Giá như

2443 Words
Tinh thần của Thạc quá tệ. Nói xong những lời này, anh mệt mỏi không mở mắt ra được, hô hấp có chút lộn xộn. Anh phải ngắt lời cô. Anh bất lực với một lời xin lỗi: "Thư, anh không thoải mái lắm và anh hơi mệt." Sau khi nghe những lời này, má của Thư sụp xuống, tiếp tục dỗ dành lưng anh qua chăn bông: "Được rồi, nếu anh mệt thì ngủ một lát đi. Không sao đâu. Trở về đi. Em sẽ đến bệnh viện để đi cùng anh sau giờ học vào ngày mai. Em không sợ." "Ừm." Anh cố nén câu trả lời từ cổ họng, thở gấp vài lần và ho nhắm mắt lại. Khuôn mặt của anh trông thật kém cỏi. Có màu trắng và xanh. Anh sau lưng mồ hôi lạnh toát ra, nhưng anh có thể cảm giác được cô gái im lặng cùng anh, bàn tay nhỏ ấm áp theo sau lưng vỗ về anh. Cuối cùng cũng tích lũy được chút sức lực để nói chuyện với cô, nhưng giọng nói của anh trở nên hơi khàn vì ho. Trước khi anh hoàn thành, anh đã bị chặn bởi một ống hút. Tiếp theo, cô gái cầm khăn giấy lau khóe môi của anh, đến gần thấp giọng hỏi: "Anh à, em giúp anh tựa lưng có được hay không, rất thoải mái, hay là chỉ cần nắm tay anh?" Đôi mắt của Thạc bật khóc. Anh ho vì cảm kích và ảnh hưởng đến suy nghĩ của anh. Tiếng gầm rú như ống thổi dẫn đến tiếng đàn báo động. Các bác sĩ và y tá lại vào tiêm thuốc cho anh. Họ cũng nhiều lần bảo cô hãy đi cùng anh nhiều hơn và đừng làm anh lo lắng. Thư đôi mắt trong và sáng, và cô gật đầu một cách hiểu chuyện. Cô sợ rằng cô sẽ làm phiền anh mình phản ứng khi cô nói. Vì vậy, cô đã xoắn một chiếc khăn để giúp anh lau mồ hôi và nói với anh rằng anh không sao. Thạc đã bị bệnh trong một thời gian dài. Anh ấy đã phải chịu quá nhiều tai họa kể từ khi được sinh ra. Lẽ ra anh phải làm quen với căn bệnh của mình. Anh không biết tại sao lần này anh cảm thấy rằng anh không thể chịu đựng một mình. Anh ho dữ dội đến mức mắt đỏ hoe, tức ngực và suyễn đỏ. Dường như những ân oán mà anh phải gánh chịu trong 16 năm qua đã thành giọt nước mắt. Thư liên tục lấy khăn lau nước mắt. Cô cảm thấy có lỗi với những thay đổi tâm trạng của anh, và không thể kiểm soát miệng của mình. Cô tiếp tục nói chuyện và khuyên anh đừng khóc. Khóc có hại cho đôi mắt của anh, và nó thậm chí còn tồi tệ hơn trong một thời gian. Anh đã khóc. Anh ho thậm chí còn nặng hơn khi anh lo lắng. Vấn đề về phổi không chỉ khiến anh không thể chịu đựng nổi mà cả cơ thể anh như bị đánh. Kim Thư có chút lo lắng và cao giọng: "Anh à, đừng nghĩ đến điều đó. Anh đã rất tốt rồi. Cô đã dỗ dành anh trong vài giờ. Anh đã thoải mái hơn một chút. Anh nằm đó mệt lử, mở mắt nhìn trần nhà ngơ ngác. Anh dường như cảm thấy rằng anh sẽ sớm cạn kiệt sự kiên nhẫn của Thư và rời xa bản thân. Anh không tin cô có thể đi cùng anh đến cuối cuộc đời. Thư biết