Chương 31. Cải cách lương truyền

2046 Words
Yên Huyên và anh em nhà họ Giang cùng ông bà Sáu ăn một bữa cơm. Đôi vợ chồng lớn tuổi sống cùng con cháu, nhưng hiện tại là giữa tuần, mọi người trong nhà họ Phùng đều bận rộn công việc, cho nên bàn cơm tương đối vắng lặng, nhưng không kém phần ấm áp vui vẻ, thân tình thoải mái. Ngôi nhà tổ truyền nghệ thuật thế gia họ Phùng nằm ở vùng ngoại ô thành phố Phiên An có vườn tược cây trái, ao cá chuồng gà. Gia đình ông Sáu cũng tự cấp tự túc, cho nên bữa cơm tràn ngập hương vị quê hương chân phương, vương mùi khói bếp ruộng đồng, chứ không phải được nấu bằng bếp ga lò điện như ở trung tâm thành phố. Nhà có đất vườn, nuôi trồng đa dạng, cho nên bữa cơm đặc biệt phong phú. Không chỉ Yên Huyên mà anh em nhà họ Giang cũng khá lâu rồi mới được trải nghiệm cảm giác bữa cơm quê nhà bình dị thân thương. Yên Huyên thường xuyên ăn mì gói và cơm hộp, càng không biết được bữa cơm gia đình. Diệu Dương và cặp song sinh lại thường xuyên thưởng thức sơn hào hải vị, món ngon nhà hàng, hiếm khi ăn đến những thứ dân dã như cà nướng mỡ hành, tóp mỡ kho quẹt, khô cá nướng cay và canh chua nấu khế do chính tay bà Sáu chế biến đãi khách. Sau khi mọi người ăn xong bữa trưa, ông Sáu dẫn Yên Huyên và anh em nhà họ Giang ra vườn viếng mộ tổ tiên. Người ở địa phương có phong tục hỏa táng, sau đó tro cốt vẫn được chôn xuống đất trong từ đường của gia tộc. Bình tro của nghệ sĩ ưu tú Nga Thanh không ở nơi này. Bà đã gả sang nhà họ Giang. Chủ tịch tập đoàn Galaxy cũng muốn được ở bên cạnh vợ sau khi lâm chung, cho nên càng không muốn mang bà về nhà mẹ đẻ. Yên Huyên bước chân vào nhà mồ rộng thoáng tràn ngập ánh sáng, giống như một miếu thờ nhỏ cổ kính trang nghiêm. Đèn nến luôn lấp lánh tỏa sáng, mùi thơm nhang trầm nhẹ nhàng phiêu lượn cùng làn khói nhẹ mơ hồ mang đến hơi ấm cho không gian nhà mồ, giúp nơi đây không phải một chốn hoang vu lạnh lẽo, không có bóng người. Tầm mắt của Yên Huyên ngay lập tức nhìn thấy hai câu thơ được chạm khắc trên bảng gỗ, sơn son thếp vàng vô cùng nổi bật: "Cải cách hát ca theo tiến bộ. Lương truyền tuồng tích sánh văn minh". Đây là lời dạy của các bậc tiền hiền dành cho hậu bối trong buổi đầu hình thành nghệ thuật Cải Lương, cũng là lời nhắn nhủ của tổ tiên nhà họ Phùng dành cho con cháu. Tên gọi Cải Lương cũng từ hai câu thơ này mà ngày càng phổ biến, trở thành một thể loại nghệ thuật truyền thống đặc sắc tinh hoa trong văn hóa dân tộc. Mặc dù lần đầu tiên đến một nơi âm thịnh dương suy như nhà mồ nhà họ Phùng, nhưng Yên Huyên cũng không cảm thấy sợ hãi, ngược lại có chút cảm khái thổn thức. Cô không thể ngờ bản thân có thể chảy chung dòng máu với những con người vang danh một thuở, lỗi lạc tài hoa góp phần làm nên thời hoàng kim của sân khấu Cải Lương. Những nghệ sĩ này không chỉ là đào nương, kép hát còn là soạn giả, bầu gánh, hoặc tạo dựng phông màn, trang phục, đạo cụ, tham gia ban nhạc, hòa tấu khúc đàn… Mọi người trong nhà họ Phùng từ thế hệ này đến thế hệ khác, từ nam đến nữ, từ già đến trẻ đều là việc liên quan đến sân khấu Cải Lương. Mọi người đều cố gắng hết mình, giúp cho một vở tuồng được biểu diễn hoàn