Chương 4: Ê... Này này... Hành Chỉ, ngài sao còn chưa đến

1060 Words
Một lần nữa, Thẩm Ly sau cơn mê tỉnh lại. Vì sao từ cơn mê? Đơn giản vì ai đó đã làm một chút phép nhỏ cho nàng ngất đi, để dễ bề "trao lại" cho Hành Chỉ. Thẩm Ly từ từ mở mắt, nàng quan sát xung quanh. Hình như đây là sân sau của một nhà nào đó, có những viên đá được chất bao bọc xung quanh một cái ao nhỏ, có một giàn nho vừa mới đâm chồi, dưới giàn nho còn có một cái ghế lắc bằng trúc, trên ghế có một nam nhân đang nằm lười nhác, không phải là một thợ săn cơ bắp đầy mình, không phải là một tên bán gà vẻ mặt gian ác, cũng không phải là một tiểu cô nương xinh đẹp, mà là một nam nhân trắng trẻo áo xanh quần trắng, hắn nhắm mắt, mặc cho ánh nắng xuyên qua giàn nho rơi xuống thân mình. Nàng lần này hạ phàm dường như rất may mắn nha. Hết gặp một mỹ nữ bây giờ lại thêm mỹ nam. Nàng có duyên với người đẹp ấy chứ. “A, dậy rồi à?” Thẩm Ly còn chưa đứng dậy đã nghe nam nhân kia cất giọng khàn khàn mới tỉnh ngủ: “Ta còn tưởng ngươi chết rồi chứ!” Thẩm Ly quay đầu nhìn hắn, thấy nam nhân kia đang ngồi trên ghế lắc, thân hình không hề dịch chuyển, nhìn nàng cười, hắn tiện tay vứt miếng bánh bao trong tay về phía nàng, sau đó miệng phát ra tiếng gọi gà nho nhỏ “Cục cục tác.” 'Cục...Cục tác... Không phải gọi gà sao? Lại nữa!' Nàng là phụng hoàng cao cao tại thượng nhà, hết tiểu nha đầu kia, tới thêm tên này nữa. Ta là phụng hoàng! Thẩm Ly cố sức vươn dậy, bỗng nam nhân đó cong cong đuôi mắt, vẫy tay với nàng: “Gà lại đây nào!” Lại đây cái đầu người ấy! Thẩm Ly nổi quạu, liều mình lết về phía trước, loạng choạng đứng dậy, nhưng nhào tới chưa được một thước thì lại ngã sõng xoài trên mặt đất, vừa hay chọc mỏ vào miếng bánh bao. “Đừng vội đừng vội, ở đây vẫn còn.” Nam nhân nói xong, vào nhà lấy ra một cái bánh bao to, ngồi xổm xuống đưa đến trước mặt nàng, cười ôn hòa. “Nè!”  Ai cần ngươi bố thí chứ! Thẩm Ly hận đến nghiến răng, nhưng tình thế bức bách nàng chỉ đành nhắm mắt, dùng mỏ chọc một cái lỗ trên mặt đất, nhét đầu mình vào trong, hận không thể chôn sống mình ở đây cho xong. "Ha ha ha...!" Giọng cười ai đó vang lên. Ân Lạc bịt miệng mình lại, nàng quên, nàng phải ẩn thân chứ, nàng thế này sẽ bị phát hiện mất. Thẩm Ly nghe tiếng cười thì cảnh giác, sau một hồi ngắn nàng cho đó là mình nghe lầm. Tên nam nhân vẫn không tha cho nàng, hắn nhìn cái đầu trọc lóc của nàng, khóe môi cong lên cười nói:  “Không ăn hả, vậy đi tắm trước nhé!”  Nói xong hắn túm đôi cánh nàng, xách lên đi về phía ao nước. Í… Khoan đã! Tình huống gì đây! Tắm? Ai nói là muốn tắm! Đồ khốn kiếp! Thả bổn vương ra! Chờ bổn vương về Ma giới rồi nhất định cho người tru di trên dưới chín mươi tộc của ngươi! Chỉ cần ngươi dám động vào một cọng lông của bổn vương! Một cọng lông… Thẩm Ly sững sờ nhìn bóng mình trong ao nước… Rõ là một cọng lông cũng không còn… Hôm qua nàng bị Mặc Phượng đâm một kiếm hiện nguyên hình rơi xuống núi, bị người đi săn nhặt được, nàng biết lông vàng rực rỡ toàn thân đã bị người ta nhổ đi, nhưng vạn lần không ngờ là đám thợ săn thô lỗ kia lại lanh tay lẹ mắt một cách quá đáng như vậy. Đây rõ ràng là đã đem nàng nhúng vào trong nước sôi! Trên người nàng một cọng lông cũng không còn! Một cọng cũng không còn nữa! Hắn rốt cuộc đã làm thế nào vậy! Thẩm Ly khóc không ra nước mắt, nàng bỗng nhớ lại trước đó vài ngày mình còn cười một văn thần trong triều bị rụng tóc, lúc đó nàng hồ đồ, không hiểu sao hắn lại khóc, bây giờ hận không thể đem mình khi đó đâm thủng thành một cái rổ, tại nàng ác mồm nên hôm nay bị báo ứng… “Tắm đi!” Còn chưa chờ Thẩm Ly bình phẩm tạo hình của mình một lời nào, nam nhân đột nhiên vung tay, vứt thẳng nàng vào trong ao. Vừa rơi xuống Thẩm Ly đã sặc mấy ngụm nước, khát vọng sinh tồn khiến hai cái cánh trụi lông của nàng không ngừng quẫy đạp. Khoảng 1 tách trà Thẩm Lý vẫn chưa được 'vớt' lên. 'Ể... Này này... Hành Chỉ, ngài sao còn chưa đến giúp Thẩm Ly'. Theo nguyên tác Hành Chỉ phải đến "vớt" Thẩm Ly mới đúng. Lạ lùng nhỉ! Thế là, Ân Lạc trong tình trạng đang ẩn thân, tiến tới hơi hơi giúp Thẩm Ly vươn người trên mặt nước. “Ủa, ngươi không biết bơi à?” Giọng Hành Vân bỗng vang lên. Gà nhà ngươi biết bơi sao! Rốt cuộc ngươi có hiểu biết thông thường không vậy hả! Thân mang trọng thương, không còn pháp lực, chỉ quẫy đạp một lúc nàng đã không chịu nổi nữa, đương lúc nàng tưởng hôm nay mình sẽ bị một phàm nhân đùa cợt đến chết thì một cây sào trúc quét qua vớt nàng lên đặt bên ao, nam nhân ngồi xổm xuống ấn ấn lồng ngực trụi lủi của nàng: “Giữ vững hô hấp, không được đứt đoạn, như vậy là ngươi có thể sống lại.” Thân thể ướt như chuột lột không kìm được nên co giật, trước lúc hôn mê, Thẩm Ly trừng mắt nhìn hắn: Cái tên này đang cố ý giày vò nàng phải không! Tuyệt đối là cố ý mà! À còn, lúc nãy... Hình như có ai đó giúp nàng ngoi lên mặt nước...
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD