhiều, nghĩ nàng gặp chuyện buồn liền đích thân đến thăm. Bắc Thần Phong vừa bước vào cửa cung, thân y dựa vào cửa nhìn nàng ánh mắt thâm trầm suy xét. Tiếng đàn bỗng dưng ngưng bặt, ngón tay thiên chuyển trên mặt thất huyền cầm dừng lại giữa không trung. Thấy Nguyệt Ly nhìn về phía mình Bắc Thần Phong đứng thẳng dậy, đi đến cạnh nàng hỏi:
- Tiểu nha đầu này, nếu ta không đến có phải chút nữa muội sẽ vừa luyện đàn vừa khóc không?!
Nguyệt Ly không trả lời mà nhìn hắn hỏi:
- Tiểu Phong ca?! Hôm trước muội gặp Công chúa Đông Hải trước Minh Nguyệt Cung. Có phải cô ấy là Dực Hậu Tương Lai không?
- Muội vì chuyện này à?
- Muội chỉ thuận miệng hỏi thôi ca ca sắp kết hôn không lẽ muội không được biệt sao?
- Đúng là ca ca muội sắp kết hôn muội nên được biết. Nhưng Bắc Thần Vũ kết hôn, muội hỏi ta, ta cũng không rõ.
Nguyệt Ly có chút ngỡ ngàngkhông đáp lại, rõ ràng nàng nhớ công chúa Đông Hải đó nói sẽ gả đến Đại Tử Minh Cung, hơn nữa trong ánh mắt của nàng ta còn có chút vui mừng, mong chờ, có thể nói là can tâm tình nguyện. Không lẽ sau khi biết hậu cung của Dực Quân liền hoảng sợ mà thoái hôn, chuyển sang liên hôn với Bắc Thần Vũ?! Thà gả cho một người như Bắc Thần Vũ cũng không muốn gả cho Dực Quân sao?
- Muội nghĩ gì thế?! Cô ta không gả đến Đại Tử Minh Cung làm muội lo lắng, suy tư như vậy sao?
- Muội có gì mà phải lo lắng, suy tư?! Hậu cung của huynh không có thêm Công Chúa Đông Hải cũng có khi nào hết náo nhiệt! Hơn nữa cô ấy không phải gả cho huynh là phúc của cô ấy.
Bắc Thần Phong nhíu mày gõ vào trán Nguyệt Ly một cái trách:
- Tiểu nha đầu... gả cho ta khổ như vậy sao?!
Thật ra Vua Thủy Tề trong dịp đại thọ có ý cầu thân, muốn gả trưởng công chúa cho Dực Quân Bắc Thần Phong. Dực Giới tuy không lớn mạnh bằng Thiên Giới nhưng nếu con gái ông có thể làm Dực Hậu thì cũng là một trong những người đứng đầu thiên hạ, đối với liên minh Thiên - Dực cũng như Đông Hải Thủy Cung đều là có lợi. Chỉ là không ngờ Dực Quân Bắc Thần Phong lại từ chối, nói bản thân mới kế vị chưa có ý định lập hậu. Đúng lúc này Bắc Thần Vũ lại tỏ ý muốn cưới trưởng công chúa về cung. Trước thế lực của Dực Giới, Vua Thủy Tề cũng không dám từ chối chỉ đành ưng thuận cho dù cả tứ hải bát hoang có ai không biết dã tâm và sự tàn độc của Bắc Thần Vũ không kém gì cha hắn Dực Quân Triều Dương năm đó.
Hơn ba vạn năm trước Dực Quân Triều Dương thống lĩnh Dực Tộc phá kết giới đánh đến Hoa Giới và Thiên Giới, mang tham vọng cướp ngôi vị của Thiên Tộc, đứng đầu tứ hải bát hoang, nắm trong tay quyền lực xoay chuyển càn khôn. Binh lính Dực Tộc tàn sát Hoa Giới rồi đến Thiên Giới, máu chảy thành sông thiên hạ ngập trong chém giết, đến cả Hoa Tộc cũng bị diệt. Thiên Tộc, Dực Tộc cũng vì giao chiến mà suy tàn. Cuối cùng Hoa Thần - nữ đế Hoa Giới phải dùng nguyên thần của mình khai thông Tam Đồ trận pháp nhốt Triều Dương dưới sông Tam Đồ vĩnh viễn. Sau khi Triều Dương bị giam giữ dưới đáy sông, Dực Tộc thua trận, Hoa Thần cũng hồn bay phác tán, nguyên thần vỡ vụn, trở về với hồng hoang.
Trước sự hậu thuẫn của Thiên Tộc, đại hoàng tử Bắc Thần Phong lên ngôi Dực Quân. Bắc Thần Phong là đại hoàng tử con của một vị thiếp thất yểu mệnh, từ nhỏ đã ăn chơi, ham mê tửu sắc không hề bận tâm đến chính sự. Ngược lại Bắc Thần Vũ lại là người có tham vọng có đủ sự tàn nhẫn, rất được Triều Dương trọng dụng, là vị trữ quân có thể thay thế Triều Dương. Thiên Quân lo rằng để Bắc Thần Vũ lên ngôi Dực Quân thảm họa lần này có ngày sẽ tái diễn, thiên hạ lại lần nữa đổ máu nên dùng sức mạnh Thiên Tộc giúp một vị hoàng tử không có tham vọng, chỉ ham mê chơi bời lên ngôi. Bắc Thần Vũ có cam lòng không? Đương nhiên không. Nhưng lực bất tòng tâm, chỉ đành nhẫn nhịn dâng ngôi vị Dực Quân cho kẻ hắn vô cùng căm ghét. Đông Hải long vương tuy không vừa ý hiền tế này nhưng cũng không thể từ chối, tránh việc hắn lấy lí do ông không chịu gả con gái mà gây chiến, thảm họa ba vạn năm trước lại một lần nữa tái diễn.