thiện chỉn chu, khiến khán giả mãn nguyện từ khi khai màn cho đến tàn cuộc, thỏa thích tán thưởng bằng những tràng vỗ tay. Những lớp nghệ sĩ của nhà họ Phùng đã để lại cho đời vô số vở tuồng kinh điển, trở thành khuôn vàng thước ngọc cho thế hệ sau này. Người hâm mộ cũng luôn nhớ mãi những thành tựu của dòng họ nghệ thuật này. Yên Huyên hoàn thành bổn phận nhận tổ quy tông, quy bước rời đi, nội tâm của cô vẫn còn dạt dào xúc động. Khi bước ra xe, cô nắm tay ông Sáu hỏi rằng: - Ông Sáu, sau này con thường xuyên đến đây nhờ ông giảng dạy điệu bộ hát xướng cho con có được không? Con sợ làm phiền ông Sáu. - Có gì không được. Con cứ đến đây, không hiểu cái gì cứ hỏi, không biết cái gì cứ họ. Con đến đây ông còn mừng nữa. Bà ngoại của con lúc nào cũng mong có người nối nghiệp, nhưng đáng tiếc… Ông Sáu tiếc nuối nhìn cặp song sinh tài hoa nhà họ Giang. Kha Anh vội vàng lên tiếng minh oan cho mình và anh trai: - Cậu Sáu đừng trách tội tụi con mà tội nghiệp. Cậu Sáu cũng biết con không diễn được vũ đạo của đào nương. Anh Ba lại không hát được vọng cổ mùi mẫn. Tụi con không theo nghiệp của mẹ được cũng khổ tâm mà. Cậu Sáu đừng buồn nha. Bây giờ có Yên Huyên theo nghiệp của mẹ con rồi, chắc chắn sẽ không làm mẹ con và cậu Sáu thất vọng đâu mà. Cô Tư nhà họ Giang vừa nói vừa kéo tay trưởng bối, dáng vẻ ngây thơ làm nũng. Ai nhìn thấy Diva nữ thần cao cao tại thượng, thanh lãnh xuất trần như vậy chắc chắn cũng phải kinh ngạc sửng sốt, mơ thấy ác mộng ba ngày ba đêm. Ông Sáu bật cười, nửa oán trách nửa bất lực nói rằng: - Chứ không phải một đứa thích tân nhạc, một đứa chỉ thích điện ảnh, lười học hát xướng vũ đạo và muốn nổi tiếng thật nhanh sao? - Không phải như vậy đâu. Con và anh Ba thật sự không có năng khiếu mà. Kha Anh tiếp tục lươn lẹo chống chế. Ông Sáu bật cười lắc đầu trước màn ăn vạn kiêm biện hộ của cháu gái. Ông hiền lành ôn hòa lên tiếng: - Được rồi. Được rồi. Không trách hai đứa. Hiện tại có Yên Huyên là đủ khiến mẹ của hai đứa mãn nguyện rồi. Chị Ba ở suối vàng có linh thiêng cũng ngậm cười. Mọi người mỉm cười vâng dạ, lên tiếng thưa về. Yên Huyên ôm chặt ông Sáu, lễ phép thân tình chào tạm biệt rồi mới lên xe. Những nghệ sĩ tràn đầy kinh nghiệm trong nghề, vừa có tâm lại có tầm càng lúc càng lớn tuổi, càng gần đất xa trời, không biết còn sống được bao nhiêu năm để truyền nghề cho con cháu sau này. Những người như ông Sáu giống như bảo vật của nghệ thuật Cải lương, cần phải được kính trọng trân quý. Cô nghĩ đến những chuyện này lại càng khâm phục ngưỡng mộ trưởng bối. Ngôi nhà cổ kính thâm nghiêm của nghệ thuật thế gia khuất xa tầm mắt, Yên Huyên mới đóng cửa sổ xe lại. Cô nhìn Tiêu Minh, truy vấn thắc mắc luôn ở trong đầu: - Cậu Ba, con nhớ cậu Ba hát được Cải Lương tuồng cổ mà? Đại minh tinh ngạc nhiên nhìn cháu gái. Yên Huyên vội vàng giải thích: - Bảy năm trước, cậu Ba từng diễn trích đoạn “Xử Án Thượng Dương” trên sân khấu mà. Con nhớ cậu Ba đóng vai Thái sư Lý Đạo Thành trong đêm chung kết của chương trình gameshow “Minh tinh toàn năng”. Con xem chương trình đó trên truyền hình khi còn sống trong cô nhi viện. Con còn nhớ Viện trưởng khen cậu Ba hát rất