rằng Thạc rất mệt mỏi và lẽ ra nên để anh nghỉ ngơi, nhưng việc suy nghĩ lung tung sẽ dễ dàng hơn khi anh ở một mình. Thà để anh ấy dành chút sức nói chuyện với chính mình, nên hướng dẫn xung quanh anh ấy kể kinh nghiệm sống và trải nghiệm của mình. "Anh à, em sẽ kể cho anh nghe về gia đình của em, và anh sẽ kể cho em nghe về gia đình của anh, được không?" "Ừ." Anh lại nghiêng đầu nhìn bóng lưng mơ hồ, duỗi tay ngón tay ra, giống như sờ sờ cô là thật hay giả, bị anh nắm trong lòng bàn tay vuốt má. Mẹ của Kim Thư là một nhà tư vấn tâm lý, và cha cô là một bác sĩ phẫu thuật thần kinh. Họ rất bận rộn với công việc của mình, nhưng chỉ cần họ ở nhà, họ sẽ dạy Thư trở thành một người tử tế và đối xử bình đẳng với mọi người xung quanh. Họ cũng có một con chó trắng như tuyết như một thành viên trong gia đình, hạnh phúc và xinh đẹp. Thạc lắng nghe với vẻ ghen tị và nhớ rằng không có ai khác ngoại trừ một người giúp việc và thỉnh thoảng là gia sư. Cha mẹ và em trai của anh giống như một gia đình hơn, và anh dường như bị cả thế giới bỏ rơi. Mọi người xung quanh nói rằng anh là một con quái vật, và người em trai mà anh thỉnh thoảng gặp lại không bao giờ gọi anh là anh trai. Anh bị ốm và sống trong một khu tốt nhất, nhưng không có ai để đi cùng anh. Thư là một người biết lắng nghe. Nghe xong, cô còn giúp Thạc xoa ngực và bụng anh, hôn lên má anh để anh vui vẻ và nhẹ nhàng nói với anh rằng thực ra anh cũng nên mừng vì gia đình anh rất giàu có, vì có điều kiện để chữa bệnh tốt. và sẽ không phải chấm dứt điều trị vì thiếu tiền. Các bác sĩ và y tá cũng hy vọng rằng anh sẽ bình phục càng sớm càng tốt. Thạc vẫn không thoải mái khi nằm xuống. Anh không thở được. Anh cần dựa vào giường bệnh để thở nhẹ nhàng hơn. Thư không có một chút sốt ruột. Sau khi hỏi anh, cô vượt qua hàng rào giám sát và vòng tay ôm lấy tấm thân gầy guộc của mình. Đầu ngón tay cô luồn qua kẽ tay để tăng thêm nhiệt độ cho những ngón tay lạnh ngắt. "Anh à, sau này Thư sẽ đi cùng với anh. Tuy nhiên, khi Thư đi học, anh nên ngoan và hợp tác điều trị. Khi bệnh viêm phổi mà bác sĩ nói đã khỏi, chúng ta sẽ hỏi về bạn cùng lớp. Anh không thể vội vàng. Hãy nói cho em biết khi anh cảm thấy tồi tệ. " Thư ngộ ra và dỗ dành anh. Cuối cùng, anh cảm thấy tốt hơn. Anh cẩn thận lắc đầu ngón tay sửa lại tên của mình: "Kỳ thực anh không đạo đức giả như vậy, chỉ là...... Nói tóm lại, cám ơn em. Nếu một ngày nào đó em chán thì cứ đi thẳng, mặc kệ anh." Sau khi toàn bộ màu máu trên môi của Thạc đều biến mất, chỉ còn lại vẻ nhợt nhạt. Cùng với chứng bệnh bạch tạng, toàn bộ khuôn mặt của anh không có màu nào khác ngoại trừ màu trắng. Những lời này khiến trái tim Kim Thư bị tổn thương và khiến cô bất ngờ bị hút mũi. Có vẻ như cô không thể tiếp tục nói. Cô chỉ có thể ôm chặt cơ thể anh một chút và rơi nước mắt. Sau đó, nó trở thành cơn bão. Cô không thể dừng lại. Đổi lại, Thạc lấy ngón tay ra lau mặt và xin lỗi. "Anh à, anh đúng là một người đàn ông hiền lành. Anh đã lừa gạt nước mắt của em và dùng chúng để yêu anh. Anh không đạo đức giả đâu. Thật sự, anh không kêu đau hay khóc. Anh chỉ nói với em rằng anh không thoải mái. Đừng nói như vậy. Em vì anh mà mù quáng. Anh lấy em và em nuôi anh cả đời. " Thạc kéo ra một nụ cười. Anh rõ ràng yêu cô rất nhiều, nhưng lại nói không bằng những lời nhẹ nhàng nhất: "Đồ ngốc, em gọi anh là anh trai của em. Làm sao anh có thể lấy em? Anh của em sức khỏe kém và không mong lấy được vợ. Kim Thư đừng quên rằng anh đã rất xúc động. Anh muốn sống nhiều hơn nữa vì anh đã gặp em. " "Không, anh à, em thích anh." Giọng nói khàn khàn trầm thấp chứa đầy cảm xúc khao khát. Những lời nói đơn giản này đã rút hết sức lực của anh: "Thư, anh cũng thích em, vì vậy anh muốn em được hạnh phúc. Thư sẽ cùng anh đi suốt chặng đường trước khi kết hôn." Tình yêu của Thạc là --- Hạt cát khi thuỷ triều trút xuống. Tình trạng của Thạc bắt đầu xấu đi nhanh chóng ở tuổi 16. Không mất nhiều thời gian để bắt đầu suy tim. Tuy nhiên, lúc đó mức độ suy tim chưa cao. Chỉ cần anh uống thuốc đúng giờ và thường xuyên xem xét lại thì vấn đề không lớn nhưng càng dễ mệt hơn. Thư đã không hứa với anh ngày hôm đó. Cô luôn cảm thấy một người đàn ông hiền lành như anh trai mình sẽ sống trường thọ. Cô đã bí mật quyết định làm cô dâu của anh khi cô tốt nghiệp đại học. Dù sao mười năm sau cô cũng nên bảo vệ anh mình, để anh không còn cảm thấy khó chịu và bớt mệt mỏi. Khi còn nhỏ, cô đã bỏ qua một điều - anh cô rất ốm yếu, Còn một ngày nữa là theo kịp thời gian bị Chúa đánh cắp. Hơi thở của Thạc dồn dập trong phổi anh. Mỗi lần tim bơm máu, cảm giác khó chịu quen thuộc lại khiến anh tự cười mình trong tiềm thức. Lời cầu nguyện để cô đi cùng anh trong suốt cuộc hành trình đã làm cạn kiệt phẩm giá và niềm kiêu hãnh cả đời của anh. Cô gái sẽ không hiểu, và anh không muốn cô hiểu. Sau đó, không có cuộc đối thoại nào giữa họ. Thư lo lắng rằng nếu mình nói nhiều hơn sẽ không có đủ oxy và ho nặng hơn nên đã tình nguyện đọc truyện cho anh nghe. Tình cờ là những cuốn sách mượn từ trạm y tá phức tạp và khó hiểu hơn, có những từ cô không biết. Cuốn tiểu thuyết lý luận hồi hộp hay đã bị vấp ngã khi cô ấy đọc nó. Một lọn tóc nhỏ bị cô cào. Cô thất vọng đặt cuốn sách xuống và nói Thạc: "Anh à, Thư đọc không tốt. Nhiều chữ không biết. Và sau khi đọc xong câu chuyện, em không biết phải kể lại điều gì. Có phải vậy không? Dốt nát?" Anh không còn nhiều sức để nói chuyện với cô. Anh chỉ biết cười và lắc đầu. Một lúc sau, anh lại bắt đầu ho. Giọng anh khản đặc. Trong cơn ho, cô dỗ dành anh uống chút nước ấm để làm ẩm cổ họng, rồi lại tiếp tục say sưa đọc truyện. Khi đến gần chạng vạng, nhiệt độ cơ thể lại tăng lên. Bên tai cô có chút ù tai, bên tai vang lên một giọng nói khàn khàn: "Không đọc, nghe không rõ. Khụ ... Về nhà sớm ... Khụ ... Còn phải đi học... Ngày mai. Sau khi tan học, khụ khụ ... Lại tới. " Đầu nóng bừng và hai má ửng đỏ vì nhiệt cao. Sau khi nói chuyện, anh lại bắt đầu phản bác lại. Thư cầm một chiếc khăn giấy. Sau đó, anh lắc đầu và yêu cầu cô quay trở lại. Có một số quăng quật vào giữa đêm. Khi còn tỉnh táo, làm sao anh có thể để cô chăm sóc gần gũi, cạn kiệt kiên nhẫn của cô sớm. "Trở về ... Nghe lời ... Lời nói, oẹ..." Thạc lắc đầu, lùi về phía sau. Cô quên mất rằng anh mình bị ù tai và thị lực không tốt. Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ giận vì một đi không trở lại. "Về đi.” Anh làm sao có thể nói như vậy? Rõ ràng thân thể khó chịu đến cực điểm, ý thức cũng đã tỉnh, còn cần người ở bên. Làm sao dùng giọng điệu như vậy. Thư do dự và lặp đi lặp lại nhiều lần để cho Thạc nghe rằng cô đang mặc cả. Cô chỉ đi cùng anh hai tiếng rồi ngoan ngoãn quay về để anh bình tĩnh lại. Cô gọi cho mẹ mình trước mặt anh và yêu cầu bà đến đón sau hai giờ, điều này khiến anh yên tâm. "Không ... khụ ... Đáng giận, chỉ là khó chịu ... Khụ ... Thật không dễ nhìn." Anh nghe rõ cô ấy. Anh an ủi cô bằng tiếng muỗi kêu. Cuối cùng, khóe môi anh ta nhếch lên thở hổn hển. Ống thở oxy không có tác dụng. Y tá đến thay mặt nạ dưỡng khí cho anh. Anh phải há miệng thở để đường thở thông suốt hơn. Thư ngồi ở mép giường, chống cơ thể đang run rẩy của anh lên phía trước, đưa tay xoa ngực anh theo vòng tròn, liên tục lắc đầu và nói với anh rằng anh sẽ không sao. Rõ ràng là đã dùng thuốc hạ sốt và giảm co thắt, nhưng anh càng khó chịu hơn. Rít ... Rít ... Rít Khụ ... Khụ ... Khụ Những âm thanh này lần lượt tràn vào tai Thư. Thời gian trôi qua rất nhanh. Lúc mẹ Thư đến đón cô là lúc anh khó chịu nhất. Nhịp tim của anh tăng vọt lên 170, độ bão hòa oxy trong máu cũng rất kém, khó thở khiến anh bối rối. Thư lắc ngón tay và chụp ảnh màn hình lớn của thiết bị giám sát cho mẹ cô. Mẹ cô từng bước leo lên cầu thang, nắm lấy khuôn mặt của cô, mẹ hỏi: "Thư sẽ về nhà chứ? Mẹ sẽ ở lại chăm sóc cậu ta." "Chà ... Mẹ ơi, anh con thật tốt. Anh con nói sẽ không lấy Thư. Anh ấy chỉ muốn thấy con lớn lên. Mẹ phải chăm sóc anh ấy thật tốt cho con." Giờ giá như em đã lớn, có thể đồng hành cùng anh thì thật tốt biết bao.
Free reading for new users
Scan code to download app
Facebookexpand_more
  • author-avatar
    Writer
  • chap_listContents
  • likeADD