tốt, vũ đạo cũng đẹp, rất có hồn và xuất thần. Cậu Ba nhà họ Giang nghe thiên kim lưu lạc tán dương, nội tâm tràn ngập cảm xúc hư vinh, nhưng Tiêu Minh cũng không dám múa rìu qua mắt thợ. Y mỉm cười lắc đầu giải thích, chính xác là than thở nỗi khổ thấu trời xanh: - Con có biết để diễn được tiết mục đó cậu đã phải tập nửa tháng với bà ngoại con hay không? Vừa tập hát vừa tập vũ đạo. Bà ngoại con còn khó tính hơn ông Sáu. Chỗ này không được, chỗ kia không được. Cậu chỉ diễn một tiết mục đó thôi đã sợ diễn Cải Lương đến già. Cậu cảm thấy diễn phim điện ảnh và truyền hình vẫn nhẹ nhàng hơn. Cô Tư nhà họ Giang bật cười nói với Yên Huyên. Chị đương nhiên góp lời trêu chọc: - Cậu Ba của con lúc đó là tuổi trẻ chưa trải sự đời, nhưng may mắn là diễn rất thành công nên giành được giải Quán Quân của chương trình “Minh tinh tài năng”, không làm bài ngoại của con thất vọng. - Dì Tư và cậu Ba chưa từng diễn tuồng Cải Lương nào với bà ngoại sao? Vai phụ nhỏ xíu cũng không có sao? Cặp song sinh nghe Yên Huyên hỏi, bồi hồi hoài niệm nhớ đến. Tiêu Minh mỉm cười trả lời: - Lúc năm sáu tuổi cậu và dì Tư đã từng diễn, nhưng cũng không ca hát gì cả. Khi đó chỉ lên sân khấu khi sắp hạ màn. Cậu và dì Tư của con thường tham gia biểu diễn văn nghệ trong mấy đoàn hội ở trường mẫu giáo hoặc nhà thiếu nhi, làm quen sân khấu hiện đại chứ không phải nghệ thuật Cải Lương. Hơn nữa, lúc đó còn phải tập trung học tập ở trường, tranh đua thành tích với bạn cùng lớp. Khi bước vào cấp hai, cậu và dì Tư của con mới yêu thích giới giải trí, muốn theo đuổi nghệ thuật. Nhưng khi đó đang tuổi mới lớn, không thể nào yêu thích Cải Lương được. Người trẻ thì chỉ thích mấy thứ sôi động tươi sáng như âm nhạc hoặc phim ảnh, cho nên mới thành như hiện giờ. Những tiểu thư thiếu gia thuộc hào môn vọng tộc quyền quý giàu sang như nhà họ Giang ở thành phố Phiên An, có cuộc sống không mấy dễ dàng. Mặc dù lớn lên trong nhung lụa vàng son, nhưng sự cạnh tranh tài năng bản lĩnh cũng tương đối khốc liệt. Bọn họ sẽ bị so sánh với những người cùng chung thế hệ thuộc gia tộc khác, hoặc trong chính dòng họ của mình. Cặp song sinh có một người anh trai xuất sắc như Diệu Dương, vừa may mắn cũng vừa bất hạnh. Bóng sáng của “anh Hai” quá lớn chính là một loại gông xiềng khiến cho bọn họ khó lòng thoát khỏi sự đánh giá phê bình, phân tích soi xét. Tuy nhiên, Tiêu Minh và Kha Anh đã có một quyết định đặc biệt thông minh khi đi theo con đường nghệ thuật chứ không phải kinh doanh như Diệu Dương. Lựa chọn sáng suốt này đều nhờ vào sự giáo dưỡng và thuyết phục của Nga Thanh. Nghệ sĩ ưu tú họ Phùng biết được vị trí người thừa kế của nhà họ Giang sẽ thuộc về Diệu Dương. Điều này tuyệt đối không thể thay đổi, không chỉ xuất phát từ những mối quan hệ ràng buộc lằng nhằng của hào môn vọng tộc từ Phiên An đến Tây Đô, mà còn vì tài năng thủ đoạn của Diệu Dương trên thương trường đã bộc lộ từ năm mười mấy tuổi. Cặp song sinh không cần dại dột tranh giành tài sản quyền lực với một người được đào tạo để trở thành gia chủ tương lai, cầm quyền tối thượng trong tay như cậu Hai nhà họ Giang.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD